Thời Giờ Tĩnh Lặng
Trong nhịp sống hối hả và đầy tiếng ồn của thế giới hiện đại, khái niệm “thời giờ tĩnh lặng” (quiet time) trở thành một nhu cầu thiết yếu, không chỉ cho sức khỏe tâm lý mà còn là một thực hành nền tảng cho đời sống tâm linh của một Cơ Đốc nhân. Tuy nhiên, vượt lên trên một thói quen cá nhân hay kỷ luật tôn giáo, thời giờ tĩnh lặng là sự dành riêng thì giờ để ở một mình với Đức Chúa Trời, nhằm lắng nghe tiếng Ngài qua Lời của Ngài, trò chuyện với Ngài qua sự cầu nguyện, và được Ngài biến đổi trong sự hiện diện của Ngài. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào nền tảng Kinh Thánh, ý nghĩa thần học, và ứng dụng thực tiễn của thực hành quan trọng này.
Kinh Thánh nhiều lần nhấn mạnh sự cần thiết của việc rút lui khỏi sự ồn ào để tìm kiếm Đức Chúa Trời. Trọng tâm không nằm ở sự vắng lặng bên ngoài, mà ở trạng thái của tấm lòng hướng về Chúa.
- Thi Thiên 46:10 chép: “Hãy yên lặng và biết rằng ta là Đức Chúa Trời.” Câu này trong nguyên văn Hê-bơ-rơ mang sắc thái mạnh mẽ: “Harpu” (Hãy buông xuống, hãy ngừng lại) và “U-d'u” (Hãy nhận biết, thừa nhận). Đức Chúa Trời truyền lệnh chúng ta phải dừng mọi nỗ lực, lo lắng, và công việc của chính mình để nhận biết cách chắc chắn về thân vị và quyền năng tối thượng của Ngài.
- Ê-sai 30:15 bày tỏ nguyên tắc thuộc linh: “Vì Chúa Giê-hô-va, là Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên, có phán như vầy: Các ngươi sẽ được cứu trong sự trở lại và an nghỉ; sức mạnh các ngươi sẽ ở tại sự yên lặng và trông cậy.” Sự cứu rỗi và sức mạnh thật được tìm thấy trong sự “trở lại” (שובה - *shuvah* - quay trở về) với Chúa và “an nghỉ” (מנוחה - *menuchah* - sự nghỉ ngơi, yên tịnh) nơi Ngài.
- Thi Thiên 62:1, 5 của Đa-vít là một tuyên ngôn: “Linh hồn ta nín lặng chỉ trông đợi Đức Chúa Trời mà thôi... Hỡi linh hồn ta, khá nín lặng chỉ trông đợi một mình Đức Chúa Trời.” Động từ “nín lặng” (דומם - *dumiyyah*) diễn tả sự im lặng một cách chủ ý, một sự chờ đợi tập trung và bình an.
Như vậy, căn nguyên của thời giờ tĩnh lặng bắt nguồn từ chính bản tính của Đức Chúa Trời – Đấng phán trong sự tĩnh lặng (1 Các Vua 19:12) – và nhu cầu được tạo dựng của con người – một linh hồn cần sự hiệp thông với Đấng Tạo Hóa.
Chúa Giê-xu Christ, là Con Đức Chúa Trời nhập thể, đã để lại cho chúng ta một gương mẫu trọn vẹn về đời sống hiệp thông với Đức Chúa Trời Cha. Ngài luôn ưu tiên những khoảng thời gian riêng tư để cầu nguyện.
- Mác 1:35 ghi lại thói quen của Ngài: “Sáng hôm sau, trời còn mờ mờ, Ngài chờ dậy, bước ra, đi vào nơi vắng vẻ, và cầu nguyện tại đó.” Chúa Giê-xu thức dậy “rất sớm” (ἔννυχα λίαν - *ennycha lian* - lúc còn rất đêm khuya/trước rạng đông), chủ động tìm “nơi vắng vẻ” (ἔρημον τόπον - *erēmon topon* - nơi hoang vắng) để gặp gỡ Cha. Điều này cho thấy sự cố ý và ưu tiên.
- Lu-ca 5:16 tóm tắt một nguyên tắc trong chức vụ Ngài: “Nhưng Ngài lánh vào nơi vắng vẻ và cầu nguyện.” Sau những lúc chữa lành và giảng dạy đám đông, Ngài rút lui để được tái tạo trong sự hiện diện của Cha.
