Đã Được Tha Thứ Chưa?
Trong hành trình đức tin, một trong những câu hỏi sâu sắc và thường trực nhất mà Cơ Đốc nhân đối diện chính là: “Tôi đã thật sự được tha thứ chưa?”. Sự nghi ngờ này có thể đến từ bản chất của tội lỗi đã phạm, từ cảm giác tội lỗi kéo dài, hoặc từ sự hiểu lầm về bản chất của ân điển. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào nền tảng Kinh Thánh để khám phá sự tha thứ trọn vẹn mà Đức Chúa Trời ban cho qua Chúa Giê-xu Christ, những dấu hiệu để nhận biết, và làm thế nào để sống trong sự tự do của sự tha thứ đã được ban.
I. Nền Tảng Của Sự Tha Thứ: Công Việc Hoàn Tất Của Đấng Christ
Sự tha thứ không phải là một cảm giác mơ hồ hay một lời hứa chung chung. Trong tiếng Hy Lạp Tân Ước, từ chính được dùng cho “sự tha thứ” là aphesis (ἄφεσις), có nghĩa đen là “sự buông bỏ, sự gỡ bỏ, sự giải phóng khỏi gánh nặng hoặc hình phạt”. Điều này ngay lập tức cho chúng ta một hình ảnh: tội lỗi của chúng ta như một gánh nặng đã được cất đi, một món nợ đã được xóa bỏ.
Sứ đồ Giăng tuyên bố rõ ràng mục đích của sự giáng sinh của Chúa Giê-xu: “Nầy, Chiên Con của Đức Chúa Trời, là Đấng cất tội lỗi thế gian đi!” (Giăng 1:29). Động từ “cất” trong nguyên văn Hy Lạp là airō (αἴρω), mang nghĩa “nhấc lên, mang đi, xóa bỏ”. Chúa Giê-xu không đến để chỉ che đậy tội lỗi, nhưng để mang nó đi—một lần đủ cả.
Sự tha thứ hoàn toàn được đóng đinh trên thập tự giá. Lời cuối cùng của Chúa Giê-xu trên thập tự giá là dấu chấm hết cho vấn đề tội lỗi: “Mọi việc đã được trọn” (Giăng 19:30). Từ “trọn” là tetelestai (τετέλεσται) trong tiếng Hy Lạp, một thuật ngữ thương mại thời đó có nghĩa là “Đã thanh toán xong”. Nó tuyên bố rằng món nợ tội lỗi của nhân loại đã được trả đến đồng xu cuối cùng. Sứ đồ Phao-lô giải thích cơ chế của sự tha thứ này: “Trong Ngài [Christ], chúng ta có sự chuộc tội bởi huyết Ngài, tức là sự tha tội, theo sự dư dật của ân điển Ngài” (Ê-phê-sô 1:7). “Sự chuộc tội” (apolytrōsis) là hành động mua lại bằng giá chuộc. Huyết của Christ là giá chuộc.
Kinh Thánh nhấn mạnh tính chất một lần đủ cả của sự hy sinh này. “Ấy chính Ngài đã vì tội lỗi chúng ta chịu lấy sự thế, hầu cho chúng ta nhờ Ngài được sống bởi sự công bình” (1 Phi-e-rơ 2:24). Và trong thư Hê-bơ-rơ, một câu Kinh Thánh then chốt: “Ngài đã dâng chính mình Ngài một lần đủ cả” (Hê-bơ-rơ 7:27). Sự tha thứ dựa trên công việc đã hoàn tất của Christ, không dựa trên cảm xúc chưa hoàn tất của chúng ta.
II. Điều Kiện Để Nhận Lãnh Sự Tha Thứ: Đức Tin và Sự Ăn Năn
Mặc dù sự tha thứ đã được mua chuộc trọn vẹn cho cả nhân loại (“thế gian” – Giăng 1:29), nhưng nó chỉ được áp dụng cá nhân cho những ai đáp lại bằng đức tin và sự ăn năn. Đây là sự phân biệt quan trọng giữa sự chuộc tội khách quan (đã được Christ hoàn thành) và sự cứu rỗi chủ quan (được cá nhân nhận lấy).
