Mục đích của những sự ban cho dấu lạ trong Kinh Thánh là gì?

02 December, 2025
16 phút đọc
3,144 từ
Chia sẻ:

Mục Đích Của Những Sự Ban Cho Dấu Lạ Trong Kinh Thánh

Trong hành trình đức tin, một trong những chủ đề thu hút sự tò mò và đôi khi gây tranh cãi nhiều nhất chính là chủ đề về các dấu lạ, phép mầu, và quyền phép. Có phải chúng chỉ là những câu chuyện kỳ diệu trong quá khứ? Hay chúng vẫn tiếp tục cho đến ngày nay? Và quan trọng hơn hết, mục đích thần học và thuộc linh căn bản đằng sau những sự ban cho này là gì? Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khảo sát Kinh Thánh dưới ánh sáng của ngôn ngữ nguyên bản (Hy Lạp và Hê-bơ-rơ) để làm sáng tỏ ý nghĩa và chức năng của các dấu lạ, từ đó rút ra những bài học ứng dụng cho đời sống Cơ Đốc nhân ngày nay.

I. Định Nghĩa Thuật Ngữ: "Dấu Lạ", "Sự Lạ" và "Quyền Phép"

Trong tiếng Hy Lạp Tân Ước, có ba từ then chốt thường được sử dụng cùng nhau để mô tả những biểu hiện siêu nhiên:

  • “Sēmeion” (σημεῖον): Thường được dịch là “dấu lạ”. Từ này nhấn mạnh đến chức năng như một dấu hiệu, một dấu chỉ điểm hướng đến một thực tại lớn hơn, một chân lý thuộc linh, hay một con người (thường là về Đấng Christ). Nó mang ý nghĩa biểu tượng và hướng dẫn.
  • “Terata” (τέρατα): Thường được dịch là “sự lạ” hoặc “điềm lạ”. Từ này chỉ về bản chất kỳ diệu, lạ thường, gây kinh ngạc của sự việc, vượt quá các quy luật tự nhiên.
  • “Dunamis” (δύναμις): Thường được dịch là “quyền phép” hoặc “năng lực”. Từ này nhấn mạnh đến nguồn lực siêu nhiên, quyền năng đằng sau hành động, thể hiện uy quyền của Đức Chúa Trời.

Sự kết hợp phổ biến "dấu kỳ và sự lạ" (signs and wonders) trong Kinh Thánh chính là "sēmeia kai terata" (Công Vụ 2:22, Rô-ma 15:19, Hê-bơ-rơ 2:4). Sự kết hợp này cho thấy một hành động siêu nhiên vừa mang tính chất chỉ dẫn (dấu), vừa mang tính chất kỳ diệu (lạ), và tất cả đều bởi quyền phép (dunamis) của Đức Chúa Trời.

II. Mục Đích Của Dấu Lạ Trong Cựu Ước: Xác Nhận, Giải Cứu, và Bày Tỏ Danh Ngài

Cựu Ước đầy dẫy những câu chuyện về quyền năng siêu nhiên của Đức Chúa Trời. Chúng ta có thể tổng kết mục đích chính yếu như sau:

1. Xác Nhận Sứ Điệp và Thẩm Quyền Của Đấng Được Sai: Đây là mục đích rõ ràng nhất. Khi Đức Chúa Trời sai Môi-se đến với dân Y-sơ-ra-ên và Pha-ra-ôn, Ngài ban cho ông những dấu lạ. Câu Kinh Thánh then chốt: “Vả, nếu các ngươi chẳng tin ta và chẳng vâng theo lời ta, thì hãy tin các dấu lạ ta” (Xuất Ê-díp-tô Ký 4:8). Các tai vạ giáng trên Ai Cập (Xuất Ê-díp-tô Ký 7-12) không chỉ là sự trừng phạt, mà còn là một loạt các “dấu lạ” (ōthōth - từ Hê-bơ-rơ tương đương với sēmeion) nhằm chứng minh cho người Ai Cập và Y-sơ-ra-ên rằng Giê-hô-va là Đấng Tối Cao (Xuất Ê-díp-tô Ký 7:5, 14:4). Tương tự, các phép lạ của Ê-li và Ê-li-sê xác nhận họ là tiên tri thật của Đức Giê-hô-va, đối lập với các tiên tri giả của Ba-anh (1 Các Vua 18).

2. Giải Cứu và Thiết Lập Giao Ước: Dấu lạ lớn nhất trong Cựu Ước – sự vượt qua Biển Đỏ – có mục đích cứu chuộc và giải phóng. Nó thiết lập nền tảng cho giao ước tại Si-na-i. Phép lạ không chỉ để phô trương, mà để tạo nên một dân tộc thuộc riêng về Ngài. Chúng chứng minh Đức Chúa Trời là Đấng giữ lời hứa giao ước với Áp-ra-ham.

