Tại sao nhân tính của Chúa Giê-su lại quan trọng?

02 December, 2025
18 phút đọc
3,548 từ
Chia sẻ:

Tại Sao Nhân Tính Của Chúa Giê-su Lại Quan Trọng?

Trong thần học Cơ Đốc, một trong những chân lý sâu nhiệm và trọng tâm nhất là sự nhập thể của Ngôi Lời Đức Chúa Trời. Chúa Giê-su Christ không chỉ là Đức Chúa Trời trọn vẹn (Thần Tính), mà Ngài còn là con người trọn vẹn (Nhân Tính). Sự kết hợp không thể phân chia này, được gọi là thuyết Chúa Cứu Thế hai bản tính, không phải là một giáo lý trừu tượng, mà là nền tảng cho sự cứu rỗi, cho mối tương giao của chúng ta với Đức Chúa Trời, và cho hy vọng của Cơ Đốc nhân. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá lý do tại sao nhân tính thật của Chúa Giê-su lại có tầm quan trọng sống còn đối với đức tin và đời sống của chúng ta.

I. Nền Tảng Kinh Thánh Về Nhân Tính Của Đấng Christ

Kinh Thánh làm chứng rõ ràng và đa dạng về con người thật của Chúa Giê-su. Ngài được sinh ra bởi một người nữ (Ga-la-ti 4:4), có một gia phả (Ma-thi-ơ 1:1-17), và lớn lên về thể chất, trí tuệ, và thuộc linh (Lu-ca 2:52). Ngài cảm thấy đói (Ma-thi-ơ 4:2), khát (Giăng 4:7; 19:28), mệt mỏi (Giăng 4:6), và đau đớn về thể xác. Ngài khóc (Giăng 11:35), cảm thấy buồn rầu, sầu não (Mác 14:34), và trải qua cơn hấp hối trong vườn Ghết-sê-ma-nê đến nỗi mồ hôi trở nên như giọt máu (Lu-ca 22:44). Ngài cũng bị cám dỗ trong mọi phương diện như chúng ta, dầu không hề phạm tội (Hê-bơ-rơ 4:15). Cuối cùng, Ngài chịu chết thật trên thập tự giá (Giăng 19:30, 33-34). Tất cả những điều này xác nhận một nhân tính hoàn toàn, không giả dối.

Trong tiếng Hy Lạp, từ ngữ chỉ về "con người" (anthrōpos) và "thịt" (sarx) được áp dụng cho Ngài. Sứ đồ Giăng nhấn mạnh: "Ấy đó, lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta" (Giăng 1:14a). Từ "xác thịt" (sarx) ở đây chỉ đến bản chất con người đầy đủ trong thế giới vật chất hữu hạn này. Sự nhập thể là một sự hạ mình sâu thẳm của Đức Chúa Trời, được mô tả sống động trong Phi-líp 2:6-8: "Ngài vốn có hình Đức Chúa Trời... nhưng đã tự bỏ mình đi, lấy hình tôi tớ và trở nên giống như loài người; Ngài đã hạ mình xuống, vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập tự."

II. Tầm Quan Trọng Thần Học Của Nhân Tính Chúa Giê-su

1. A-đam Sau Rốt Và Sự Công Bình Mới

Thần học Tân Ước đối chiếu Chúa Giê-su với A-đam đầu tiên. A-đam là gốc của nhân loại sa ngã; qua sự không vâng lời của ông, tội lỗi và sự chết đã vào thế gian (Rô-ma 5:12). Chúa Giê-su được gọi là "A-đam sau rốt" hay "người sau chót" (1 Cô-rinh-tô 15:45). Là một con người thật, Ngài đại diện cho nhân loại mới. Nơi mà A-đam thất bại, Chúa Giê-su đã thành công: "Vì như bởi sự không vâng phục của một người mà mọi người khác đều thành ra kẻ có tội, thì cũng bởi sự vâng phục của một người mà mọi người khác đều sẽ thành ra công bình" (Rô-ma 5:19). Sự vâng phục trọn vẹn của Ngài với tư cách là một con người đã thiết lập nền tảng cho sự công bình hóa của chúng ta. Nếu Ngài không phải là con người thật, Ngài không thể đại diện thay cho chúng ta trong tư cách A-đam mới.

2. Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm Thông Cảm

Đây là một chủ đề trọng tâm trong sách Hê-bơ-rơ. Tác giả giải thích rằng Chúa Giê-su, với tư cách là Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm của chúng ta, phải được "giống như anh em mọi đằng" (Hê-bơ-rơ 2:17). Từ Hy Lạp homoiōma ("giống như") cho thấy sự tương đồng thật sự. Ngài có thể "thương xót" và "giúp đỡ" chúng ta trong cơn cám dỗ và sự yếu đuối vì "chính Ngài đã chịu khổ trong khi bị cám dỗ" (Hê-bơ-rơ 2:18).