Sứ đồ Phi-e-rơ rao giảng vào ngày Lễ Ngũ Tuần: “Hãy hối cải, ai nấy phải nhân danh Đức Chúa Jêsus chịu phép báp-têm, để được tha tội mình, rồi sẽ được lãnh sự ban cho Đức Thánh Linh.” (Công vụ 2:38). “Hối cải” (metanoeō) có nghĩa là thay đổi tâm trí, quay lưng khỏi tội lỗi và quay về với Đức Chúa Trời. Nó không đơn thuần là cảm giác hối tiếc, mà là một sự chuyển hướng toàn bộ đời sống.
Thư I Giăng 1:9 thường được trích dẫn như một lời hứa then chốt: “Còn nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác.” Động từ “xưng” (homologeō) có nghĩa là “nói cùng một lời”, tức là đồng ý với Đức Chúa Trời về bản chất của tội lỗi mình. Đây không phải là một nghi thức máy móc, mà là thái độ của lòng khiêm nhường, công nhận tội lỗi và sự cần thiết phải được tha thứ. Lời hứa đi kèm dựa trên hai thuộc tính của Đức Chúa Trời: Thành tín (Ngài sẽ giữ lời) và Công bình (sự công bình của Ngài đã được thỏa mãn nơi thập tự giá, nên Ngài có thể tha thứ cách công bình).
Vai trò của đức tin là cầu nối. “Hãy tin Đức Chúa Jêsus Christ, thì ngươi và cả nhà sẽ được cứu rỗi.” (Công vụ 16:31). Đức tin không phải là một việc làm tốt để “xứng đáng” được tha thứ; đúng hơn, nó là bàn tay trống không đón nhận món quà ân điển đã được ban cho. Như Phao-lô viết: “Vả, ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em, bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời.” (Ê-phê-sô 2:8).
III. Làm Sao Biết Mình Đã Được Tha Thứ? Những Dấu Hiệu Kinh Thánh
Sau khi tin nhận Chúa, nhiều người vẫn vật lộn với sự nghi ngờ. Sa-tan, kẻ kiện cáo (Khải Huyền 12:10), thường nhắc lại những tội lỗi cũ để khiến chúng ta nghi ngờ lời hứa của Đức Chúa Trời. Vậy, làm thế nào chúng ta có thể biết chắc mình đã được tha thứ?
1. Lời Đức Chúa Trời Hứa Chắc Chắn: Sự biết chắc của chúng ta không dựa trên cảm xúc hay thành tích, mà dựa trên Lời thành tín của Đức Chúa Trời. “Chúng ta biết mình đã vượt khỏi sự chết qua sự sống, vì chúng ta yêu anh em mình.” (1 Giăng 3:14). Sự biết chắc (“chúng ta biết”) là một khẳng định dựa trên bằng chứng khách quan của đời sống được biến đổi và Lời hứa của Chúa.
2. Sự Chứng của Đức Thánh Linh: Đức Thánh Linh làm chứng với linh hồn chúng ta. “Ấy chính Đức Thánh Linh đã làm chứng cho lòng chúng ta rằng chúng ta là con cái Đức Chúa Trời.” (Rô-ma 8:16). Đây là sự bình an nội tâm, sự xác quyết thầm lặng rằng chúng ta thuộc về Ngài. Sự kết án (do ma quỷ) mang đến tuyệt vọng và xa cách; còn sự cáo trách của Đức Thánh Linh (về một tội cụ thể) luôn dẫn chúng ta đến sự ăn năn và trở về với sự tha thứ.
