Việc Chúa Giết Người Có Khiến Ngài Trở Thành Kẻ Sát Nhân Không?
Trong hành trình đức tin, nhiều tín hữu và cả những người tìm kiếm chân lý thường vấp phải một câu hỏi hóc búa khi đọc Cựu Ước: Làm thế nào một Đức Chúa Trời yêu thương lại có thể ra lệnh hoặc trực tiếp hủy diệt sự sống con người? Hành động đó có khiến Ngài trở thành một “kẻ sát nhân” hay không? Câu hỏi này chạm đến cốt lõi của sự hiểu biết về bản tính Đức Chúa Trời: thánh khiết, công bình và tình yêu. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Kinh Thánh để giải quyết vấn đề nan giải này, dựa trên nền tảng thần học Tin Lành về quyền tể trị, sự công bình tuyệt đối và kế hoạch cứu chuộc của Đức Chúa Trời.
Để hiểu bất kỳ hành động nào của Đức Chúa Trời, trước hết chúng ta phải định vị đúng địa vị của Ngài. Kinh Thánh khẳng định Ngài là Đấng Tạo Hóa (Sáng Thế Ký 1:1), là nguồn gốc và chủ sở hữu tối cao của mọi sự sống. Tiên tri Ê-sai tuyên bố: “Đức Giê-hô-va là Đức Chúa Trời, là Đấng đã dựng nên các từng trời và giương ra, đã trải đất với mọi sản vật, ban hơi sống cho dân ở trên đất, và thần linh cho mọi loài đi lại trên đất.” (Ê-sai 42:5). Sự sống là món quà từ Ngài, và với tư cách là Tác Giả, Ngài có quyền tể trị tuyệt đối trên tạo vật của mình.
Từ ngữ Hy Lạp cho “sát nhân” là ἀνδροφόνος (androphonos) hoặc φονεύς (phoneus), luôn mang hàm ý một hành động trái phép, bất chính, cướp đi mạng sống người khác một cách bất hợp pháp. Điều răn thứ sáu trong Xuất Ê-díp-tô Ký 20:13 chính xác là: “Ngươi chớ giết người.” Từ Hê-bơ-rơ được dùng ở đây là “רָצַח” (ratsach), chỉ về hành động giết người trái phép, ám sát, hoặc ngộ sát. Lệnh cấm này rõ ràng áp dụng cho mối quan hệ giữa con người với nhau, dưới sự cai trị và phán xét của Đấng Tạo Hóa. Nó không thể và không bao giờ được áp dụng ngược lại cho chính Đức Chúa Trời – Đấng thiết lập luật pháp, là tiêu chuẩn tối cao của sự công bình. Ngài không chịu sự phán xét của bất kỳ luật lệ nào do chính Ngài đặt ra. Đức Chúa Trời không phải là một thực thể bình đẳng với con người để bị xét đoán bởi những tiêu chuẩn của con người.
Sứ đồ Rô-ma đã đặt dấu chấm hết cho sự tranh cãi này: “Nhưng, hỡi loài người, ngươi là ai, mà dám cãi lại với Đức Chúa Trời? Có lẽ nào cái bình bằng đất sét lại nói với kẻ nắn ra mình rằng: Sao người nắn nên ta như vậy?” (Rô-ma 9:20). Câu hỏi không phải là “Chúa có đúng theo tiêu chuẩn của tôi không?” mà là “Tôi có dám đặt mình làm thẩm phán cho Đấng Tạo Hóa không?”.
Chúng ta hãy xem xét một số trường hợp thường bị thách thức nhất.
Kinh Thánh mô tả: “Đức Giê-hô-va thấy sự hung ác của loài người trên mặt đất rất nhiều, và các ý tưởng của lòng họ chỉ là xấu luôn… Ta sẽ diệt trừ khỏi mặt đất loài người mà ta đã dựng nên” (Sáng Thế Ký 6:5, 7). Đây không phải là một hành động ngẫu nhiên hay độc ác. Đó là một sự phán xét công chính trên toàn thể nhân loại đã sa ngã và hoàn toàn bại hoại. “Hết thảy đều đã sai lạc, đều cùng nhau trở nên hư không; chẳng có một người làm điều lành, dẫu một người cũng không” (Thi Thiên 14:3; Rô-ma 3:10-12). Sự công bình đòi hỏi tội lỗi phải bị trừng phạt. Tuy nhiên, ngay trong sự phán xét, ân điển vẫn hiện diện qua chiếc tàu và gia đình Nô-ê, cho thấy Ngài vẫn bảo tồn một dòng dõi tin kính.