3. Bày Tỏ Bản Tính và Danh Của Đức Chúa Trời: Mỗi phép lạ đều là một bài học về chính Đức Chúa Trời. Man-na từ trời bày tỏ Ngài là Đấng chu cấp (Giê-hô-va Di-rê). Nước từ hòn đá cho thấy Ngài là nguồn sống. Sự chữa lành của Na-a-man trong sông Giô-đanh (2 Các Vua 5) bày tỏ quyền năng và ân điển của Đức Chúa Trời Y-sơ-ra-ên vượt trên mọi thần tượng, và dẫn Na-a-man đến chỗ nhận biết: “Nầy, tôi nhìn biết rằng chẳng có Chúa nào khác trên khắp thế gian, chỉ có ở Y-sơ-ra-ên mà thôi” (2 Các Vua 5:15).

III. Mục Đích Của Dấu Lạ Trong Tân Ước: Tập Trung Vào Đấng Christ và Hội Thánh

Tân Ước đưa chức năng của dấu lạ lên một tầm cao mới, với trung tâm là Chúa Giê-xu Christ.

1. Xác Nhận Chúa Giê-xu Là Đấng Mê-si-a và Con Đức Chúa Trời: Đây là mục đích tối thượng. Sứ đồ Giăng ghi rõ mục đích của sách Phúc Âm mình: “Các dấu lạ nầy đã chép, để cho các ngươi tin rằng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ, tức là Con Đức Chúa Trời, và để khi các ngươi tin, thì nhờ danh Ngài mà được sự sống” (Giăng 20:30-31). Các phép lạ của Chúa Giê-xu (sēmeia) không phải là “tiết mục biểu diễn” mà là những “dấu chỉ” (signs) xác nhận thân vị và sứ mệnh của Ngài. Phép lạ hóa bánh ra nhiều (Giăng 6) chỉ về Ngài là Bánh của Sự Sống. Sự chữa lành người mù (Giăng 9) chỉ về Ngài là Ánh Sáng của thế gian. Sự sống lại của La-xa-rơ (Giăng 11) chỉ về Ngài là Sự Sống Lại và Sự Sống.

2. Xác Nhận Sứ Điệp Phúc Âm và Các Sứ Đồ: Sau khi Chúa Giê-xu thăng thiên, các dấu lạ tiếp tục đi theo các sứ đồ để xác nhận rằng sứ điệp họ rao giảng – Phúc Âm của Đấng Christ – là đến từ Đức Chúa Trời. Sứ đồ Mác ghi lời hứa của Chúa: “Kế đó, Ngài phán cùng môn đồ rằng: Hãy đi khắp thế gian, giảng Tin Lành cho mọi người. … Kẻ tin sẽ được các dấu lạ nầy theo: nhơn danh ta, họ sẽ đuổi quỉ; nói tiếng mới; … đặt tay trên kẻ đau, thì kẻ đau sẽ lành” (Mác 16:15-18). Tác giả thơ Hê-bơ-rơ xác nhận điều này: “Còn Đức Chúa Trời cũng làm chứng với tín đồ bằng những dấu lạ, sự lạ, đủ thứ phép mầu, và các sự ban cho của Đức Thánh Linh theo ý muốn Ngài” (Hê-bơ-rơ 2:4). Các dấu lạ trong sách Công Vụ (chữa lành người què, sống lại, v.v.) đều có chức năng thu hút sự chú ý, phá vỡ thành kiến, và xác nhận lời rao giảng, dẫn đến sự hình thành Hội Thánh.

3. Bày Tỏ Vương Quốc Đức Chúa Trời Đã Đến: Khi Chúa Giê-xu đuổi quỷ và chữa bệnh, Ngài tuyên bố: “Nếu ta nhờ ngón tay Đức Chúa Trời mà trừ quỉ, thì nước Đức Chúa Trời đã đến nơi các ngươi rồi” (Lu-ca 11:20). Các dấu lạ là sự “xâm nhập” của vương quốc Đức Chúa Trời vào thế giới tối tăm và đau khổ này, là sự đảo ngược hậu quả của tội lỗi, báo trước sự phục hồi trọn vẹn trong trời mới đất mới.

IV. Sự Cảnh Báo: Đức Tin Không Dựa Trên Dấu Lạ

Kinh Thánh cũng cảnh báo nghiêm khắc về thái độ tìm kiếm dấu lạ một cách sai lầm. Người Pha-ri-si liên tục đòi Chúa Giê-xu một “dấu lạ từ trên trời” để thử Ngài (Ma-thi-ơ 12:38, 16:1). Chúa Giê-xu gọi họ là “dòng dõi gian ác” và chỉ ban cho họ một dấu: “dấu của đấng tiên tri Giô-na” (chỉ về sự chết và sống lại của Ngài) (Ma-thi-ơ 12:39). Thái độ tìm kiếm dấu lạ vì tò mò, thử thách Đức Chúa Trời, hoặc để thỏa mãn bản ngã là trái ngược với đức tin chân thật. Đức tin thật dựa trên Lời của Đức Chúa Trời (Rô-ma 10:17) và thân vị của Đấng Christ, được Thánh Linh làm chứng, chứ không phải trên những biểu hiện cảm xúc hay siêu nhiên.

