Tại sao có thể nói Chúa Giê-xu là duy nhất?

02 December, 2025
18 phút đọc
3,561 từ
Chia sẻ:

Tại Sao Có Thể Nói Chúa Giê-xu Là Duy Nhất?

Trong một thế giới đa nguyên về tôn giáo và triết lý, tuyên bố rằng Chúa Giê-xu Christ là duy nhất thường bị xem là hẹp hòi hoặc độc quyền. Tuy nhiên, đối với Cơ Đốc nhân, đây không phải là một quan điểm tự phụ, mà là sự công bố dựa trên những mặc khải khách quan, lịch sử và thần học không thể tìm thấy ở bất kỳ ai, trong bất kỳ hệ thống niềm tin nào khác. Sự độc nhất của Ngài không chỉ là một giáo lý trừu tượng, mà là nền tảng cho đức tin, niềm hy vọng và sự cứu rỗi. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào các phương diện Kinh Thánh để chứng minh tại sao Chúa Giê-xu Christ là Đấng độc nhất vô nhị.

I. Sự Độc Nhất Trong Thân Vị: Con Đức Chúa Trời Nhập Thể

Thân vị của Chúa Giê-xu là sự kết hợp không thể tách rời và độc nhất vô nhị giữa thần tính trọn vẹn và nhân tính trọn vẹn. Đây là mầu nhiệm lớn lao mà Kinh Thánh mặc khải.

1. Ngôi Lời (Logos) Đời Đời: Sách Giăng mở đầu bằng một tuyên bố thần học sâu sắc: “Ban đầu có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở cùng Đức Chúa Trời, và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời... Muôn vật bởi Ngài làm nên... Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta, đầy ơn và lẽ thật” (Giăng 1:1-3, 14). Từ “Ngôi Lời” trong nguyên văn Hy Lạp là “Logos”, không chỉ đơn thuần là “lời nói”, mà còn hàm chứa ý niệm về Lý Trí tối cao, Nguyên Lý Sáng Tạo, và Sự Bày Tỏ trọn vẹn của Đức Chúa Trời. Chúa Giê-xu không phải là một người được tạo dựng hay một tiên tri xuất sắc; Ngài là chính Đức Chúa Trời vĩnh cửu, là Tác Giả của sự sáng tạo, đã tự nguyện mặc lấy thân xác con người. Sự “nhập thể” này là độc nhất, không thể lặp lại và không song song với bất kỳ câu chuyện thần thoại nào.

2. Con Một (Monogenēs): Giăng 3:16 sử dụng từ Hy Lạp quan trọng “μονογενὴς” (monogenēs), thường được dịch là “Con một”. Từ này không chỉ nhấn mạnh đến sự “độc sinh”, mà còn mang ý nghĩa “duy nhất thuộc loại của Ngài”. Chúa Giê-xu không phải là một “con” giữa nhiều “con” theo cùng một cách thức. Ngài có một mối quan hệ độc nhất, đời đời với Đức Chúa Trời Cha. Trong Phi-líp 2:6-7, Sứ đồ Phao-lô mô tả thần thế của Ngài: “Ngài vốn có hình Đức Chúa Trời... song đã tự bỏ mình đi, lấy hình tôi tớ và trở nên giống như loài người.” Sự khiêm hạ tự hạ mình từ địa vị Đấng Sáng Tạo xuống trở thành tạo vật là một hành động của tình yêu không thể so sánh được.

II. Sự Độc Nhất Trong Công Tác Cứu Chuộc: Đấng Trung Bảo Duy Nhất

Công việc trọng tâm của Chúa Giê-xu trên đất là thực hiện sự cứu chuộc toàn vẹn cho nhân loại. Sự cứu chuộc này mang tính chất độc nhất và đủ đầy, không cần bổ sung.

1. Sự Chết Đền Tội Thay: Trọng tâm của Phúc Âm nằm ở sự chết thay của Chúa Giê-xu. Mọi tôn giáo khác dạy con người phải “làm” điều gì đó để đạt được sự cứu rỗi hoặc giác ngộ. Nhưng Tin Lành công bố điều Chúa Giê-xu đã “làm xong” (Giăng 19:30). Rô-ma 5:8 tuyên bố: “Nhưng Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Christ vì chúng ta chịu chết.” Từ “đền tội” trong tiếng Hy Lạp liên quan đến “ἱλαστήριον” (hilastērion) có nghĩa là “của lễ chuộc tội”, “nắp thi ân” (Rô-ma 3:25). Chúa Giê-xu chính là của lễ hoàn hảo, một lần đủ cả, tự nguyện dâng chính mình để gánh và xóa bỏ tội lỗi của thế gian (Hê-bơ-rơ 9:26).