Đức Chúa Trời phán: “Tiếng kêu oan về Sô-đôm và Gô-mô-rơ thật là quá, tội lỗi các thành đó thật là trọng” (Sáng Thế Ký 18:20). Sự đồng tính luyến ái chỉ là một trong nhiều tội lỗi ghê gớm của họ (xem Ê-xê-chi-ên 16:49-50 mô tả thêm sự kiêu ngạo, sung túc mà không giúp đỡ người nghèo khó). Hành động thiêu hủy hai thành này là sự biểu lộ công bình thánh khiết trước tội lỗi chồng chất. Lót và gia đình ông được cảnh báo và giải cứu, lại một lần nữa cho thấy lòng thương xót trong sự đoán phạt.
Đây có lẽ là phân đoạn gây sốc nhất. Đức Chúa Trời ra lệnh cho Y-sơ-ra-ên tiêu diệt hoàn toàn một số dân tộc (ví dụ: Phục Truyền 20:16-18). Lý do được nêu rõ: “hầu cho chúng nó chẳng dạy các ngươi bắt chước làm những sự gớm ghiếc chúng nó đã làm đặng cúng thờ các thần chúng nó, e các ngươi phạm tội cùng Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi chăng.” Dân Ca-na-an không phải là những người vô tội. Khảo cổ học và chính Kinh Thánh (Lê-vi Ký 18) mô tả các tập tục của họ bao gồm tế trẻ con (cho thần Molech), mại dâm trong đền thờ, đồng tính luyến ái và các hành vi ghê tởm khác. Hành động của Đức Chúa Trời ở đây mang tính chất một cuộc “phẫu thuật cắt bỏ” cần thiết để ngăn chặn sự lây lan của tội lỗi cực điểm, bảo vệ dòng dõi Mê-si-a (đấng Christ sẽ ra từ Y-sơ-ra-ên) và thiết lập một xã hội dựa trên luật pháp thánh khiết của Ngài. Đây là sự phán xét của Đấng Tạo Hóa đối với một nền văn hóa đã đạt đến “đầy trọn của tội ác” (Sáng Thế Ký 15:16).
Mấu chốt để hiểu những hành động này nằm ở sự công bình tuyệt đối của Đức Chúa Trời. “Đức Giê-hô-va… chẳng kể kẻ có tội là vô tội” (Xuất Ê-díp-tô Ký 34:7). Tội lỗi không chỉ là vi phạm luật pháp, mà là sự xúc phạm đến chính bản tính thánh khiết của Đức Chúa Trời. Hậu quả của tội lỗi là sự chết (Rô-ma 6:23). Mỗi lần Đức Chúa Trời đoán phạt tội lỗi, Ngài đang khẳng định bản tính thánh khiết và công bình không thể thỏa hiệp của Ngài. Nếu Ngài nhắm mắt làm ngơ trước tội lỗi, Ngài sẽ không còn là Đức Chúa Trời công bình nữa.
Quan trọng hơn, trong Cựu Ước, chúng ta luôn thấy sự kiên nhẫn cảnh báo lâu dài trước khi phán xét (xem sứ điệp của các tiên tri). Và chúng ta thấy lòng thương xót luôn mở ra cho sự ăn năn (ví dụ: thành Ni-ni-ve trong sách Giô-na). Đức Chúa Trời “chậm giận, đầy lòng nhơn từ” (Thi Thiên 103:8), nhưng sự nhẫn nhục của Ngài không phải là vô hạn.
Tuy nhiên, bức tranh trọn vẹn nhất về bản tính Đức Chúa Trời được bày tỏ trong Chúa Giê-xu Christ. Trên thập tự giá, chúng ta thấy hai thuộc tính dường như mâu thuẫn hội tụ: công bình và tình yêu. Công bình đòi hỏi tội lỗi phải bị trừng phạt. Tình yêu muốn cứu tội nhân. Giải pháp của Đức Chúa Trời là chính Ngài, trong thân vị Con Ngài, gánh lấy sự phán xét và sự chết thay cho chúng ta. “Đấng Christ đã vì chúng ta chịu lấy sự rủa sả trong luật pháp” (Ga-la-ti 3:13). Thập tự giá là nơi Đức Chúa Trời chịu sự phán xét thay cho tội nhân. Điều này cho thấy Ngài nghiêm túc thế nào về tội lỗi (đến nỗi Con Một phải chết) và yêu thương thế nào với tội nhân (đến nỗi hi sinh chính mình).
