Nhân Tính Của Chúa Giê-su: Nền Tảng Cho Sự Cứu Rỗi và Đời Sống Đức Tin
Trong giáo lý Cơ Đốc, thần tính của Chúa Giê-su Christ thường được tôn cao và nhấn mạnh một cách đúng đắn. Tuy nhiên, nhân tính trọn vẹn của Ngài cũng quan trọng không kém, và thậm chí là điều kiện thiết yếu cho kế hoạch cứu chuộc của Đức Chúa Trời. Nếu Chúa Giê-su không thực sự là con người—với một thân thể, linh hồn, tâm trí, và cảm xúc trọn vẹn—thì sự chết đền tội và sự sống lại của Ngài sẽ mất đi ý nghĩa cứu chuộc. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Kinh Thánh để khám phá tại sao nhân tính của Đấng Christ không chỉ là một giáo lý cần tuyên xưng, mà là nền tảng cho sự hiểu biết về ân điển, sự đồng cảm của Chúa, và mẫu mực cho đời sống Cơ Đốc nhân.
I. Sự Nhập Thể: Ngôi Lời Trở Nên Xác Thịt
Nền tảng của đức tin chúng ta bắt đầu từ một sự kiện lịch sử phi thường: Đức Chúa Trời vĩnh hằng trở nên con người. Sứ đồ Giăng mở đầu Phúc Âm với lẽ mầu nhiệm này: “Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta, đầy ơn và lẽ thật; chúng ta đã ngắm xem sự vinh hiển của Ngài, thật như vinh hiển của Con một đến từ nơi Cha.” (Giăng 1:14). Từ ngữ Hy Lạp “σὰρξ” (sarx) được dịch là “xác thịt”, chỉ đến bản chất con người một cách trọn vẹn, yếu đuối và hữu hạn. Ngôi Lời (“Λόγος” - Logos), là chính Đức Chúa Trời (câu 1), đã tự nguyện mặc lấy bản chất ấy.
Sứ đồ Phao-lô cũng diễn giải điều này trong thư Phi-líp với một bức tranh thần học sâu sắc: “Ngài vốn có hình Đức Chúa Trời,… song đã tự bỏ mình đi, lấy hình tôi tớ và trở nên giống như loài người; Ngài đã hiện ra như một người, tự hạ mình xuống, vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập tự.” (Phi-líp 2:6-8). Động từ Hy Lạp “κενόω” (kenóō) trong câu 7 có nghĩa là “làm cho trống rỗng” hoặc “tự bỏ mình đi”. Đấng Christ không ngừng là Đức Chúa Trời, nhưng Ngài đã tạm thời từ bỏ cách tự ý việc sử dụng những đặc quyền thần tính của mình để sống một đời sống hoàn toàn phụ thuộc vào Đức Chúa Cha và kinh nghiệm trọn vẹn thân phận con người.
II. Bằng Chứng Kinh Thánh Về Nhân Tính Trọn Vẹn Của Chúa Giê-su
Kinh Thánh trình bày Chúa Giê-su không phải là một con người giả định hay một thần linh mang hình dạng con người, mà là một con người thật với mọi phương diện (ngoại trừ tội lỗi).
1. Thân Thể Vật Lý Con Người:
- Ngài được sinh ra bởi một người nữ (Ga-la-ti 4:4), trải qua quá trình phát triển bình thường: “Đức Chúa Jêsus khôn ngoan càng thêm, thân hình càng lớn, càng được đẹp lòng Đức Chúa Trời và người ta.” (Lu-ca 2:52).
- Ngài biết đói (Ma-thi-ơ 4:2), khát (Giăng 4:7, 19:28), mệt mỏi (Giăng 4:6).
- Ngài biết đau đớn thể xác khi bị đánh đòn và bị đóng đinh.
- Ngài chết một cái chết thật (Giăng 19:30, 33-34).
2. Tâm Hồn, Cảm Xúc, và Tâm Linh Con Người:
- Ngài biết buồn rầu, sầu não (Ma-thi-ơ 26:37-38), thậm chí khóc trước cái chết của La-xa-rơ và sự cứng lòng của Giê-ru-sa-lem (Giăng 11:35, Lu-ca 19:41).
- Ngài biết vui mừng (Lu-ca 10:21).
- Ngài biết tức giận thánh khiết trước sự giả hình (Mác 3:5) và sự bất kính trong đền thờ (Giăng 2:15-17).