2. Sự Phục Sinh Khải Thắng: Sự sống lại của Chúa Giê-xu là bằng chứng xác thực lịch sử cho thần tính của Ngài và sự chấp nhận của Đức Chúa Trời đối với của lễ của Ngài. Sứ đồ Phao-lô khẳng định: “Nếu Đấng Christ không từ kẻ chết sống lại, thì đức tin anh em cũng vô ích, anh em còn ở trong tội lỗi mình” (1 Cô-rinh-tô 15:17). Sự phục sinh của Ngài không phải là sự “hồi sinh” tạm thời, mà là sự sống lại vinh hiển với thân thể vinh quang, khai mở sự sống lại và sự sống đời đời cho những ai tin cậy Ngài. Đây là điểm khác biệt căn bản với mọi lãnh tụ tôn giáo khác – mộ của họ vẫn còn có xác, trong khi mộ của Chúa Giê-xu TRỐNG RỖNG.

3. Đấng Trung Bảo Duy Nhất: 1 Ti-mô-thê 2:5 tuyên bố rõ ràng: “Vì chỉ có một Đức Chúa Trời, và chỉ có một Đấng Trung Bảo ở giữa Đức Chúa Trời và loài người, tức là Đức Chúa Jêsus Christ, là người.” Từ “Trung Bảo” (μεσίτης - mesitēs) chỉ về một Đấng đứng giữa để hòa giải hai bên đang xung đột. Chỉ có Chúa Giê-xu, với thân vị vừa là Đức Chúa Trời trọn vẹn vừa là người trọn vẹn, mới có thể đặt tay trên cả Đức Chúa Trời thánh khiết và loài người tội lỗi, để đem hòa bình và phục hòa (2 Cô-rinh-tô 5:18-19). Không có một nhà lãnh đạo tôn giáo, tiên tri hay triết gia nào có thể làm công việc này.

III. Sự Độc Nhất Trong Lời Tuyên Bố và Uy Quyền

Chính Chúa Giê-xu đã đưa ra những tuyên bố vô cùng độc nhất về chính mình, những tuyên bố mà nếu không phải là sự thật, sẽ khiến Ngài trở thành kẻ nói dối nguy hiểm hoặc kẻ điên rồ.

1. “Ta là Đường, Lẽ Thật, và Sự Sống”: Trong Giăng 14:6, Chúa Giê-xu phán: “Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống; chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha.” Đây là một tuyên bố mang tính phổ quát và độc quyền. Ngài không nói “Ta là một trong nhiều con đường”, “Ta dạy về lẽ thật”, hay “Ta chỉ cho các ngươi sự sống”. Ngài chính là HIỆN THÂN của con đường, lẽ thật và sự sống. Từ “Đường” (ὁδός - hodos) hàm ý con đường dẫn đến đích; “Lẽ Thật” (ἀλήθεια - alētheia) là thực tại tối hậu; “Sự Sống” (ζωή - zōē) là sự sống đời đời thuộc linh. Sự cứu rỗi và mối quan hệ với Đức Chúa Trời Cha được tìm thấy trọn vẹn và duy nhất trong Con Ngài.

2. Uy Quyền Tha Tội và Xét Đoán: Trong Mác 2:5-7, khi Chúa Giê-xu tha tội cho người bại, các thầy thông giáo nghĩ thầm: “Sao người nầy nói như vậy? Người nói phạm thượng! Ngoài một mình Đức Chúa Trời, ai có quyền tha tội?” Họ hoàn toàn đúng về mặt thần học: chỉ Đức Chúa Trời mới có quyền tha tội. Và Chúa Giê-xu đã xác nhận uy quyền thần thượng đó bằng hành động và lời nói. Hơn nữa, Ngài còn tuyên bố mình có uy quyền xét đoán cuối cùng đối với mọi người: “Vì Cha chẳng xét đoán ai hết, nhưng đã giao trọn quyền phán xét cho Con... ai nghe lời ta mà tin Đấng đã sai ta, thì được sự sống đời đời và không đến sự phán xét, song vượt khỏi sự chết mà đến sự sống.” (Giăng 5:22, 24). Không một lãnh tụ tôn giáo nào dám tuyên bố mình là quan án tối cao của nhân loại.

IV. Sự Độc Nhất Trong Lời Tiên Tri Ứng Nghiệm và Sự Tái Lâm

Chúa Giê-xu là nhân vật duy nhất trong lịch sử được báo trước bởi hàng trăm lời tiên tri chi tiết trong Cựu Ước, và Ngài cũng là Đấng duy nhất hứa sẽ trở lại cách vinh quang.

1. Lời Tiên Tri Ứng Nghiệm: Từ nơi sinh tại Bết-lê-hem (Mi-chê 5:2), dòng dõi từ Áp-ra-ham, Đa-vít (Sáng Thế Ký 12:3; 2 Sa-mu-ên 7:12-13), sự giáng sinh đồng trinh (Ê-sai 7:14), chức vụ chữa lành (Ê-sai 53:4-5), sự phản bội với 30 đồng bạc (Xa-cha-ri 11:12-13), sự chết đóng đinh và việc xương không bị gãy (Thi Thiên 22; 34:20), đến sự sống lại (Thi Thiên 16:10) – tất cả đều được ứng nghiệm cách kỳ diệu trong cuộc đời Chúa Giê-xu. Xác suất để một người ứng nghiệm dù chỉ vài lời tiên tri này là cực kỳ nhỏ, chứng tỏ Ngài chính là Đấng Mê-si được hứa ban.

