Tại sao người tin cậy loài người lại bị rủa sả (Giê-rê-mi 17:5)?

02 December, 2025
17 phút đọc
3,338 từ
Chia sẻ:

Tại Sao Người Tin Cậy Loài Người Lại Bị Rủa Sả (Giê-rê-mi 17:5)?

Trong hành trình đức tin, một trong những cạm bẫy tinh vi và phổ biến nhất chính là sự chuyển dịch niềm tin từ Đấng Tạo Hóa sang tạo vật. Tiên tri Giê-rê-mi, trong bối cảnh đầy biến động chính trị và suy đồi thuộc linh của Giu-đa, đã đưa ra một tuyên bố chẩn đoán đầy mạnh mẽ và sâu sắc về căn bệnh này. Lời tuyên bố ấy không chỉ là một cảnh báo lịch sử, mà là một chân lý vượt thời gian, vạch rõ ranh giới giữa sự rủa sả và phước hạnh. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khai triển câu Kinh Thánh then chốt Giê-rê-mi 17:5, mổ xẻ ý nghĩa thần học, bối cảnh lịch sử, và những áp dụng thiết thực cho đời sống Cơ Đốc nhân ngày nay.

Bối Cảnh & Văn Mạch Của Sấm Ngôn

Trước khi đi vào câu 5, chúng ta phải hiểu sứ điệp tổng quát của sách Giê-rê-mi và đoạn 17. Vương quốc Giu-đa đang trong những ngày cuối cùng, bị đe dọa bởi đế quốc Ba-by-lôn hùng mạnh. Thay vì ăn năn và quay về nương cậy Đức Giê-hô-va, các vua và dân chúng liên tục tìm kiếm sự cứu giúp từ các liên minh chính trị với Ai Cập (một biểu tượng cho sức mạnh loài người). Họ tin cậy vào các thành lũy, các hiệp ước ngoại giao, và cả các thần tượng. Chính trong bối cảnh này, Đức Giê-hô-va phán qua tiên tri:

"Đức Giê-hô-va phán như vầy: Đáng rủa thay là kẻ nhờ cậy loài người, lấy loài người làm cánh tay, lòng lìa khỏi Đức Giê-hô-va!" (Giê-rê-mi 17:5 - Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925).

Câu này không đứng một mình. Nó tạo thành một cặp tương phản hoàn hảo với hình ảnh đầy phước hạnh trong các câu 7-8. Cấu trúc "Đáng rủa thay... Phước thay..." (trong nguyên bản Hê-bơ-rơ là "אָרוּר... בָּרוּךְ...") là một công thức long trọng, giống như trong Thi-thiên 1, nhằm chỉ ra hai con đường, hai lối sống, và hai kết cục hoàn toàn trái ngược.

Giải Nghĩa Chi Tiết Giê-rê-mi 17:5

Chúng ta hãy phân tích từng cụm từ then chốt trong câu này, khai thác ý nghĩa từ ngữ gốc Hê-bơ-rơ để thấy rõ sự nghiêm trọng của lời cảnh báo.

1. "Đáng rủa thay" (אָרוּר - 'arur): Từ "rủa sả" (arar) trong tiếng Hê-bơ-rơ không chỉ là một lời chúc dữ tầm thường. Nó mang nghĩa bị cắt đứt, bị ngăn cách khỏi nguồn của sự sống và phước lành là chính Đức Chúa Trời. Người bị rủa sả ở trong tình trạng không được bảo vệ, dễ bị tổn thương trước sự phán xét và hậu quả của tội lỗi. Đây là một tuyên bố về tình trạng hiện hữu, một sự công bố thực tại thuộc linh.

2. "Kẻ nhờ cậy loài người" (הַגֶּבֶר אֲשֶׁר יִבְטַח בָּאָדָם - hagever asher yivtach ba'adam): - "Nhờ cậy" (יִבְטַח - yivtach): Động từ בָּטַח (batach) có nghĩa là tin tưởng một cách an toàn, phó thác, đặt toàn bộ trọng lượng của mình lên một điều gì đó. Đó là sự lệ thuộc trọn vẹn. - "Loài người" (בָּאָדָם - ba'adam): Từ אָדָם (adam) nhấn mạnh bản chất yếu đuối, phàm tục, và hữu hạn của con người (xuất phát từ adamah - đất). Vậy, cụm này mô tả hành động đặt sự lệ thuộc trọn vẹn của mình vào một thực thể vốn dĩ yếu đuối và hữu hạn.