Hê-bơ-rơ 4:15 là câu Kinh Thánh then chốt: "Vì chúng ta không có thầy tế lễ thượng phẩm chẳng có thể cảm thương sự yếu đuối chúng ta, bèn có một thầy tế lễ bị cám dỗ trong mọi việc cũng như chúng ta, song chẳng phạm tội." Chữ "cảm thương" (sympathēsai) có nghĩa là "cùng cảm thấy, thông cảm sâu sắc". Nhân tính của Ngài không phải là một chiếc áo khoác Ngài mặc vào tạm thời; Ngài thực sự kinh nghiệm những áp lực, đau khổ, và cám dỗ của kiếp người (dù không đầu hàng chúng), để Ngài có thể thông cảm và chạy đến nâng đỡ chúng ta với sự hiểu biết từ bên trong. Một Đấng Cứu Thế chỉ thuần thần tính sẽ xa cách và không thể hiểu được những tranh chiến nội tâm của chúng ta.

3. Của Lễ Chuộc Tội Toàn Hảo

Công việc cứu chuộc của Đấng Christ đòi hỏi Ngài phải là Đấng Trung Bảo thay thế. Luật pháp của Đức Chúa Trời đòi hỏi mạng sống vì mạng sống. Con người đã phạm tội, nên một con người phải trả giá. Sứ đồ Phao-lô tuyên bố: "Vì chỉ có một Đức Chúa Trời, và chỉ có một Đấng Trung bảo ở giữa Đức Chúa Trời và loài người, tức là Đức Chúa Jêsus Christ, là người" (1 Ti-mô-thê 2:5). Chữ "người" ở đây rất quan trọng. Huyết của sinh tế trong Cựu Ước (sinh vật) chỉ là hình bóng; nó không thể cất tội lỗi đi mãi mãi (Hê-bơ-rơ 10:4). Chỉ huyết của một con người toàn hảo, vô tội, tự nguyện dâng chính mình mới có giá trị vĩnh cửu.

Chúa Giê-su đã dâng chính mình Ngài. Trong Hê-bơ-rơ 10:5, Thi Thiên 40 được trích dẫn và áp dụng cho Ngài: "Chúa chẳng muốn hy sinh, cũng chẳng muốn của lễ, nhưng Chúa đã sửa soạn một thân thể cho tôi." "Thân thể" đó chính là nhân tính của Đấng Christ. Qua thân thể ấy, Ngài có thể vâng phục, chịu đau đớn, và đổ huyết quý báu làm giá chuộc. Nhân tính của Ngài là phương tiện của sự hy sinh cứu chuộc. Tiếng Hy Lạp cho "chuộc tội" trong Hê-bơ-rơ 2:17 là hilaskomai, có nghĩa là làm nguôi cơn thạnh nộ, chuộc tội. Điều này chỉ có thể được thực hiện bởi một Thầy Tế Lễ vừa thánh khiết (thần tính) vừa thuộc về nhân loại (nhân tính).

4. Tấm Gương Toàn Hảo Cho Đời Sống Tin Kính

Chúa Giê-su không chỉ chết thay cho chúng ta; Ngài còn sống một đời sống thay cho chúng ta và để làm mẫu mực cho chúng ta. Phi-e-rơ khuyên các tín hữu hãy chịu khổ vì làm lành, vì "Đấng Christ cũng đã vì tội lỗi chịu khổ... để lại cho anh em một gương, hầu cho anh em noi dấu chân Ngài" (1 Phi-e-rơ 2:21). Chữ "gương" (hypogrammos) có nghĩa là một bản mẫu để sao chép. Chúng ta có thể noi theo Ngài vì Ngài đã bước đi trên đất này như một con người, đối diện với những thách thức, mối quan hệ, sự mệt mỏi và cám dỗ như chúng ta. Sự vâng phục của Ngài đối với Cha, tình yêu thương của Ngài dành cho người khác, sự cầu nguyện sốt sắng của Ngài – tất cả đều là những khía cạnh của nhân tính Ngài mà chúng ta được kêu gọi bắt chước.

5. Đấng Trung Bảo Và Quan Án

Là một con người đã sống trên đất và đắc thắng mọi cám dỗ, Chúa Giê-su có đủ thẩm quyền để xét đoán nhân loại. Cha đã giao mọi sự phán xét cho Con (Giăng 5:22). Sự phán xét này sẽ công bình vì Đấng Phán Xét thấu hiểu hoàn cảnh con người từ chính kinh nghiệm của mình. Đồng thời, với tư cách là Con Người đang ngồi bên hữu Đức Chúa Trời (Công vụ 7:56), Ngài cũng đang cầu thay cho chúng ta (Rô-ma 8:34). Tư cách trung bảo của Ngài dựa trên sự kiện Ngài thuộc về cả hai phía: hoàn toàn thuộc về Đức Chúa Trời và hoàn toàn thuộc về nhân loại.

III. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Chân lý về nhân tính của Chúa Giê-su không chỉ dừng lại ở sách vở thần học; nó có sức biến đổi đời sống hằng ngày của chúng ta.

1. Sự An Ủi Trong Lúc Yếu Đuối và Cám Dỗ: Khi bạn cảm thấy kiệt sức, bị cám dỗ dường như không thể chống cự, hoặc cảm thấy không ai hiểu nỗi đau của mình, hãy nhớ đến Chúa Giê-su. Bạn có thể đến gần Ngài với sự tin cậy trọn vẹn, không phải với một vị thần xa lạ, mà với một Đấng Cứu Thế đã từng đói, khát, khóc và run sợ. Bạn có thể cầu nguyện: "Lạy Chúa, Ngài biết cảm giác này. Xin hãy giúp con như Ngài đã vượt qua." Hê-bơ-rơ 4:16 khuyến khích chúng ta: "Vậy, chúng ta hãy vững lòng đến gần ngôi ơn phước, hầu cho được thương xót và tìm được ơn để giúp chúng ta trong thì giờ có cần dùng." Ngôi ơn phước đó không xa cách, vì Đấng ngồi trên ngôi là Đấng đã bước đi trên mặt đất.

2. Động Lực cho Sự Thánh Khiết: Hiểu rằng Chúa Giê-su sống một đời sống vâng phục trọn vẹn trong thân xác con người cho chúng ta hy vọng và khuôn mẫu. Chúng ta không còn nói: "Tôi chỉ là con người, tôi không thể không phạm tội." Thay vào đó, chúng ta có thể nói: "Vì tôi thuộc về A-đam sau rốt, và Thánh Linh của Ngài ở trong tôi, tôi có thể vâng lời trong quyền năng của Ngài." Nhân tính của Ngài chứng minh rằng đời sống tin kính có thể được sống trong điều kiện con người.

3. Sự Tôn Thờ Sâu Nhiệm Hơn: Khi chúng ta chiêm ngưỡng sự nhập thể, sự hạ mình và sự vâng phục của Chúa Giê-su, lòng chúng ta tràn đầy lòng biết ơn và sự thờ phượng. Chúng ta thờ lạy không chỉ một Đức Chúa Trời toàn năng, mà còn thờ lạy Chiên Con đã bị giết, Đấng vì yêu thương đã trở nên giống như chúng ta để cứu chúng ta. Bài ca trong Phi-líp 2:5-11 trở thành bài ca của chính chúng ta. Sự thờ phượng này trở nên thiết thực hơn vì nó liên hệ đến một Đấng Cứu Thế có thể cảm thông.

4. Sự Can Đảm Trong Đau Khổ: Khi đối diện với bệnh tật, mất mát, hay bất cứ hình thức đau khổ nào, chúng ta có thể nhìn lên Chúa Giê-su, Đấng "đã học tập vâng lời bởi những sự khốn khổ mình đã chịu" (Hê-bơ-rơ 5:8). Ngài không tránh né đau khổ của kiếp người; Ngài bước vào tận cùng của nó. Do đó, đau khổ của chúng ta không vô nghĩa. Chúng ta có thể phó thác linh hồn mình cho Đấng Tạo Hóa trung tín, như chính Ngài đã làm trên thập tự giá (1 Phi-e-rơ 2:23).

Kết Luận

Nhân tính của Chúa Giê-su Christ không phải là một chi tiết phụ trong kế hoạch cứu rỗi, mà là yếu tố không thể thiếu. Nó là cây cầu nối giữa Đức Chúa Trời thánh khiết và nhân loại tội lỗi. Nếu thiếu nhân tính thật, sự chết của Ngài không có giá trị thay thế, sự thông cảm của Ngài không chân thật, gương mẫu của Ngài không liên quan, và hy vọng về sự sống lại của chúng ta sẽ không có nền tảng (vì Ngài là trái đầu mùa của những kẻ ngủ – 1 Cô-rinh-tô 15:20).

Là Cơ Đốc nhân, chúng ta tuyên xưng một Đấng Christ trọn vẹn – "Đức Chúa Jêsus Christ đã đến trong xác thịt" (1 Giăng 4:2). Hãy giữ vững chân lý này, tìm kiếm sự an ủi từ nó, rút ra sức mạnh từ nó, và sống trong ánh sáng của nó. Mỗi khi đọc đến những câu chuyện Phúc Âm về Chúa Giê-su đói, khát, mệt, khóc, hãy nhớ: Đấng ấy chính là Đức Chúa Trời vinh hiển, Đấng vì yêu bạn, đã trở nên giống hệt như bạn để bạn có thể trở nên giống như Ngài. Đó là ân điển kỳ diệu của sự nhập thể, và là trung tâm của Phúc Âm mà chúng ta rao truyền.

Quay Lại Bài Viết