Tuổi Của Isaac Trong Sự Kiện Abraham Suýt Tế Lễ Con Mình
Trong lịch sử cứu chuộc, sự kiện Abraham được Đức Chúa Trời thử thách, truyền lệnh dâng con trai một của mình là Isaac làm của lễ thiêu, là một trong những phân đoạn gây xúc động và giàu ý nghĩa thần học nhất (Sáng Thế Ký chương 22). Một câu hỏi thường được đặt ra là: Isaac lúc đó bao nhiêu tuổi? Mặc dù Kinh Thánh không ghi chép rõ ràng con số cụ thể, nhưng thông qua việc nghiên cứu văn bản, bối cảnh, và ngôn ngữ gốc, chúng ta có thể đưa ra những suy luận vững chắc và quan trọng hơn, thấy được ý nghĩa sâu xa về đức tin, sự vâng lời và hình bóng về Chúa Cứu Thế Giê-xu.
Để trả lời câu hỏi này, chúng ta phải trở thành những "thợ đào bới" Lời Chúa (II Ti-mô-thê 2:15), xem xét kỹ lưỡng các manh mối.
1. Thuật ngữ "Con Trai" (Na'ar - נַעַר): Trong Sáng Thế Ký 22:5, Abraham gọi Isaac là "con trai" (trong nguyên văn tiếng Hê-bơ-rơ là "na'ar" - נַעַר). Từ này không chỉ một em bé, mà thường chỉ một thanh niên trẻ, ở độ tuổi thiếu niên đến thanh niên (khoảng từ 13 đến 30 tuổi). Nó ám chỉ sự trưởng thành nhất định. Cùng từ này được dùng cho Giô-sép lúc 17 tuổi (Sáng Thế Ký 37:2) và cho các người hầu trai trẻ của Abraham (Sáng Thế Ký 14:24).
2. Sức lực để vác củi: Sáng Thế Ký 22:6 chép: "Áp-ra-ham lấy củi về của lễ thiêu, chất trên Y-sác, con mình... và hai cha con đồng đi." Việc Isaac tự mình vác một bó củi lên núi cho thấy cậu là một thanh niên có sức vóc, không còn là một đứa trẻ nhỏ.
3. Cuộc đối thoại giữa cha và con: Trên đường đi, Isaac hỏi cha một câu hỏi sâu sắc: "Cớ sao trong đây chỉ có lửa và củi, nhưng chiên con đâu mà làm của lễ thiêu?" (Sáng Thế Ký 22:7). Câu trả lời đầy đức tin của Abraham: "Con ơi! Đức Chúa Trời sẽ tự sắm sẵn lấy chiên con đặng dùng làm của lễ thiêu" (câu 8). Cuộc trò chuyện này cho thấy Isaac ở độ tuổi đủ nhận thức để hiểu về nghi thức tế lễ và đủ trưởng thành để suy ngẫm về những điều thiêng liêng.
4. Manh mối từ cái chết của Sa-ra: Đây là manh mối quan trọng nhất. Sự kiện dâng Isaac xảy ra trong chương 22, ngay sau đó, trong chương 23, Sa-ra qua đời ở tuổi 127. Kinh Thánh cho biết Sa-ra sinh Isaac khi bà 90 tuổi (Sáng Thế Ký 17:17). Vậy, nếu Sa-ra mất ngay sau sự kiện này, thì tuổi của Isaac lúc đó sẽ là: 127 - 90 = 37 tuổi.
Truyền thống Do Thái và nhiều học giả Kinh Thánh ủng hộ quan điểm Isaac khoảng 37 tuổi vào thời điểm đó. Ở tuổi này, Isaac hoàn toàn là một người đàn ông trưởng thành, có khả năng kháng cự lại người cha già nếu muốn. Điều này càng làm nổi bật sự vâng phục chủ động của Isaac. Cậu không phải là một nạn nhân bất lực, mà là một người đồng công trong đức tin, tự nguyện phó mình theo ý muốn của Đức Chúa Trời và sự vâng lời của cha mình.
Việc xác định Isaac là một thanh niên trưởng thành không chỉ là chi tiết lịch sử, mà mở ra cánh cửa hiểu biết sâu sắc về ý nghĩa cứu chuộc của sự kiện này. Đây là một bức tranh tiên tri sống động (một "**type**" trong thần học) về Chúa Giê-xu Christ.
1. Con Một Yêu Dấu: Isaac là "con một" của Abraham (theo lời hứa, mặc dù ông có Ishmael). Đức Chúa Trời phán: "Hãy bắt đứa con một ngươi, là Y-sác, mà ngươi yêu mến..." (Sáng Thế Ký 22:2). Điều này trực tiếp chỉ về Chúa Giê-xu, là **Con Một** đến từ nơi Cha (Giăng 3:16). Từ "yêu mến" trong tiếng Hê-bơ-rơ ("ahav" - אָהַב) nhấn mạnh tình yêu sâu đậm, làm nền cho sự hy sinh tối thượng.
2. Sự Vâng Phục Tự Nguyện: Một cậu bé không thể tự nguyện, nhưng một người đàn ông 37 tuổi thì có. Isaac đã vâng phục. Trên núi Mô-ri-a, ông để cho cha mình trói mình lại và đặt lên bàn thờ. Điều này báo trước sự **vâng phục** hoàn toàn của Chúa Giê-xu: "Ấy dầu Ngài là Con, cũng đã học tập vâng lời bởi những sự khốn khổ mình đã chịu" (Hê-bơ-rơ 5:8). Chúa Giê-xu đã nói: "Cha ơi! nếu Cha muốn, xin cất chén nầy khỏi tôi: dầu vậy, xin ý Cha được nên, chớ không theo ý tôi" (Lu-ca 22:42).
