Sự Vào Thành Đầy Đắc Thắng Có Ý Nghĩa Gì?
Trong lịch sử cứu chuộc, có những khoảnh khắc bề ngoài tưởng như là đỉnh cao của vinh quang, nhưng thực chất lại là sự chuẩn bị cho một cuộc khổ nạn vĩ đại. "Sự vào thành đầy đắc thắng" (Triumphal Entry) của Chúa Giê-xu Christ vào thành Giê-ru-sa-lem, được ký thuật trong cả bốn sách Phúc Âm (Ma-thi-ơ 21:1-11; Mác 11:1-11; Lu-ca 19:28-44; Giăng 12:12-19), là một sự kiện như thế. Đây không phải là một nghi lễ rỗng tuếch hay một sự diễn giải sai lầm của đám đông, mà là một hành động tiên tri đầy chủ ý, một vở kịch câm về thần học vĩ đại, qua đó Chúa Giê-xu công khai tuyên bố về thân vị, sứ mệnh và vương quyền của Ngài. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá các lớp ý nghĩa thần học, sự ứng nghiệm Kinh Thánh, và những áp dụng thiết thực cho đời sống Cơ Đốc nhân ngày nay.
Sự kiện này xảy ra chỉ vài ngày trước Lễ Vượt Qua, trong bầu không khí chính trị và tôn giáo sôi sục tại Giê-ru-sa-lem. Đám đông lữ khách hành hương đổ về thành, lòng đầy mong đợi về Đấng Mê-si-a sẽ giải phóng họ khỏi ách đô hộ của La Mã. Trong bối cảnh ấy, hành động của Chúa Giê-xu là một tuyên ngôn rõ ràng.
Ma-thi-ơ 21:4-5 chép: “Song điều đó xảy ra, để cho ứng nghiệm lời đấng tiên tri rằng: Hãy nói với con gái Si-ôn rằng: Nầy, Vua ngươi đến với ngươi, Nhu mì, cỡi lừa, Là con lừa con của lừa cái mang ách.” Đây là sự trích dẫn trực tiếp từ Xa-cha-ri 9:9. Trong tiếng Hê-bơ-rơ, từ "nhu mì" (עָנָו - ‘ānāv) mang ý nghĩa về sự khiêm nhường, nghèo khó, và hiền lành. Chúa Giê-xu đã chọn cưỡi một con lừa con – phương tiện của một nhà lãnh đạo hòa bình, chứ không phải một con ngựa chiến – biểu tượng của chiến tranh và sự chinh phục bằng bạo lực.
Sự lựa chọn này phá vỡ mọi kỳ vọng trần tục về một Đấng Mê-si-a chính trị. Ngài không đến để lật đổ chính quyền La Mã bằng gươm giáo, mà để chiến thắng tội lỗi và sự chết bằng sự hy sinh khiêm nhường. Sự "đắc thắng" ở đây được định nghĩa lại hoàn toàn theo tiêu chuẩn của Nước Đức Chúa Trời: chiến thắng qua sự phục vụ, quyền năng qua sự yếu đuối (theo nghĩa đời), vương quyền qua thập tự giá.
Phản ứng của đám đông được ký thuật: “Đoàn dân đi trước và theo sau đều kêu lên rằng: Hô-sa-na con vua Đa-vít! Đáng khen ngợi cho Đấng nhân danh Chúa mà đến! Hô-sa-na ở trên nơi rất cao!” (Ma-thi-ơ 21:9).
Từ "Hô-sa-na" (הוֹשִׁיעָהנָּא - Hôshî‘â-nā’) trong tiếng Hê-bơ-rơ có nghĩa đen là "Xin hãy cứu!" hoặc "Xin ban cho sự cứu rỗi!". Nó xuất phát từ Thánh Thi 118:25, một bài thánh ca được hát trong các kỳ lễ lớn. Theo thời gian, nó trở thành lời tung hô, lời chúc tụng. Khi dân chúng reo lên "Hô-sa-na!", họ đang công nhận Chúa Giê-xu là Đấng Mê-si-a (Con vua Đa-vít) và cầu xin sự cứu rỗi từ Ngài. Tuy nhiên, sự hiểu biết của họ về "sự cứu rỗi" vẫn còn hạn hẹp – họ mong đợi sự giải phóng khỏi La Mã.
