Câu Chuyện Tân Ước
Khi nói đến “Câu chuyện Tân Ước,” chúng ta không chỉ đề cập đến một tập hợp 27 sách, từ Ma-thi-ơ đến Khải Huyền. Đó là một câu chuyện vĩ đại, có khởi đầu, cao trào và kết thúc, một câu chuyện kể về sự can thiệp quyết định của Đức Chúa Trời vào dòng lịch sử để thực hiện lời hứa cứu rỗi của Ngài. Đây là câu chuyện trung tâm của toàn bộ Kinh Thánh, là sự ứng nghiệm và khai mở của Cựu Ước, và là nền tảng cho niềm hy vọng của Hội Thánh. Câu chuyện này xoay quanh một Nhân Vật: Giê-xu Christ, Đấng Mê-si, là Ngôi Lời đã trở nên xác thịt (Giăng 1:14).
Câu chuyện Tân Ước không bắt đầu trong sự trống rỗng. Toàn bộ Cựu Ước là lời tiên tri, hình bóng và lời hứa chuẩn bị cho sự xuất hiện của Đấng Mê-si. Sứ đồ Phao-lô gọi đây là “kỳ hạn” (Ga-la-ti 4:4). Khi thời gian đã được trọn, Đức Chúa Trời sai Con Ngài đến. Sách Ma-thi-ơ mở đầu bằng gia phả của Chúa Giê-xu, nối Ngài với giao ước Đa-vít và Áp-ra-ham (Ma-thi-ơ 1:1), khẳng định Ngài là Đấng ứng nghiệm lời hứa.
Sự giáng sinh của Chúa Giê-xu là một biến cố siêu nhiên. Ngài được thai dựng bởi quyền năng của **Đức Thánh Linh** (πνεῦμα ἅγιον - *pneuma hagion*) trong lòng trinh nữ Ma-ri (Lu-ca 1:35). Điều này khẳng định thiên tính của Ngài (Ngài là Con Đức Chúa Trời) và nhân tính trọn vẹn của Ngài (Ngài được sinh ra bởi một người nữ). Danh xưng **Giê-xu** (Ἰησοῦς - *Iēsous*), phiên âm từ tiếng Hê-bơ-rơ **Yeshua** (יֵשׁוּעַ), có nghĩa là “Giê-hô-va là sự cứu rỗi,” bày tỏ sứ mạng của Ngài: “vì chính Ngài sẽ cứu dân mình ra khỏi tội” (Ma-thi-ơ 1:21). Danh xưng **Christ** (Χριστός - *Christos*) là dịch từ **Mashiach** (מָשִׁיחַ) trong tiếng Hê-bơ-rơ, có nghĩa “Đấng được xức dầu,” chỉ về Vua, Thầy Tế Lễ và Tiên Tri được hứa ban.
Chức vụ công khai của Chúa Giê-xu, được tóm tắt trong Mác 1:15, là: “Kỳ đã trọn, nước Đức Chúa Trời đã gần đến; hãy ăn năn và tin đạo Tin Lành.” Ngài rao giảng, giảng dạy, chữa lành và đuổi quỷ, biểu lộ quyền năng của Vương Quốc Đức Chúa Trời đang xâm nhập vào thế gian tối tăm này. Các phép lạ của Ngài (σημεῖα - *sēmeia*) không chỉ là hành động nhân từ, mà là những “dấu chỉ” chỉ ra thân phận Mê-si của Ngài (Giăng 20:30-31).
Tuy nhiên, trung tâm của câu chuyện nằm ở sự chết và sự sống lại của Ngài. Chúa Giê-xu nhiều lần tiên báo về sự thương khó của Ngài (Mác 8:31). Ngài đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ và phó sự sống mình làm **giá chuộc** (λύτρον - *lytron*) cho nhiều người (Mác 10:45). Từ ngữ “giá chuộc” nói đến giá phải trả để giải phóng một nô lệ. Tại thập tự giá, Chúa Giê-xu, là **Chiên Con** của Đức Chúa Trời (Ἀμνὸς τοῦ Θεοῦ - *Amnos tou Theou*), đã gánh thay tội lỗi của thế gian (Giăng 1:29). Sứ đồ Phi-e-rơ giải thích: “Chính Ngài đã vì tội lỗi chúng ta chịu khổ trong thân thể, hầu cho chúng ta là kẻ đã chết về tội lỗi, được sống cho sự công bình; lại nhân những lằn đòn của Ngài mà anh em đã được lành bịnh” (1 Phi-e-rơ 2:24).