3. Lương Tâm Được Tẩy Sạch: Một dấu hiệu quan trọng là sự thay đổi trong lương tâm. Hê-bơ-rơ 9:14 nói về huyết Christ: “huống chi huyết của Đấng Christ, …sẽ làm sạch lương tâm anh em khỏi công việc chết, đặng hầu việc Đức Chúa Trời hằng sống.” Lương tâm trước đây bị kết án, ray rứt, nay được tẩy sạch và bình an. Không còn gánh nặng tội lỗi đè nặng.
4. Mối Quan Hệ Với Đức Chúa Trời Được Phục Hồi: Hậu quả của tội lỗi là sự ngăn cách (Ê-sai 59:2). Sự tha thứ phục hồi mối tương giao. Chúng ta có thể kêu cầu “A-ba, Cha!” (Rô-ma 8:15). Chúng ta cảm thấy sự tự do đến gần ngôi ân điển (Hê-bơ-rơ 4:16) mà không sợ hãi.
5. Lòng Mong Muốn Vâng Phục và Sự Ghét Tội Lỗi: Khi được tha thứ, chúng ta không muốn lạm dụng ân điển. Thay vào đó, tình yêu dành cho Christ thúc giục chúng ta vâng lời Ngài. “Ví bằng các ngươi yêu mến ta, thì giữ gìn các điều răn ta.” (Giăng 14:15). Một tấm lòng mới được ban cho, ghét điều tội lỗi mà trước đây mình yêu thích (Ê-xê-chi-ên 36:26-27).
IV. Sự Tha Thứ Trọn Vẹn: Tội Lỗi Được Vứt Vào Đáy Biển
Một trong những trở ngại lớn nhất là không thể tha thứ cho chính mình. Chúng ta thường mang cảm giác tội lỗi dù đã xưng tội. Điều này thực chất là một sự kiêu ngạo tinh vi—cho rằng cảm giác tội lỗi của mình quan trọng hơn lời tuyên bố “đã thanh toán” của Đức Chúa Trời. Kinh Thánh mô tả sự tha thứ của Đức Chúa Trời một cách triệt để:
- Xa cách phương đông xa phương tây: “Phương đông xa cách phương tây bao nhiêu, thì Ngài đã đem sự vi phạm chúng ta khỏi xa chúng ta bấy nhiêu.” (Thi thiên 103:12). Đây là một khoảng cách vô hạn, không thể đo lường.
- Vứt sau lưng Ngài: “Chúa đã ném các tội chúng tôi vào sau lưng Ngài.” (Ê-sai 38:17). Đức Chúa Trời không còn nhìn thấy nó trong tầm nhìn của Ngài nữa.
- Xóa như mây tan, như sương mù: “Ta, chính ta, là Đấng xóa sự phạm tội ngươi vì cớ ta.” (Ê-sai 43:25). Hành động “xóa” (machah trong tiếng Hê-bơ-rơ) nghĩa là xóa sạch, lau đi như viết trên bảng.
- Vứt vào đáy biển: “Chúa lại sẽ thương xót chúng tôi, giập sự gian ác chúng tôi dưới chân Ngài. Phải, Chúa sẽ ném các tội chúng tôi xuống đáy biển.” (Mi-chê 7:19). Nó bị chôn vùi, không còn bị đào lên để kết tội nữa.
Khi Đức Chúa Trời đã tha thứ, Ngài không còn nhớ đến tội ấy nữa để mà kết tội chúng ta. “Ta sẽ tha thứ sự gian ác của chúng nó, và chẳng nhớ đến tội chúng nó nữa.” (Giê-rê-mi 31:34). Điều này không có nghĩa là Đức Chúa Trời mất trí nhớ, nhưng có nghĩa là Ngài không dùng tội lỗi đó như một cơ sở để đối xử với chúng ta nữa. Mối quan hệ đã được phục hồi trọn vẹn.
V. Ứng Dụng Thực Tế: Sống Trong Sự Tự Do Của Sự Tha Thứ
Là Cơ Đốc nhân, chúng ta được kêu gọi sống phù hợp với địa vị mới đã được tha thứ của mình.