Chúa Giê-xu chấp nhận lời tung hô này, nhưng Ngài sẽ định nghĩa lại "sự cứu rỗi" theo cách thức của Ngài. "Sự cứu rỗi" thật không nằm ở việc thoát khỏi ách ngoại bang, mà là sự giải phóng khỏi ách nô lệ của tội lỗi và ma quỷ (Giăng 8:34-36). Sự đắc thắng thật sự là sự đắc thắng trên những quyền lực thuộc linh ấy.
Một trong những nghịch lý sâu sắc nhất của sự kiện này là sự chuyển đổi nhanh chóng từ lời tung hô sang tiếng la ó "Đóng đinh nó!". Sự vào thành đầy vinh hiển này chỉ là tạm thời, và chính Chúa Giê-xu biết rõ điều đó. Ngài không bị lừa dối bởi sự nhiệt thành của đám đông. Lu-ca thuật lại rằng khi đến gần thành, Chúa khóc thương thành ấy vì biết trước sự hủy diệt sẽ đến (Lu-ca 19:41-44).
Sứ đồ Giăng ghi nhận một chi tiết quan trọng: “Lúc đầu môn đồ không hiểu những điều đó; nhưng khi Đức Chúa Jêsus đã được vinh hiển, rồi môn đồ mới nhớ lại những lời đó đã chép về Ngài, và người ta đã làm điều đó cho Ngài.” (Giăng 12:16). Sự vinh hiển thật sự của Ngài chỉ được bày tỏ trọn vẹn sau sự phục sinh. Sự vào thành này là bước khởi đầu cho Tuần Lễ Khổ Nạn, dẫn đến đỉnh điểm là sự chết chuộc tội trên thập tự giá – nơi chiến thắng vĩ đại nhất được thực hiện (Cô-lô-se 2:15).
Trong tiếng Hy Lạp, từ "đắc thắng" hoặc "khải hoàn" (θρίαμβος - thriambos) được Phao-lô sử dụng trong II Cô-rinh-tô 2:14: “Nguyền xin Đức Chúa Trời cảm tạ, Ngài thường đem chúng tôi sự thắng trận trong Đấng Christ, và bởi chúng tôi Ngài làm cho mùi thơm của sự biết Ngài bay khắp mọi nơi.” Ở đây, sự thắng trận được liên kết với Đấng Christ và được truyền ra khắp nơi. Sự vào thành là một bức tranh tiên tri về sự khải hoàn cuối cùng của Đấng Christ trên mọi quyền lực thù nghịch.
Sự kiện lịch sử này không chỉ để chúng ta ghi nhớ, mà còn mang những bài học và áp dụng sống động cho đời sống đức tin hôm nay.
1. Bản Chất Thật của Vương Quyền Chúa: Chúa Giê-xu vẫn là Vua, nhưng vương quyền của Ngài được thi hành trong sự khiêm nhường, phục vụ và hy sinh. Chúng ta thường tìm kiếm quyền năng và sự vinh hiển theo kiểu thế gian, nhưng Chúa dạy chúng ta rằng con đường dẫn đến sự vĩ đại thật là trở nên đầy tớ của mọi người (Mác 10:42-45). Trong gia đình, Hội Thánh, và xã hội, mô hình lãnh đạo của chúng ta phải phản chiếu Vua của chúng ta: một nhà lãnh đạo cỡi lừa, sẵn sàng rửa chân cho môn đồ.
2. Sự Thờ Phượng Chân Thật: Đám đông reo hò "Hô-sa-na" nhưng lòng họ có thể xa cách Chúa. Chúng ta được nhắc nhở rằng sự thờ phượng phải xuất phát từ tấm lòng hiểu biết chân lý về Chúa Giê-xu – không phải là Đấng ban phước theo ý muốn của chúng ta, mà là Chúa và Cứu Chúa đã định đoạt con đường cứu rỗi qua thập tự giá. Sự thờ phượng của chúng ta phải kiên định, dù hoàn cảnh có "vinh hiển" hay "khổ nạn".