Sự chết của Ngài không phải là dấu chấm hết. Ngày thứ ba, Ngài đã sống lại từ kẻ chết. Sự **phục sinh** (ἀνάστασις - *anastasis*) của Đấng Christ là bằng chứng quyền năng tối thượng của Đức Chúa Trời, là sự xác nhận rằng sự hy sinh của Ngài đã được chấp nhận, và là lời hứa về sự sống lại cho những kẻ tin (1 Cô-rinh-tô 15:20-23). Sự phục sinh là cốt lõi của đạo Tin Lành (1 Cô-rinh-tô 15:3-4).
Sau khi phục sinh, Chúa Giê-xu hiện ra với các môn đồ trong 40 ngày, dạy dỗ họ về nước Đức Chúa Trời (Công vụ 1:3). Sau đó, Ngài được cất lên trời (thăng thiên) và ngồi bên hữu Đức Chúa Trời, nơi vị trí của quyền uy tối cao và sự cầu thay (Hê-bơ-rơ 1:3; 8:1). Sự thăng thiên không có nghĩa là Ngài vắng mặt, nhưng Ngài hiện diện theo một phương cách mới thông qua Đức Thánh Linh.
Đúng như lời hứa, vào ngày Lễ Ngũ Tuần, **Đức Thánh Linh** giáng lâm (Công vụ 2:1-4). Chức vụ của Đức Thánh Linh là làm **Đấng Yên Ủi** (Παράκλητος - *Paraklētos*), tức là Đấng cố vấn, người giúp đỡ, và là Đấng ở cùng (Giăng 14:16-17). Ngài thuyết phục thế gian về tội lỗi, về sự công bình và về sự phán xét (Giăng 16:8). Ngài ban năng lực cho Hội Thánh để làm chứng (Công vụ 1:8), ban các ân tứ (1 Cô-rinh-tô 12:7), và sản sinh bông trái thuộc linh trong đời sống tín hữu (Ga-la-ti 5:22-23).
Hội Thánh (Ἐκκλησία - *Ekklēsia*), nghĩa là “những người được gọi ra,” được sinh ra trong ngày đó. Hội Thánh không phải là một tổ chức thuần túy, mà là **thân thể** của Đấng Christ (1 Cô-rinh-tô 12:27), một cộng đồng của những người đã được cứu chuộc bởi huyết Ngài, được kêu gọi ra khỏi thế gian để rao truyền Tin Lành và làm môn đồ cho muôn dân (Ma-thi-ơ 28:19-20).
Câu chuyện Tân Ước chưa kết thúc. Các thiên sứ tại thời điểm thăng thiên đã tuyên bố: “Hỡi người Ga-li-lê, sao các ngươi đứng ngóng lên trời? Giê-xu nầy đã được cất lên trời khỏi giữa các ngươi, cũng sẽ trở lại như cách các ngươi đã thấy Ngài lên trời vậy” (Công vụ 1:11). Lời hứa về **sự tái lâm** (παρουσία - *parousia*, sự hiện đến) của Chúa Giê-xu là niềm hy vọng tràn đầy của Hội Thánh (Tít 2:13). Ngài sẽ trở lại trong vinh hiển, không phải như Chiên Con chịu chết, mà như Vua vạn vua và Chúa các chúa để phán xét kẻ sống và kẻ chết (2 Ti-mô-thê 4:1; Khải Huyền 19:11-16).
Sách Khải Huyền mô tả sự hoàn tất trọn vẹn của câu chuyện: sự đắc thắng sau cùng của Đấng Christ trên Sa-tan, tội lỗi và sự chết; sự phán xét cuối cùng; và sự xuất hiện của **Trời Mới Đất Mới**, nơi “Đền tạm của Đức Chúa Trời ở giữa loài người! Ngài sẽ ở với chúng, và chúng sẽ làm dân Ngài; chính Đức Chúa Trời sẽ ở với chúng” (Khải Huyền 21:3). Đây là sự phục hồi trọn vẹn của mọi vật, sự kết thúc có hậu cho câu chuyện của Đức Chúa Trời.