- Ngài biết yêu thương cách cá nhân và thắm thiết (Giăng 11:5, 13:23).
- Ngài trải nghiệm sự cám dỗ trong mọi phương diện như chúng ta, dù không hề phạm tội (Hê-bơ-rơ 4:15). Từ Hy Lạp “πειράζω” (peirazō) chỉ về sự thử nghiệm, cám dỗ. Ngài cảm nhận sức hút và sức nặng của cám dỗ một cách chân thực.
- Ngài có ý chí con người, thể hiện rõ trong sự tranh chiến tại Ghết-sê-ma-nê: “Cha ơi! nếu có thể được, xin cho chén nầy lìa khỏi Con! song không theo ý muốn Con, mà theo ý muốn Cha.” (Ma-thi-ơ 26:39).
III. Tại Sao Nhân Tính Của Chúa Giê-su Lại Quan Trọng Đến Thế?
1. Để Làm Trọn Công Việc Chuộc Tội (Chức Năng Cứu Chuộc)
Đây là lý do thần học trọng tâm nhất. Luật pháp của Đức Chúa Trời đòi hỏi sự đền bù tương xứng: “Sự sống của thịt ở trong huyết; ta đã cho các ngươi huyết rưới trên bàn thờ đặng làm lễ chuộc tội cho linh hồn mình; vì nhờ sự sống mà huyết mới chuộc tội được.” (Lê-vi Ký 17:11). Một sinh mạng phải được đổi lấy một sinh mạng.
- Là Con Người: Chỉ có một con người thật mới có thể đại diện cho nhân loại, gánh tội lỗi của con người, và chịu sự phán xét của Đức Chúa Trời dành cho con người. Một thiên sứ hay một thực thể thần linh thuần túy không thể làm điều này. “Vì chưng chính Ngài đã chịu sự thử thạn trong khi bị cám dỗ, nên Ngài có thể cứu những kẻ bị cám dỗ vậy.” (Hê-bơ-rơ 2:18, chính xác hơn: “giúp đỡ” - “βοηθῆσαι” - boēthēsai).
- Là Con Người Vô Tội: Chỉ có một con người hoàn toàn thánh khiết mới có thể dâng chính mình làm sinh tế không tì vết. Huyết Ngài mới có giá trị vô hạn để chuộc tội cho nhiều người (1 Phi-e-rơ 1:19).
2. Để Làm Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm Thông Cảm (Chức Năng Chuyển Cầu)
Đây là sự ứng dụng thiết thực cho đời sống đức tin của chúng ta. Sách Hê-bơ-rơ phát triển mạnh mẽ chủ đề này:
“Vì chúng ta không có thầy tế lễ thượng phẩm chẳng có thể cảm thương sự yếu đuối chúng ta, bèn có một thầy tế lễ bị thử thách trong mọi việc cũng như chúng ta, song chẳng phạm tội. Vậy, chúng ta hãy vững lòng đến gần ngôi ơn phước, hầu cho được thương xót và tìm được ơn để giúp chúng ta trong thì giờ có cần dùng.” (Hê-bơ-rơ 4:15-16).
- Thầy tế lễ thượng phẩm (“ἀρχιερεύς” - archiereus) trong Cựu Ước là đại diện của dân chúng trước mặt Đức Chúa Trời. Chúa Giê-su, với tư cách là người, đã trải nghiệm mọi cung bậc của đời sống con người—từ nỗi đau thể xác, mất mát, cô đơn, cho đến sức ép tinh thần và sự cám dỗ dữ dội nhất. Vì thế, Ngài không phán xét sự yếu đuối của chúng ta từ xa, mà thông cảm (“συμπαθῆσαι” - sympathēsai, nghĩa đen: “cùng cảm thấy”) với chúng ta.
- Sự thông cảm này không chỉ là cảm xúc, mà là cơ sở cho sự chuyển cầu đầy quyền năng của Ngài trước mặt Cha. Chúng ta có thể đến với Đức Chúa Trời cách dạn dĩ, vì biết rằng Đấng đại diện cho chúng ta trên thiên đàng thấu hiểu hoàn toàn.
3. Để Phục Hồi Hình Ảnh Đức Chúa Trời Nơi Con Người (Chức Năng Mẫu Mực)
Con người được dựng nên theo hình ảnh Đức Chúa Trời (Sáng Thế Ký 1:27), nhưng hình ảnh ấy đã bị tội lỗi làm hư hoại. Chúa Giê-su, là “Con Người” (“ὁ υἱὸς τοῦ ἀνθρώπου”), đã bày tỏ hình ảnh trọn vẹn của Đức Chúa Trời trong một đời sống con người hoàn hảo.