3. "Lấy loài người làm cánh tay" (וְשָׂם בָּשָׂר זְרֹעוֹ - vesam basar zero'o): Đây là một hình ảnh ẩn dụ mạnh mẽ. "Cánh tay" trong Kinh Thánh thường tượng trưng cho sức mạnh, quyền năng, và phương tiện cứu giúp (Xuất Ê-díp-tô Ký 6:6; Phục-truyền Luật-lệ Ký 4:34; Lu-ca 1:51). Còn "thịt" (בָּשָׂר - basar) tượng trưng cho bản chất yếu đuối, hay chết, và không đáng tin cậy của con người (Ê-sai 31:3). Vậy, "lấy loài người làm cánh tay" là xem sức mạnh hữu hạn, dễ gãy đổ của phàm nhân như là nguồn lực và niềm hy vọng tối thượng cho mình.

4. "Lòng lìa khỏi Đức Giê-hô-va!" (וְלִבּוֹ מִן־יְהוָה יָסוּר - velibo min-Adonai yasur): Đây chính là cốt lõi của vấn đề. Chữ "lòng" (לֵב - lev) trong văn hóa Hê-bơ-rơ chỉ trung tâm của trí tuệ, ý chí, và cảm xúc. "Lìa khỏi" (יָסוּר - yasur) có nghĩa là quay đi, tách ra, rời bỏ. Hành động tin cậy loài người không đơn thuần là một sai lầm chiến lược; nó là một hành động phản bội trong mối quan hệ. Nó là sự chuyển hướng của tấm lòng – trung tâm của sự trung thành – ra khỏi Đấng đáng được tin cậy tuyệt đối. Đây là cội rễ của sự thờ hình tượng: đặt điều gì đó thay thế vị trí của Đức Chúa Trời trong lòng.

Hình Ảnh Của Sự Rủa Sả: "Như Cây Trong Nơi Khô Khan" (Câu 6)

Để minh họa cho kết cục của kẻ tin cậy loài người, Đức Giê-hô-va dùng một hình ảnh thiên nhiên đầy ám ảnh:

"Nó sẽ như cây trong nơi khô khan, ở nơi đất mặn không người ở, chẳng thấy phước đến, nhưng ở nơi đồng vắng khô khan." (Giê-rê-mi 17:6).

Người ấy sẽ giống như: - "Cây trong nơi khô khan": Thiếu nguồn nước sự sống. - "Ở nơi đất mặn": Đất mặn thì không thể sinh sản (xem Phục-truyền 29:23). Đó là nơi sự sống bị triệt tiêu. - "Không người ở": Sự cô đơn, không có cộng đồng, bị bỏ rơi. - "Chẳng thấy phước đến": Hoàn toàn vắng bóng những dấu hiệu của ân điển và sự ban cho tốt lành từ Đức Chúa Trời. - "Ở nơi đồng vắng khô khan": Một nơi hoang vu, không lối thoát.

Hình ảnh này mô tả một đời sống cằn cỗi, cô lập, vô vọng và vô ích. Dù người đó có thể giàu có hay quyền thế bề ngoài, nhưng tình trạng thuộc linh bên trong và kết cục đời đời của họ giống như một cái cây đang chết khát trong sa mạc. Sự rủa sả này không nhất thiết là nghèo đói thể xác ngay lập tức, nhưng chắc chắn là sự nghèo nàn, khô hạn và hư mất thuộc linh.

Sự Tương Phản Với Phước Hạnh Của Người Tin Cậy Đức Giê-hô-va (Câu 7-8)

Phần còn lại của phân đoạn (câu 7-8) vẽ nên một bức tranh hoàn toàn trái ngược, mô tả người có lòng tin cậy đặt đúng chỗ:

"Phước thay cho kẻ nhờ cậy Đức Giê-hô-va, và lấy Đức Giê-hô-va làm sự trông cậy mình! Nó sẽ như cây trồng bên dòng nước, đâm rễ theo suối nước chảy; gặp khi nắng nóng chẳng sợ gì, lá nó vẫn xanh tươi; gặp năm hạn hán cũng chẳng lo, mà cứ ra trái không dứt."

Người này được ví như cây có nguồn nước vĩnh cửu, có khả năng chịu đựng khủng hoảng ("nắng nóng", "hạn hán") và vẫn sinh ra bông trái. Đây là hình ảnh của sự sống dồi dào, ổn định, kiên cường và hữu ích. Chìa khóa nằm ở nguồn nước: không phải là mưa bất thường (biểu tượng của các nguồn cứu giúp bấp bênh của con người), mà là dòng suối chảy liên tục – chính là Đức Giê-hô-va và Lời Ngài.

Áp Dụng Thực Tiễn Cho Cơ Đốc Nhân Ngày Nay

Sứ điệp của Giê-rê-mi 17:5 vô cùng sống động trong thế kỷ 21. "Tin cậy loài người" có thể mang nhiều hình thức tinh vi:

1. Tin Cậy Vào Tài Nguyên Vật Chất: Đặt sự an toàn của mình vào tài khoản ngân hàng, danh mục đầu tư, tài sản, hoặc công việc hơn là vào sự chu cấp của Đức Chúa Trời (Ma-thi-ơ 6:24-34).