Câu chuyện Tân Ước không phải chỉ là câu chuyện để đọc, mà là câu chuyện để chúng ta **sống vào trong đó**. Dưới đây là một số áp dụng thực tế:
1. Sống Trong Sự Hiện Diện Của Vương Quốc: Vì Chúa Giê-xu đã đến và Vương Quốc Đức Chúa Trời đã khởi đầu, chúng ta được kêu gọi sống theo các nguyên tắc của Vương Quốc ấy ngay trong hiện tại: tha thứ, yêu thương kẻ thù, tìm kiếm sự công bình, và sống khiêm nhường phục vụ (Ma-thi-ơ 5-7).
2. Sống Trong Ân Điển và Sự Tự Do: Hiểu rằng sự cứu rỗi đến bởi ân điển qua đức tin nơi công lao của Chúa Giê-xu (Ê-phê-sô 2:8-9) giải phóng chúng ta khỏi gánh nặng tìm cách tự làm cho mình nên công bình. Chúng ta sống vâng phục không phải để được cứu, mà vì đã được cứu, bởi quyền năng của Thánh Linh.
3. Tham Gia Vào Sứ Mạng Của Câu Chuyện: Mỗi tín hữu là một “nhân vật” trong câu chuyện tiếp diễn của Đức Chúa Trời. Chúng ta được kêu gọi “làm chứng nhân” (Công vụ 1:8), dùng đời sống và lời nói để kể cho người khác về Chúa Giê-xu và đưa họ vào câu chuyện cứu rỗi này.
4. Sống Với Niềm Hy Vọng Cánh Chung: Sự tái lâm của Chúa là “niềm hy vọng phước hạnh” (Tít 2:13). Niềm hy vọng này không làm chúng ta thụ động, nhưng thúc giục chúng ta sống thánh khiết, trung tín trong chức vụ, và hết lòng chờ đợi Ngài (2 Phi-e-rơ 3:11-14). Nó cho chúng ta sự bình an giữa những hoạn nạn, vì biết rằng Chúa đang thống trị và sẽ làm mọi sự mới lại.
5. Cộng Đồng Trong Thân Thể: Chúng ta không sống câu chuyện này một mình. Hội Thánh là gia đình, là thân thể để chúng ta cùng nhau lớn lên, khích lệ, sửa dạy và phục vụ, thể hiện tình yêu thương của Đấng Christ cho thế gian (Giăng 13:35).
Câu chuyện Tân Ước là câu chuyện vĩ đại nhất từng được kể: Đức Chúa Trời Toàn Năng, vì tình yêu thương vô hạn, đã sai Con Một của Ngài là Chúa Giê-xu Christ, Đấng hoàn toàn vô tội, đến thế gian. Ngài sống cuộc đời công bình trọn vẹn, chịu chết trên thập tự giá để gánh thay hình phạt tội lỗi cho nhân loại, và Ngài đã sống lại vinh hiển, đánh bại sự chết. Giờ đây, Ngài ban Đức Thánh Linh cho những ai tin nhận Ngài, xây dựng Hội Thánh Ngài, và một ngày kia, Ngài sẽ trở lại để phán xét và đem mọi sự đến chỗ viên mãn trọn vẹn.
Đây không chỉ là câu chuyện lịch sử, mà là **Tin Lành** – tin tức tốt lành – cho mọi người. Khi chúng ta đặt đức tin nơi Chúa Giê-xu, chúng ta được hòa giải với Đức Chúa Trời, được tha thứ tội lỗi, được tái sinh bởi Thánh Linh, và được bước vào câu chuyện vĩnh cửu này với tư cách là con cái của Đức Chúa Trời. Ước mong mỗi chúng ta không chỉ hiểu biết, mà còn sống trọn vẹn trong câu chuyện của Ngài mỗi ngày, cho đến khi Ngài trở lại.
“Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi.” (Hê-bơ-rơ 13:8)