- Lu-ca 6:12 cho thấy quyết định hệ trọng được đưa ra sau thời gian dài cầu nguyện: “Lúc ấy, Đức Chúa Jêsus đi lên núi để cầu nguyện; Ngài thức thâu đêm cầu nguyện Đức Chúa Trời.” Việc chọn mười hai sứ đồ được định đoạt trong sự hiệp thông thâm sâu với Cha.
Gương của Chúa Giê-xu dạy chúng ta rằng thời giờ tĩnh lặng không phải là một bổn phận tôn giáo khô khan, mà là hơi thở của linh hồn, là nguồn lực để biết ý muốn Cha và nhận lấy sức mạnh cho chức vụ. Nếu chính Con Đức Chúa Trời cần nó, huống chi là chúng ta?
Khi chúng ta dành thời giờ tĩnh lặng với Chúa, Ngài hứa ban những phước hạnh thuộc linh sâu nhiệm. Đây không phải là điều chúng ta “kiếm được” mà là điều chúng ta “nhận lãnh” trong mối quan hệ.
- Sự Đổi Mới Sức Lực (Ê-sai 40:31): “Nhưng ai trông đợi Đức Giê-hô-va thì chắc được sức mới, cất cánh bay cao như chim ưng; chạy mà không mệt nhọc, đi mà không mòn mỏi.” Động từ “trông đợi” (קוה - *qavah*) có nghĩa là chờ đợi trong sự trông mong, như sợi dây căng ra. Trong sự tĩnh lặng chờ đợi Chúa, chúng ta được trao đổi sức mạnh của loài người lấy sức mạnh của Đức Chúa Trời.
- Sự Bình An Bảo Vệ (Phi-líp 4:6-7): Sứ đồ Phao-lô khuyên: “Chớ lo phiền chi hết... thì sự bình an của Đức Chúa Trời... sẽ giữ gìn lòng và ý tưởng anh em trong Đức Chúa Jêsus Christ.” Thời giờ tĩnh lặng là lúc chúng ta trao mọi điều lo lắng (μεριμνάω - *merimnaō*) cho Chúa qua lời cầu nguyện đầy lòng biết ơn, và nhận lấy sự bình an siêu nhiên (εἰρήνη - *eirēnē*) của Ngài.
- Sự Biến Đổi Tâm Trí (Rô-ma 12:2): “Đừng làm theo đời nầy, nhưng hãy biến hóa bởi sự đổi mới của tâm thần mình.” Sự “biến hóa” (μεταμορφόω - *metamorphoō* - biến hình, đổi dạng) xảy ra khi tâm trí chúng ta được “đổi mới” (ἀνακαίνωσις - *anakainōsis*) liên tục. Quá trình này diễn ra cách mạnh mẽ nhất khi tâm trí chúng ta tập trung vào Lời Chúa và sự hiện diện Ngài trong thời giờ tĩnh lặng.
- Sự Hiểu Biết và Khôn Ngoan (Thi Thiên 119:18, Gia-cơ 1:5): Chúng ta cầu xin: “Xin Chúa mở mắt tôi, để tôi thấy sự lạ lùng trong luật pháp của Chúa.” Thời giờ tĩnh lặng là lúc Đức Thánh Linh, Đấng dẫn vào mọi lẽ thật (Giăng 16:13), mở mắt thuộc linh chúng ta để hiểu và áp dụng Lời Chúa.
Một thời giờ tĩnh lặng hiệu quả thường bao gồm những yếu tố sau, được ví như một cuộc trò chuyện hai chiều:
1. Sự Chuẩn Bị Tấm Lòng (Tĩnh Nguyện): Bắt đầu bằng việc dừng lại, hít thở sâu, và ý thức sự hiện diện của Chúa. Có thể hát một bài thánh ca, hoặc đọc một thi thiên ngắn. Mục đích là đưa tâm trí ra khỏi những ồn ào và hướng về Chúa. “Hãy hết lòng tin cậy Đức Giê-hô-va, chớ nương cậy nơi sự thông sáng của con” (Châm Ngôn 3:5).
2. Lắng Nghe Chúa Phán (Học Lời Chúa): Đây là chiều Chúa phán với chúng ta. Đọc một phân đoạn Kinh Thánh có chủ đích (không phải chỉ đọc cho có). Nên đọc chậm rãi, suy ngẫm. Phương pháp S.O.A.P có thể hữu ích:
- S (Scripture - Kinh văn): Ghi lại một câu đặc biệt cảm động.
- O (Observation - Quan sát): Phân tích bối cảnh, ý chính, từ khóa.