3. Sống Với Tâm Thế Chiến Thắng: Sự vào thành nhắc nhở chúng ta rằng Chúa chúng ta là Vua chiến thắng. Dù hiện tại chúng ta có thể đối diện với khó khăn, bệnh tật, hay thất bại, chúng ta thuộc về Đấng đã vào thành Giê-ru-sa-lem với sự đắc thắng và cuối cùng đã phá tan quyền lực của sự chết. Rô-ma 8:37 khẳng định: “Trái lại, trong mọi sự đó, chúng ta nhờ Đấng yêu thương mình mà thắng hơn bội phần.” Chúng ta được mời gọi sống mỗi ngày trong niềm tin và thái độ của người chiến thắng, vì biết rằng kết cuộc đã được định đoạt.
4. Sứ Mệnh Loan Báo Vị Vua Khiêm Nhường: Giống như các môn đồ vâng lời Chúa dẫn lừa con đến, và giống như đám đông dù hiểu lầm vẫn công bố về Ngài, chúng ta có trách nhiệm giới thiệu Chúa Giê-xu cho thế giới. Nhưng chúng ta phải rao giảng về Ngài một cách trọn vẹn: không chỉ là Đấng ban phước, mà là Chúa và Cứu Chúa, Đấng kêu gọi mọi người ăn năn, tin nhận và bước theo con đường thập tự giá.
Sự vào thành Giê-ru-sa-lem còn là hình bóng về sự vào thành Thiên đàng của Chúa Giê-xu sau khi phục sinh và thăng thiên. Hê-bơ-rơ 9:24 mô tả: “Vì Đấng Christ chẳng phải vào nơi thánh bởi tay người ta làm ra, là nơi thánh theo hình bóng thật, bèn là vào chính trong trời, để bây giờ vì chúng ta hiện ra trước mặt Đức Chúa Trời.” Sự thăng thiên của Ngài là sự vào thành đầy đắc thắnh thật sự và vĩnh cửu, nơi Ngài được tôn cao và được ban cho danh trên hết mọi danh (Phi-líp 2:9-11).
Hơn nữa, Khải Huyền 7:9-10 cho chúng ta thấy một khải tượng về sự đắc thắnh cuối cùng: “Sau các việc ấy, tôi nhìn xem, thấy vô số người, không ai đếm được, bởi mọi nước, mọi chi phái, mọi dân tộc, mọi tiếng mà ra, đứng trước ngôi và trước Chiên Con, mặc áo dài trắng, tay cầm nhành chà là, và cất tiếng kêu lớn rằng: Sự cứu rỗi thuộc về Đức Chúa Trời ta, là Đấng ngự trên ngôi, và thuộc về Chiên Con.” Ở đây, chúng ta thấy mọi thánh đồ của mọi thời đại, tay cầm nhành chà là (nhắc nhở về Lễ Lá), cùng nhau tung hô sự chiến thắng hoàn toàn của Đức Chúa Trời và Chiên Con. Sự vào thành năm xưa là lời hứa và sự bảo đảm cho sự khải hoàn vĩ đại này.
Sự vào thành đầy đắc thắng của Chúa Giê-xu vào Giê-ru-sa-lem là một sự kiện đa chiều, sâu sắc. Nó là sự ứng nghiệm lời tiên tri, một sự tuyên bố công khai về vương quyền khiêm nhường của Đấng Mê-si-a, một lời tiên tri về sự hy sinh chuộc tội sắp xảy ra, và một sự bảo đảm cho chiến thắng cuối cùng của Ngài trên tội lỗi và sự chết. Nó mời gọi chúng ta, những người theo Chúa, sống với tâm thế của người chiến thắng trong Đấng Christ, thờ phượng Ngài với sự hiểu biết chân thật, bước đi trong con đường khiêm nhường phục vụ, và trung tín loan báo về Vua của chúng ta – Đấng đã đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ, và phó sự sống mình làm giá chuộc cho nhiều người (Ma-thi-ơ 20:28).
Chiến thắng ấy đã được tuyên bố trên những con đường của Giê-ru-sa-lem, được hoàn tất trên đồi Gô-gô-tha, được xác nhận bởi ngôi mộ trống, và sẽ được trọn vẹn công bố khi mọi đầu gối quỳ xuống. Vì vậy, chúng ta có thể sống, phục vụ và hy sinh trong niềm vui và sự bình an của những người thuộc về Vua Chiến Thắng.