Các bút tích của Sứ đồ Phao-lô có được linh cảm không (xem 1 Cô-rinh-tô 7:12)?

03 December, 2025
17 phút đọc
3,369 từ
Chia sẻ:

Tính Linh Cảm Trong Các Bút Tích Của Sứ Đồ Phao-lô: Phân Tích 1 Cô-rinh-tô 7:12

Giới Thiệu: Một Câu Hỏi Căn Bản Về Thẩm Quyền Kinh Thánh

Vấn đề về tính linh cảm (inspiration) của Kinh Thánh là nền tảng của đức tin Cơ Đốc. Khi chúng ta đọc các thư tín của Sứ đồ Phao-lô—chiếm một phần lớn trong Tân Ước—một câu hỏi quan trọng nảy sinh: Tất cả những lời giảng dạy của ông có đều được Đức Chúa Trời linh cảm, và do đó có thẩm quyền tuyệt đối không? Câu hỏi này trở nên sắc bén khi chính Phao-lô, trong thư gửi cho Hội Thánh Cô-rinh-tô, dường như có sự phân biệt: “Về phần kẻ khác, ấy là chính tôi nói, chớ không phải Chúa dạy đâu...” (1 Cô-rinh-tô 7:12). Phân đoạn này thường được trích dẫn để đặt nghi vấn về thẩm quyền phổ quát trong các bức thư của ông. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào bối cảnh, ngôn ngữ nguyên bản, và thần học để chứng minh rằng toàn bộ bút tích của Sứ đồ Phao-lô đều được Đức Chúa Trời linh cảm, và sự phân biệt trong 1 Cô-rinh-tô 7 không làm giảm tính thẩm quyền Kinh Thánh của chúng, mà ngược lại, mặc khải một khía cạnh sâu sắc về sự cộng tác giữa con người và Đức Thánh Linh trong công tác soi dẫn.

I. Nền Tảng: Giáo Lý Về Sự Linh Cảm Của Kinh Thánh

Trước khi đi vào phân tích cụ thể, chúng ta cần hiểu rõ giáo lý về sự linh cảm của Kinh Thánh. Kinh điển là 2 Ti-mô-thê 3:16: “Cả Kinh Thánh đều là bởi Đức Chúa Trời soi dẫn (θεόπνευστος / theopneustos), có ích cho sự dạy dỗ, bẻ trách, sửa trị, dạy người trong sự công bình”. Từ Hy Lạp θεόπνευστος (theopneustos) có nghĩa đen là “được Đức Chúa Trời thở ra”. Điều này khẳng định nguồn gốc thần thượng của toàn bộ Kinh Thánh Cựu Ước và Tân Ước.

Chính Sứ đồ Phê-rơ, khi viết về các thư tín của Phao-lô, đã xếp chúng ngang hàng với “các Kinh Thánh khác” (2 Phi-e-rơ 3:15-16), hàm ý rằng chúng có cùng thẩm quyền và nguồn gốc linh cảm. Vậy, lời xác nhận của Phao-lô trong 1 Cô-rinh-tô 7:12 phải được hiểu trong khuôn khổ của chân lý căn bản này: Mọi lời trong Kinh Thánh đều là Lời của Đức Chúa Trời, được truyền đạt qua tính cách, văn phong và hoàn cảnh của các tác giả loài người dưới sự điều khiển siêu nhiên của Đức Thánh Linh.

II. Phân Tích Chi Tiết 1 Cô-rinh-tô 7:12 Trong Bối Cảnh

Để hiểu đúng ý nghĩa của câu nói then chốt, chúng ta cần đọc toàn bộ phân đoạn 1 Cô-rinh-tô 7:10-16:

“Song với những kẻ đã cưới gả, ta truyền, không phải ta, bèn là Chúa: vợ chớ nên lìa chồng... Chồng cũng đừng lìa vợ.
Còn với kẻ khác, ấy là chính ta nói, chớ không phải Chúa dạy đâu: Nếu người anh em nào có vợ không tin, mà vợ ưng ở với mình, thì chớ nên lìa. Nếu người đờn bà nào có chồng không tin, mà chồng ưng ở với mình, thì chớ nên lìa chồng... Vì chồng không tin được nên thánh bởi vợ, và vợ không tin được nên thánh bởi chồng; bằng chẳng vậy, con cái các ngươi là không sạch, nhưng nay đều là thánh.”
(1 Cô-rinh-tô 7:10-14, Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925)

Ở đây, Phao-lô đang giải quyết hai tình huống cụ thể:

  • Tình huống 1 (câu 10-11): Vợ chồng đều là tín đồ. Về việc này, Phao-lô trích dẫn trực tiếp giáo huấn của Chúa Giê-xu trong thời gian Ngài thi hành chức vụ trên đất (xem Mác 10:2-12). Ông nói: “ta truyền, không phải ta, bèn là Chúa.”
  • Tình huống 2 (câu 12-14): Một người tin Chúa kết hôn với người không tin. Về vấn đề chưa từng được Chúa Giê-xu trực tiếp dạy dỗ này, Phao-lô nói: “ấy là chính ta nói, chớ không phải Chúa dạy đâu.”