2. Tin Cậy Vào Vị Thế Và Quyền Lực Con Người: Tìm kiếm sự giải cứu khỏi khó khăn thông qua các mối quan hệ "có cửa có quyền", tham nhũng, hoặc hoàn toàn dựa vào chính quyền, hệ thống luật pháp mà quên rằng Đấng cầm quyền tối cao là Chúa (Thi-thiên 20:7; Ê-sai 2:22).

3. Tin Cậy Vào Trí Tuệ Và Khoa Học: Tuy rằng trí tuệ là ân tứ từ Chúa, nhưng việc tôn sùng lý trí, khoa học như thần tượng, cho rằng chúng có thể giải đáp mọi vấn đề và mang lại cứu rỗi, chính là một hình thức "lấy loài người làm cánh tay" (Châm-ngôn 3:5-7; 1 Cô-rinh-tô 1:20-25).

4. Tin Cậy Vào Bản Thân: Đây có lẽ là hình thức phổ biến nhất. Tinh thần tự lực, "tôi tự quyết định số phận tôi", dựa vào năng lực, kinh nghiệm và sự khôn ngoan của bản thân. Đây chính là tin cậy "xác thịt" của chính mình (Phi-líp 3:3-4).

5. Tin Cậy Vào Một Người Lãnh Đạo Thuộc Linh: Đặt niềm tin tuyệt đối vào một mục sư, tiên tri, hay giáo sư nào đó, đến mức không cần tra xem Kinh Thánh và vâng theo tiếng Chúa cách cá nhân. Đây là sự tin cậy thay thế nguy hiểm (1 Cô-rinh-tô 1:12-13).

Làm Thế Nào Để Xây Dựng Và Duy Trì Sự Tin Cậy Nơi Chúa?

1. Nhận Biết Xu Hướng Tin Cậy Loài Người Trong Lòng: Thành thật xét lòng mình trước Chúa. Hãy hỏi: "Tôi đang thực sự tìm kiếm sự giúp đỡ, an ủi, và định hướng từ đâu trong cơn khủng hoảng?"

2. Hằng Ngày Lấy Lời Chúa Làm Nguồn Suối: Hình ảnh cây trồng bên dòng nước được nuôi dưỡng bởi dòng chảy liên tục. Sự tin cậy được xây dựng qua việc tiếp nhận Lời Chúa mỗi ngày (Thi-thiên 1:2-3).

3. Tập Thói Quen Cầu Nguyện Trước Tiên: Trước khi chạy đi tìm sự giúp đỡ của người khác hoặc cố gắng tự giải quyết, hãy dành thì giờ cầu nguyện, phó thác vấn đề cho Chúa (Thi-thiên 62:8).

4. Sống Với Tâm Thế Lệ Thuộc: Thừa nhận sự yếu đuối và hữu hạn của bản thân. Như Phao-lô đã học: "Ấy là khi tôi yếu đuối, chính là lúc tôi mạnh mẽ" (2 Cô-rinh-tô 12:10), vì khi đó quyền năng của Đấng Christ bao phủ.

5. Nhìn Xem Chúa Giê-xu, Đấng Tin Cậy Trọn Vẹn: Chúa Giê-xu Christ là gương mẫu hoàn hảo của sự tin cậy nơi Cha. Trong vườn Ghết-sê-ma-nê, dù đối diện khổ hình, Ngài vẫn thưa: "Song không theo ý con, mà theo ý Cha" (Lu-ca 22:42). Sự cứu rỗi của chúng ta cũng dựa trên công lao tin cậy và vâng phục trọn vẹn của Ngài, không dựa trên sự tin cậy hay công đức của bất kỳ loài người nào.

Kết Luận

Giê-rê-mi 17:5 không phải là lời phán xét khắc nghiệt của một Đức Chúa Trời độc đoán, mà là lời cảnh báo yêu thương của một Người Cha về một lối đi chắc chắn dẫn đến sự hư mất. Ngài biết rõ bản chất hay thay đổi, yếu đuối và hữu hạn của loài người. "Đáng rủa thay" là hệ quả tất yếu khi một sinh linh hữu hạn cắt đứt mối liên hệ với Nguồn Sống Vĩnh Hằng để bám víu vào một cái phao đang rỉ nước. Ngược lại, phước hạnh trọn vẹn thuộc về những ai, bằng đức tin, đặt toàn bộ trọng lượng cuộc đời mình lên cánh tay quyền năng và thành tín vô hạn của Đức Giê-hô-va, thể hiện trọn vẹn nơi Chúa Cứu Thế Giê-xu.

Lựa chọn thuộc về chúng ta: làm một cái cây cô độc, khô héo trong sa mạc của sự tự cậy, hay làm một cái cây xanh tươi, đầy sức sống, đâm rễ sâu bên dòng suối phước hạnh của Đức Chúa Trời? Câu trả lời quyết định không chỉ sự bình an trong hiện tại, mà cả định mệnh đời đời của linh hồn.

Quay Lại Bài Viết