- Ngài cho chúng ta thấy một con người sống hoàn toàn phụ thuộc vào Đức Chúa Cha qua sự cầu nguyện và vâng phục.
- Ngài bày tỏ tình yêu thương, lòng thương xót, sự công bình và sự thánh khiết trong những mối quan hệ và hoàn cảnh cụ thể.
- Do đó, Ngài không chỉ là Đấng Cứu Rỗi để chúng ta tin, mà còn là gương mẫu để chúng ta noi theo: “Ấy chính các ngươi đã được gọi đến sự đó, vì Đấng Christ cũng đã chịu khổ cho các ngươi, để lại cho các ngươi một gương, hầu cho các ngươi noi dấu chân Ngài.” (1 Phi-e-rơ 2:21). Chúng ta được kêu gọi nên giống như Christ trong nhân tính của Ngài.
IV. Ứng Dụng Thực Tế Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân
Hiểu biết về nhân tính của Chúa Giê-su thay đổi cách chúng ta sống đức tin:
1. Sống Khiêm Nhường và Phục Vụ: Nếu Đấng Tạo Hóa đã mặc lấy thân phận tôi tớ, chúng ta không có lý do gì để kiêu ngạo hoặc tìm kiếm địa vị. Đời sống chúng ta phải là đời sống khiêm nhường và phục vụ (Phi-líp 2:5-7).
2. Trung Tín Trong Sự Yếu Đuối: Khi đối diện với cám dỗ, đau đớn hay thất vọng, chúng ta có thể cầu nguyện: “Lạy Chúa, Ngài đã từng cảm biết điều này. Xin giúp con như Ngài đã trung tín.” Chúng ta không có một Chúa xa cách, mà có một Đấng đồng hành thấu hiểu.
3. Tận Hiến Thân Thể và Cảm Xúc Cho Chúa: Vì Chúa Giê-su đã dùng thân thể con người để làm vinh hiển Cha, chúng ta cũng có thể dâng thân thể mình làm “của lễ sống và thánh” (Rô-ma 12:1). Cảm xúc của chúng ta—dù tích cực hay tiêu cực—cũng có thể được đem đến trước ngôi ân điển để được chữa lành và hướng dẫn.
4. Sự Cầu Nguyện với Lòng Tự Tin: Chúng ta đến với Đức Chúa Trời qua Chúa Giê-su, Đấng Trung Bảo, với sự tin chắc rằng lời cầu nguyện của chúng ta được lắng nghe bởi một Đấng đã từng cầu nguyện trong nước mắt và run rẩy (Hê-bơ-rơ 5:7).
5. Hy Vọng Về Sự Phục Hưng Trọn Vẹn: Sự sống lại của Chúa Giê-su trong thân thể vinh hiển là “trái đầu mùa” (1 Cô-rinh-tô 15:20). Điều này bảo đảm rằng nhân tính của chúng ta—cả phần thể xác lẫn linh hồn—cũng sẽ được cứu chuộc và biến đổi trọn vẹn trong cõi đời đời. Chúng ta không khao khát thoát khỏi nhân tính, mà được phục hồi nhân tính theo đúng mẫu mực của Christ.
Kết Luận
Nhân tính của Chúa Giê-su Christ không phải là một chi tiết phụ trong kế hoạch cứu rỗi, mà chính là phương tiện qua đó sự cứu rỗi được hoàn thành. Nó là cầu nối giữa thiên đàng và đất, giữa Đức Chúa Trời thánh khiết và con người tội lỗi. Nó là nền tảng cho sự đồng cảm vô hạn của Ngài và là khuôn mẫu cho sự nên thánh của chúng ta. Khi chúng ta tuyên xưng trong Bài Tín Điều Các Sứ Đồ rằng Ngài “sanh bởi nữ đồng trinh Ma-ri, chịu thương khó… chịu chết và chôn,” chúng ta đang khẳng định một chân lý cứu rỗi: Đức Chúa Trời đã thực sự bước vào trong sự đau khổ và sự chết của chúng ta, để đưa chúng ta vào trong sự sống và vinh quang của Ngài. Hãy vững lòng nương dựa nơi Chúa Giê-su, Con Người hoàn hảo và là Con Đức Chúa Trời, Đấng hiểu bạn thấu suốt và có quyền năng cứu bạn đến cuối cùng.