Sự phân biệt này KHÔNG có nghĩa là lời khuyên của Phao-lô ở phần sau thì ít thẩm quyền hơn hoặc chỉ là ý kiến cá nhân. Thay vào đó, Phao-lô đang làm rõ nguồn gốc lịch sử của mệnh lệnh: - Lời trong câu 10-11 có nguồn gốc trực tiếp từ giáo huấn lịch sử được ghi lại của Chúa Giê-xu. - Lời trong câu 12-14 là sự hướng dẫn mặc khải mới mà Chúa phú cho Phao-lô với tư cách là Sứ đồ, dưới sự linh cảm của Đức Thánh Linh để áp dụng chân lý phổ quát vào một hoàn cảnh mới.

Từ ngữ Hy Lạp được sử dụng rất quan trọng. Khi Phao-lô nói “chính ta nói” (λέγω ἐγώ / legō egō), ông không hạ thấp thẩm quyền, mà đang nhấn mạnh vai trò sứ đồ đặc biệt của mình. Trong cùng chương, ông tuyên bố: “Tôi tưởng rằng mình cũng có Thánh Linh của Đức Chúa Trời” (1 Cô-rinh-tô 7:40). Điều này cho thấy ông ý thức rõ mình đang nói dưới sự hướng dẫn của Đức Thánh Linh.

III. Bản Chất Của Sự Linh Cảm: Sự Cộng Tác Giữa Thần Thượng Và Nhân Loại

Qua phân đoạn này, chúng ta thấy một bức tranh sống động về bản chất của sự linh cảm. Đức Thánh Linh không biến các tác giả Kinh Thánh thành những người viết tốc ký thụ động. Ngài sử dụng tri thức, kinh nghiệm, tính cách và văn phong độc đáo của họ. Phao-lô, với tư cách là một Sứ đồ được Chúa Giê-xu trực tiếp kêu gọi (Công vụ 9), đã nhận lấy thẩm quyền sứ đồ để dạy dỗ, giải quyết các vấn đề mới nảy sinh trong Hội Thánh.

Việc ông phân biệt giữa lời dạy trực tiếp của Chúa Giê-xu và sự hướng dẫn của ông cho một tình huống mới thực chất là một hành động của sự trung thực và khiêm nhường thuộc linh. Ông không gán cho Chúa Giê-xu những lời Ngài chưa từng phán. Tuy nhiên, sự hướng dẫn của ông xuất phát từ sự hiểu biết thấu đáo về nguyên tắc của Đấng Christ (tình yêu thương, sự thánh khiếp, sự gìn giữ giao ước hôn nhân) và được Đức Thánh Linh xác nhận. Do đó, toàn bộ chương 7, kể cả những câu “chính ta nói”, đều là Lời được linh cảm của Đức Chúa Trời, có thẩm quyền cho Hội Thánh mọi thời đại.

IV. Bằng Chứng Về Tính Linh Cảm Trong Các Thư Tín Khác Của Phao-lô

Xuyên suốt các thư tín của mình, Phao-lô nhiều lần khẳng định nguồn gốc thần thượng trong sự dạy dỗ của ông:

  • 1 Tê-sa-lô-ni-ca 2:13: “Vả, chúng tôi cũng cảm tạ Đức Chúa Trời không thôi, vì anh em đã nhận lấy đạo Đức Chúa Trời mà chúng tôi đã truyền cho anh em, chẳng coi như lời của loài người, bèn coi như lời của Đức Chúa Trời. Đây là lời xác nhận rõ ràng rằng sứ điệp ông rao giảng chính là Lời Đức Chúa Trời.
  • 1 Cô-rinh-tô 14:37: “Nếu ai tưởng mình là tiên tri, hay là được Đức Thánh Linh soi sáng, thì người ấy hãy biết rằng điều tôi viết cho anh em đều là điều răn của Chúa.” Mệnh đề “điều tôi viết” bao trùm toàn bộ bức thư.
  • Ga-la-ti 1:11-12: “Vả, hỡi anh em, tôi nói cho anh em biết rằng Tin Lành bởi tôi đã rao truyền chẳng phải thuộc về loài người đâu. Vì tôi không nhận và cũng không học Tin Lành đó với một người nào, nhưng đã nhận lấy bởi sự tỏ ra của Đức Chúa Jêsus Christ.” Ông nhận mặc khải trực tiếp từ Chúa.

Các tác giả Tân Ước khác cũng công nhận thư tín của Phao-lô là Kinh Thánh. Như đã nêu, Sứ đồ Phi-e-rơ xếp thư của Phao-lô ngang hàng với “các Kinh Thánh khác” (2 Phi-e-rơ 3:15-16).

V. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân Ngày Nay

1. Tin Cậy Trọn Vẹn Vào Thẩm Quyền Của Kinh Thánh: Người tin Chúa ngày nay có thể và nên tin cậy rằng toàn bộ Kinh Thánh, bao gồm các thư tín của Phao-lô, đều là Lời không sai lầm của Đức Chúa Trời. Sự phân biệt trong 1 Cô-rinh-tô 7 không phải là lỗ hổng, mà là một minh chứng cho thấy Lời Đức Chúa Trời được vận hành cách sống động và thực tế trong mọi hoàn cảnh của Hội Thánh.

2. Hiểu Và Áp Dụng Kinh Thánh Cách Chính Xác: Chúng ta học được nguyên tắc giải kinh quan trọng: cần phân biệt giữa mệnh lệnh phổ quátsự áp dụng nguyên tắc vào bối cảnh cụ thể. Lời khuyên của Phao-lô về hôn nhân hỗn hợp (đừng lìa nhau nếu người không tin bằng lòng ở lại) là sự áp dụng nguyên tắc thánh khiếp, tình yêu thương và sự làm chứng. Chúng ta cũng phải cầu xin Đức Thánh Linh giúp chúng ta áp dụng các nguyên tắc Kinh Thánh vào những tình huống phức tạp trong cuộc sống hiện đại.

3. Sự Khiêm Nhường Và Trung Thực Trong Việc Rao Giảng Lời Chúa: Phao-lô là tấm gương về sự trung thực khi không thêm thắt lời của con người vào lời phán trực tiếp của Chúa Giê-xu. Những người giảng dạy ngày nay cần có thái độ tương tự: trung thành với văn bản Kinh Thánh, không gán ghép ý riêng mình như là mệnh lệnh tuyệt đối của Chúa, nhưng cũng mạnh dạn dạy dỗ các nguyên tắc Kinh Thánh dưới sự dẫn dắt của Đức Thánh Linh.

4. Niềm Hy Vọng Cho Gia Đình Có Sự Khác Biệt Về Đức Tin: Trực tiếp từ 1 Cô-rinh-tô 7:14, người tin Chúa có chồng/vợ không tin có thể nắm lấy lời hứa về “sự nên thánh” của người phối ngẫu và con cái. Đây không phải là sự cứu rỗi tự động, mà là địa vị đặc biệt để tiếp nhận ân điển và sự làm chứng. Người tin Chúa được khích lệ sống đời sống yêu thương, thánh khiếp như một chứng nhân sống động, tin cậy Chúa cho sự cứu rỗi của gia đình mình.

Kết Luận: Lời Được Linh Cảm Cho Mọi Thời Đại

Qua việc phân tích ngữ cảnh, ngôn ngữ và giáo lý tổng quát, chúng ta đi đến kết luận vững chắc rằng các bút tích của Sứ đồ Phao-lô hoàn toàn được Đức Chúa Trời linh cảm. Câu nói trong 1 Cô-rinh-tô 7:12 không phải là một lời thú nhận về sự thiếu thẩm quyền, mà là một cửa sổ mở ra cho chúng ta thấy cách thức Đức Thánh Linh làm việc qua một tác giả loài người được Ngài chọn và ban thẩm quyền. Phao-lô, dưới sự soi dẫn của Đức Thánh Linh, đã trung thành truyền đạt cả lời dạy trực tiếp của Chúa Giê-xu lẫn sự hướng dẫn mặc khải mới cho Hội Thánh. Do đó, toàn bộ 13 thư tín mang tên ông trong Tân Ước đều là “Lời của Đức Chúa Trời”, có thẩm quyền tối cao, đầy đủ và hữu ích để dạy dỗ, sửa trị, và trang bị cho con dân Chúa cho mọi công việc lành (2 Ti-mô-thê 3:16-17).

Hãy tiếp cận các thư tín của Phao-lô—từ Rô-ma đến Phi-lê-môn—với lòng tin kính, sự vâng phục, và niềm tin chắc rằng qua những dòng chữ ấy, chính Đức Chúa Trời đang phán với chúng ta ngày hôm nay. “Vì ấy chẳng phải là lời của loài người, nhưng theo như thật thà, ấy là lời của Đức Chúa Trời, là lời hành động trong anh em có lòng tin.” (1 Tê-sa-lô-ni-ca 2:13).


Tóm tắt chân lý then chốt: Sự linh cảm của Kinh Thánh bảo đảm rằng mọi lời trong đó—bao gồm cả những phần Phao-lô nói “chính ta nói”—đều mang thẩm quyền thần thượng và là một phần không thể tách rời của Lời Đức Chúa Trời dành cho nhân loại.

Quay Lại Bài Viết