Sứ đồ Phao-lô cũng nói đến “các dấu lạ của sứ đồ” (2 Cô-rinh-tô 12:12) như một bằng chứng cho chức vụ của ông giữa những kẻ hoài nghi, nhưng ông không bao giờ dùng đó làm điểm nhấn chính trong sự giảng dạy. Trọng tâm của ông luôn là “Đấng Christ bị đóng đinh trên cây thập tự” (1 Cô-rinh-tô 1:23), dù điều đó là sự ngốc nghếch cho người Gờ-réc (tìm kiếm sự khôn ngoan) và sự gai chướng cho người Giu-đa (đòi hỏi dấu lạ).

V. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Cơ Đốc Nhân Ngày Nay

Từ nghiên cứu trên, chúng ta rút ra những bài học sống động:

  1. Đặt Trọng Tâm Đúng Chỗ: Mục tiêu của mọi ân tứ, kể cả dấu lạ, là để tôn vinh Đấng Christ và đưa người ta đến đức tin nơi Ngài, chứ không phải đề cao con người hoặc tìm kiếm cảm giác lạ. Chúng ta tìm kiếm Chúa, chứ không phải tìm kiếm phép lạ.
  2. Xem Lời Chúa Là Nền Tảng: Đức tin chúng ta được xây dựng trên Lời Đức Chúa Trời đã được chép lại (Kinh Thánh), là “dấu lạ” vĩ đại và đáng tin cậy nhất. Mọi kinh nghiệm siêu nhiên đều phải được kiểm chứng và phục tùng dưới thẩm quyền của Kinh Thánh.
  3. Cầu Xin với Tấm Lòng Đúng Đắn: Khi cầu nguyện cho sự can thiệp siêu nhiên (chữa bệnh, sự hướng dẫn kỳ diệu), hãy cầu xin với động cơ trong sạch: để danh Chúa được cả sáng, để người khác nhận biết Ngài, và ý chỉ tốt lành của Ngài được nên (Gia-cơ 4:3).
  4. Nhận Biết Dấu Lạ Hằng Ngày: Sự tái sanh của một linh hồn là phép lạ lớn nhất. Sự biến đổi đời sống, sự tha thứ, sự bình an giữa hoàn cảnh khó khăn, và tình yêu thương trong Hội Thánh – đó đều là những “dấu lạ” mạnh mẽ của Đức Thánh Linh đang hành động, làm chứng cho thế giới về Đấng Christ (Giăng 13:35).
  5. Phó Thác Cho Sự Chủ Quyền Của Đức Thánh Linh: Kinh Thánh dạy các ân tứ, kể cả ân tữ làm phép lạ, là do “Đức Thánh Linh theo ý muốn Ngài” (Hê-bơ-rơ 2:4, 1 Cô-rinh-tô 12:11) mà ban cho. Vai trò của chúng ta là sống đức tin, vâng lời, và cầu nguyện, còn kết quả thuộc về Chúa.
Kết Luận

Mục đích của những sự ban cho dấu lạ trong Kinh Thánh, xét cho cùng, không nằm ở chính hành động kỳ diệu đó. Chúng là những “dấu chỉ đường” (sēmeion) được Đức Chúa Trời dùng trong những thời điểm then chốt của lịch sử cứu chuộc để xác nhận sứ điệp và người rao giảng, bày tỏ bản tính và vương quốc Ngài, và quan trọng nhất, hướng mọi sự chú ý về Chúa Giê-xu Christ – Con Đức Chúa Trời, Đấng cứu chuộc duy nhất. Ngày nay, chúng ta có Lời Đức Chúa Trời trọn vẹn và chứng cớ về sự sống lại của Đấng Christ – là dấu lạ vĩ đại nhất. Thay vì khao khát những điềm lạ, hãy khao khát chính Chúa, sống bởi đức tin nơi Lời Ngài, và để Đức Thánh Linh sản sinh ra “bông trái Thánh Linh” (Ga-la-ti 5:22-23) – đó mới là dấu lạ đẹp nhất và bền vững nhất làm chứng cho thế gian về tình yêu và quyền năng của Đức Chúa Trời chúng ta.

“Phước cho những kẻ chẳng từng thấy mà đã tin vậy!” (Giăng 20:29).

Quay Lại Bài Viết