2. Lời Hứa Tái Lâm: Sau khi phục sinh và thăng thiên, Chúa Giê-xu hứa: “Ta sẽ trở lại” (Giăng 14:3). Sự tái lâm của Ngài là niềm hy vọng tối hậu của Hội Thánh (Tít 2:13). Ngài sẽ trở lại không phải với tư cách một thầy dạy khiêm nhường, mà là Vua của muôn vua, Chúa của muôn chúa, để phán xét thế gian, thiết lập vương quốc đời đời của Ngài (Khải Huyền 19:11-16). Lời hứa này khẳng định rằng công việc của Ngài chưa kết thúc và Ngài là Đấng làm chủ lịch sử.

V. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Niềm tin vào Đấng Christ duy nhất không chỉ là giáo lý để bàn luận, mà phải biến đổi cách chúng ta sống và suy nghĩ.

1. Nền Tảng Cho Đức Tin Cá Nhân: Sự độc nhất của Chúa Giê-xu mang lại sự bảo đảm cho đức tin chúng ta. Chúng ta không đặt niềm tin vào một hệ thống luật lệ hay một triết lý mơ hồ, mà vào một Person – một Con Người cụ thể đã chết và sống lại. Điều này giúp chúng ta có một mối quan hệ cá nhân, sống động với Chúa. Khi cầu nguyện, chúng ta biết mình đang đến với Đấng Trung Bảo duy nhất, Đấng luôn sống để cầu thay cho chúng ta (Hê-bơ-rơ 7:25).

2. Động Lực và Nội Dung cho Sự Truyền Giáo: Hiểu rằng Chúa Giê-xu là con đường duy nhất dẫn đến sự cứu rỗi thúc đẩy chúng ta chia sẻ Phúc Âm với lòng khẩn thiết và yêu thương (Ma-thi-ơ 28:19-20). Chúng ta không rao giảng về một tôn giáo hay một bộ quy tắc, mà về một Person – về Chúa Giê-xu Christ và công việc cứu chuộc hoàn tất của Ngài. Sự độc nhất của Ngài cũng dạy chúng ta rao giảng với sự khiêm nhường và thẩm quyền, vì thông điệp đến từ Đức Chúa Trời, không phải từ ý tưởng của chúng ta.

3. Nguồn Hy Vọng và Bình An Trong Thử Thách: Khi đối diện với khổ đau, bệnh tật hay sự chết, chúng ta có một hy vọng vượt trên tất cả: “Vì ta sống, thì các ngươi cũng sẽ sống” (Giăng 14:19). Chúa Giê-xu không chỉ dạy chúng ta cách chết, Ngài đã chiến thắng sự chết. Sự phục sinh độc nhất của Ngài là bảo chứng cho sự phục sinh và sự sống đời đời của chúng ta (1 Cô-rinh-tô 15:20-22). Điều này ban cho chúng ta sự bình an siêu việt mọi hoàn cảnh.

4. Khuôn Mẫu cho Đời Sống và Sự Thờ Phượng: Vì Ngài là duy nhất, nên Ngài xứng đáng nhận lấy tất cả sự tôn thờ, vinh quang và tình yêu của chúng ta. Đời sống chúng ta phải là một của lễ sống dâng lên cho Ngài (Rô-ma 12:1). Sự thờ phượng của chúng ta phải tập trung vào Chúa Giê-xu – ca ngợi Ngài vì thân vị và công việc độc nhất của Ngài. Mọi điều chúng ta làm đều phải quy về vinh hiển của Danh Ngài.

Kết Luận

Sự độc nhất của Chúa Giê-xu Christ không phải là một sản phẩm của sự tự tôn tôn giáo, mà là sự mặc khải khách quan từ Đức Chúa Trời qua Kinh Thánh và qua lịch sử nhập thể. Từ thân vị vĩnh cửu là Ngôi Lời, đến công tác cứu chuộc hoàn tất trên thập tự giá và sự phục sinh khải thắng, từ những lời tuyên bố đầy uy quyền đến muôn vàn lời tiên tri ứng nghiệm, tất cả đều hội tụ để làm chứng rằng: “Chẳng có sự cứu rỗi trong đấng nào khác; vì ở dưới trời, chẳng có danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta phải nhờ đó mà được cứu.” (Công vụ 4:12).

Là Cơ Đốc nhân, chúng ta được mời gọi không chỉ công nhận sự thật này bằng lý trí, mà còn tin cậy, yêu mến, tôn thờ và rao truyền về Đấng Christ duy nhất cho một thế giới đang lạc lối. Trong Ngài, chúng ta tìm thấy mục đích, hy vọng và sự sống đời đời.

Quay Lại Bài Viết