Hiểu được sự công bình thánh khiết của Đức Chúa Trời sẽ định hình sâu sắc đời sống và mối quan hệ của chúng ta với Ngài:
1. Nuôi Dưỡng Lòng Kính Sợ Chúa Thật: Kính sợ Chúa không phải là nỗi sợ hãi mù quáng, mà là sự tôn kính, thờ phượng và vâng lời xuất phát từ nhận thức về sự thánh khiết tuyệt đối và quyền tể trị của Ngài. Khi đọc những câu chuyện phán xét, chúng ta được nhắc nhở rằng “Đức Chúa Trời chúng ta là đám lửa hay thiêu đốt” (Hê-bơ-rơ 12:29). Điều này giúp chúng ta đến gần Ngài với thái độ khiêm nhường, thận trọng.
2. Đánh Giá Cao Hơn Về Ân Điển Cứu Chuộc: Chỉ khi thật sự hiểu sự công bình nghiêm minh của Đức Chúa Trời đối với tội lỗi, chúng ta mới cảm nhận được sự vĩ đại khôn lường của ân điển Ngài. Sự tha thứ chúng ta nhận được không phải là điều hiển nhiên; nó được mua bằng chính huyết báu của Con Ngài. Điều này khiến lòng chúng ta tràn ngập lòng biết ơn và tình yêu đáp lại.
3. Có Cái Nhìn Cân Bằng Về Tình Yêu và Công Bình của Đức Chúa Trời: Chúng ta không được phép cắt xén bản tính Đức Chúa Trời. Ngài vừa là tình yêu (1 Giăng 4:8) vừa là sự công bình. Một “tình yêu” không có công bình chỉ là sự nuông chiều vô nguyên tắc. Một “công bình” không có tình yêu là sự tàn bạo. Chúa Giê-xu Christ là hiện thân trọn vẹn của cả hai. Trong đời sống, chúng ta học tập sự cân bằng này: yêu thương người khác nhưng không dung túng tội lỗi; đứng về lẽ thật nhưng với tấm lòng thương xót.
4. Tin Cậy Vào Sự Khôn Ngoan và Chủ Quyền của Đức Chúa Trời Trong Mọi Hoàn Cảnh: Có những điều xảy ra trong thế giới hay trong đời sống riêng khiến chúng ta thắc mắc về sự công bình của Chúa. Lúc đó, chúng ta cần nhớ rằng tầm nhìn và sự hiểu biết của chúng ta có hạn (Ê-sai 55:8-9). Sự tin cậy đặt trên nền tảng Ngài là Đấng thánh khiết, công bình, yêu thương và khôn ngoan tuyệt đối, ngay cả khi chúng ta không hiểu hết đường lối Ngài.
Vậy, việc Chúa giết người trong Kinh Thánh có khiến Ngài trở thành kẻ sát nhân không? Chắc chắn là không. Hành động của Đức Chúa Trời không bao giờ là vô cớ, độc ác, hay trái phép. Đó luôn là biểu hiện của sự công bình thánh khiết của Đấng Tạo Hóa và Thẩm Phán tối cao đang đoán xét tội lỗi, bảo vệ sự thánh khiết của kế hoạch cứu chuộc, và đôi khi là hành động bảo vệ để ngăn chặn sự lây lan của tội ác cùng cực. Việc đặt câu hỏi này thực chất là đặt mình vào vị trí thẩm phán cho Đức Chúa Trời – một điều Kinh Thánh cảnh báo nghiêm khắc.
Thay vì nghi ngờ sự công bình của Ngài, chúng ta được mời gọi nhìn lên thập tự giá, nơi sự công bình và tình yêu của Đức Chúa Trời gặp nhau một cách trọn vẹn. Tại đó, chúng ta thấy được mức độ nghiêm trọng của tội lỗi, và đồng thời, chiều sâu vô bờ của tình yêu thương Ngài dành cho những kẻ tin. Câu trả lời cuối cùng cho mọi thắc mắc về bản tính Đức Chúa Trời không nằm trong triết lý suông, mà nằm trong Con Một của Ngài, Chúa Cứu Thế Giê-xu, Đấng đã chịu sự phán xét thay cho chúng ta để chúng ta được xưng công bình và sống trong mối tương giao với Đức Chúa Trời thánh khiết.
“Hãy xem Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta thể nào: ấy là Ngài đã sai Con một Ngài đến thế gian, đặng chúng ta nhờ Con được sống.” (1 Giăng 4:9)