- A (Application - Ứng dụng): Chúa muốn tôi thay đổi điều gì? Áp dụng cụ thể ra sao?
- P (Prayer - Cầu nguyện): Dùng câu Kinh Thánh đó để cầu nguyện.
3. Trò Chuyện Với Chúa (Cầu Nguyện): Đây là chiều chúng ta thưa với Chúa. Có thể dùng mẫu cầu nguyện A.C.T.S:
- A (Adoration - Tôn thờ): Dâng lời ngợi khen, thờ phượng Chúa vì chính thân vị Ngài.
- C (Confession - Xưng tội): Xưng ra những tội lỗi, sai trật cụ thể dưới ánh sáng Lời Chúa.
- T (Thanksgiving - Tạ ơn): Cảm tạ Chúa về những ơn phước thuộc linh và vật chất.
- S (Supplication - Nài xin): Trình bày những nhu cầu của bản thân, gia đình, Hội Thánh.
4. Ghi Chép và Suy Gẫm: Viết lại những điều Chúa phán dạy, những lời cầu nguyện và câu trả lời. Điều này giúp tập trung và ghi nhớ. “Phàm sự gì có thể viết được, hãy viết lấy” (Ha-ba-cúc 2:2).
Nhiều tín hữu nhận thức được tầm quan trọng nhưng lại gặp khó khăn trong việc duy trì. Dưới đây là một số trở ngại và giải pháp dựa trên nguyên tắc ân điển:
- “Tôi không có thời gian”: Thực tế, ai cũng có 24 giờ. Vấn đề là sự ưu tiên. Hãy bắt đầu với 10-15 phút mỗi sáng, có thể thức dậy sớm hơn 15 phút. Hãy xem đây là cuộc hẹn quan trọng nhất trong ngày với Đấng yêu thương bạn.
- “Tôi không biết bắt đầu từ đâu”: Đừng nản lòng. Hãy bắt đầu với sách Phúc Âm Giăng, hoặc Thi Thiên. Sử dụng một bản hướng dẫn đọc Kinh Thánh đơn giản. Quan trọng là sự trung tín, chứ không phải khối lượng.
- “Tâm trí tôi cứ đi lang thang”: Đây là điều bình thường. Khi nhận ra, hãy nhẹ nhàng đưa tâm trí trở lại với Chúa. Có thể cầu nguyện ngắn: “Lạy Chúa, xin giúp con tập trung vào Ngài.”
- “Tôi cảm thấy khô khan, không cảm xúc”: Đức tin không dựa trên cảm xúc. Hãy trung tín dù không cảm thấy gì. Đức Chúa Trời vẫn đang hành động. “Vì chúng ta bước đi bởi đức tin, chớ chẳng phải bởi mắt thấy” (2 Cô-rinh-tô 5:7).
Hãy nhớ, thời giờ tĩnh lặng là về mối quan hệ, không phải sự trình diễn tôn giáo. Đức Chúa Trời yêu thương sự hiện diện của bạn hơn mọi lễ vật. Ngài khao khát được ở cùng bạn.
Thời giờ tĩnh lặng không phải là sự chạy trốn khỏi cuộc sống, mà là trạm tiếp nhiên liệu để bước vào cuộc sống. Như Chúa Giê-xu từ nơi vắng vẻ bước ra để chữa lành và phục vụ đám đông, chúng ta cũng được kêu gọi từ những giây phút tĩnh lặng thân mật với Cha để bước vào thế giới đầy thử thách với sự bình an, khôn ngoan và quyền năng từ trên.
Khi chúng ta “nín lặng và biết rằng Ngài là Đức Chúa Trời”, chúng ta tìm lại được nhịp điệu đích thực của linh hồn. Chúng ta nhận ra rằng trong sự vội vã, chúng ta thường làm việc cho Chúa nhiều hơn là ở với Chúa. Nhưng chính từ nơi ở với Ngài mà mọi công việc của Ngài mới có ý nghĩa và năng lực thuộc linh.
“Hãy ở trong ta, thì ta sẽ ở trong các ngươi... vì ngoài ta, các ngươi chẳng làm chi được” (Giăng 15:4-5).
Lời mời gọi dành thời giờ tĩnh lặng là lời mời gọi của ân điển, để chúng ta được nuôi dưỡng, được yên nghỉ, và được biến đổi ngay trong mối liên hệ sống động với Chúa Cứu Thế Giê-xu. Hãy bắt đầu ngay hôm nay, dù chỉ với vài phút chân thành. Đức Chúa Trời thành tín, Ngài đang chờ đợi bạn.