1. Khi Phạm Tội, Hãy Đến Ngay Với Ngôi Ân Điển: Đừng trốn tránh. Đừng để tội lỗi chưa được xưng nhận tạo ra một bức tường giả tạo. Hãy làm theo 1 Giăng 1:9 cách thành thật và tin cậy. Sự tha thứ là dành cho những người nhận biết mình có tội, không phải cho người tự cho mình là công bình.
2. Tranh Chiến Bằng Lời Hứa, Không Phải Bằng Cảm Xúc: Khi sự kết án ập đến, hãy công bố Lời Chúa. Hãy nói lớn như Phao-lô: “Ấy vậy, hiện nay chẳng còn có sự đoán phạt nào cho những kẻ ở trong Đức Chúa Jêsus Christ.” (Rô-ma 8:1). Hãy trích dẫn Thi thiên 103:12, Mi-chê 7:19. Đức tin đến bởi sự nghe Lời Chúa (Rô-ma 10:17).
3. Tha Thứ Cho Người Khác Như Chính Mình Đã Được Tha Thứ: Đây là một dấu chỉ rõ ràng của một tấm lòng đã kinh nghiệm ân điển. Lời cầu nguyện chủ tế dạy chúng ta cầu xin: “Xin tha tội cho chúng tôi, như chúng tôi cũng tha kẻ phạm tội nghịch cùng chúng tôi.” (Ma-thi-ơ 6:12). Một tấm lòng cứng cỏi, không tha thứ cho người khác, thường là biểu hiện của việc chưa thật sự hiểu và đón nhận sự tha thứ cho chính mình (xem ẩn dụ về đầy tớ không tha thứ trong Ma-thi-ơ 18:21-35).
4. Tiến Lên Phía Trước và Phục Vụ: Sự tha thứ giải phóng năng lượng tâm linh. Thay vì mắc kẹt trong quá khứ, chúng ta được tự do để chạy xông vào trận chiến thiêng liêng và phục vụ Vương Quốc Đức Chúa Trời. Phao-lô, người từng bắt bớ Hội thánh, đã viết: “Tôi quên lửng sự ở đằng sau, mà bươn theo sự ở đằng trước.” (Phi-líp 3:13).
Kết Luận
Câu hỏi “Đã được tha thứ chưa?” tìm thấy câu trả lời dứt khoát và vĩnh viễn nơi thập tự giá của Chúa Giê-xu Christ. Sự tha thứ không phải là một trạng thái cảm xúc để đạt được, mà là một thực tại pháp lý thiêng liêng để đón nhận bởi đức tin. Nó dựa trên sự thành tín và công bình của Đức Chúa Trời, Đấng đã nói: “Đã nên rồi!”
Nếu bạn đã thành thật ăn năn tội và đặt đức tin nơi Chúa Giê-xu Christ là Cứu Chúa, thì câu trả lời Kinh Thánh dành cho bạn là: “VÂNG, BẠN ĐÃ ĐƯỢC THA THỨ HOÀN TOÀN!”. Tội lỗi của bạn đã bị xóa, bị vứt sau lưng Đức Chúa Trời, và bị ném xuống đáy biển. Đừng để quá khứ cai trị hiện tại. Hãy đứng vững trong sự tự do mà Christ đã buông tha cho chúng ta (Ga-la-ti 5:1). Hãy bước đi mỗi ngày như một con người được tha thứ, được yêu thương, và được tự do—không phải để phạm tội, nhưng để yêu mến, vâng phục và tôn vinh Đấng đã trả một giá quá đắt để bạn được tự do.
“Hỡi kẻ rất yêu dấu, nếu lòng mình không cáo trách chúng ta, thì chúng ta có lòng rất dạn dĩ, đặng đến gần Đức Chúa Trời.” (1 Giăng 3:21-22).