3. Vác Củi Lên Núi: Isaac vác củi lên núi cho chính của lễ thiêu của mình. Đây là một hình ảnh đầy ám chỉ về việc **Chúa Giê-xu vác thập tự giá** của chính Ngài lên đồi Gô-gô-tha (Giăng 19:17).
4. "Đức Chúa Trời Sẽ Tự Sắm Sẵn": Lời tuyên bố đầy đức tin của Abraham đã ứng nghiệm theo hai nghĩa: trước mắt là chiên đực thay thế (Sáng Thế Ký 22:13), và cuối cùng là **Chiên Con của Đức Chúa Trời**, là Chúa Giê-xu Christ, Đấng gánh tội lỗi thế gian (Giăng 1:29). Chính tại núi Mô-ri-a sau này, đền thờ được xây dựng – nơi của lễ chuộc tội được dâng lên hằng ngày – và không xa đó, tại Gô-gô-tha, của lễ chuộc tội trọn vẹn đã được dâng một lần đủ cả.
Câu chuyện này không chỉ là lịch sử hay thần học, mà là bài học sống động cho đức tin chúng ta ngày nay.
1. Đức Tin Được Thử Thách và Làm Trọn: Đức tin thật không tránh né thử thách, nhưng được tinh luyện qua nó. Gia-cơ 2:21-22 viết: "Áp-ra-ham, tổ phụ chúng ta, khi dâng con mình là Y-sác trên bàn thờ, há chẳng từng cậy việc làm được xưng công bình hay sao? Thế thì, ngươi thấy rằng nhơn việc làm mà người được xưng công bình, chẳng những nhơn đức tin mà thôi." Đức tin của Abraham hành động (faith in action). Chúng ta được kêu gọi có một đức tin dám bước đi, dâng lên cho Chúa những điều quý giá nhất, dù chưa thấy được kết quả.
2. Sự Vâng Lời Chủ Động và Hiểu Biết: Isaac cho chúng ta hình mẫu về **sự vâng lời có suy nghĩ**. Ông không mù quáng, mà vâng lời trong sự hiểu biết và tin cậy nơi cha mình và nơi Đức Chúa Trời của cha mình. Trong mối quan hệ với Chúa, chúng ta không phải là những người máy, mà là những người con trưởng thành, được mời gọi hiểu biết ý muốn Ngài (Rô-ma 12:2) và vâng phục cách tự nguyện, vì biết rằng ý muốn Ngài là tốt lành, đẹp lòng và trọn vẹn.
3. Đức Chúa Trời Sẽ Sắm Sẵn: Trong những lúc khó khăn nhất, khi mọi hy vọng dường như đã cạn, nguyên tắc của Abraham vẫn đứng vững: **"Giê-hô-va Di-rê"** – Đức Giê-hô-va sẽ sắm sẵn (Sáng Thế Ký 22:14). Đức Chúa Trời chúng ta là Đấng cung ứng mọi nhu cầu (Phi-líp 4:19). Ngài có thể dùng cách bất ngờ nhất để cung ứng, ngay trên "núi Mô-ri-a" của chúng ta – nơi của sự sợ hãi và mất mát.
4. Hy Vọng Trong Sự Phục Sinh: Sứ đồ Phi-e-rơ giải thích rằng Abraham hành động trong đức tin vì ông tin Đức Chúa Trời có quyền khiến kẻ chết sống lại (Hê-bơ-rơ 11:17-19). Ông tin rằng dù có giết Isaac, Đức Chúa Trời cũng sẽ làm cho cậu sống lại. Đây là cốt lõi của đức tin Cơ Đốc: niềm tin vào **sự phục sinh**. Dù chúng ta phải "chết" đi với những ước mơ, kế hoạch, hay sự an toàn của mình, chúng ta làm điều đó với hy vọng rằng Đức Chúa Trời của sự sống sẽ ban lại cho chúng ta một sự sống phong phú hơn trong Đấng Christ.
Vậy, Isaac có lẽ đã ở độ tuổi trưởng thành, khoảng 37 tuổi, khi cha mình suýt dâng ông làm của lễ. Chi tiết này không làm câu chuyện kém phần kinh khủng, nhưng lại làm sáng tỏ hơn vẻ đẹp của đức tin và sự vâng phục. Nó cho thấy Isaac không chỉ là một đối tượng thụ động, mà là một chủ thể tích cực, sẵn sàng hiến dâng chính mình. Điều này đưa chúng ta đến gần hơn với thập tự giá, nơi Chúa Giê-xu Christ, **Con Một trọn vẹn và vô tội** của Đức Chúa Trời, đã tự nguyện vác thập tự giá và phó chính mình Ngài làm của lễ chuộc tội cho chúng ta.
Câu chuyện của Abraham và Isaac thách thức chúng ta: Điều gì là "Isaac" trong đời sống bạn – điều quý giá nhất mà bạn cần sẵn lòng đặt lên bàn thờ cho Chúa? Hãy tin cậy rằng, Đấng đã không tiếc chính Con Ngài, vì chúng ta mà phó Con ấy cho chúng ta hết thảy, thì Ngài cũng sẽ ban mọi sự khác cho chúng ta nữa (Rô-ma 8:32). Ngài vẫn là Giê-hô-va Di-rê – Đấng sẽ sắm sẵn mọi điều cần dùng cho hành trình đức tin của bạn.
"Vả, đức tin là sự biết chắc vững vàng của những điều mình đương trông mong là bằng cớ của những điều mình chẳng xem thấy." (Hê-bơ-rơ 11:1)