Thờ Thần Tượng Trong Kinh Thánh: Lời Cảnh Báo và Sự Kêu Gọi Trung Tín
Trong thế giới hiện đại, khái niệm "thần tượng" (idol) thường khiến chúng ta nghĩ ngay đến những pho tượng bằng gỗ, đá, hay kim loại được tôn thờ trong các đền thờ ngoại giáo. Tuy nhiên, qua lăng kính của Kinh Thánh, đặc biệt là từ ngữ gốc Hê-bơ-rơ "pesel" (tượng chạm) và "elilim" (hư không, vô giá trị) và từ Hy Lạp "eidōlon" (hình tượng, bóng ma), thần tượng mang một ý nghĩa sâu xa và rộng lớn hơn nhiều. Nó là bất cứ điều gì hoặc bất cứ ai trong đời sống chiếm lấy vị trí, sự tôn thờ, sự phụ thuộc và tình yêu thương phải dành riêng cho Đức Chúa Trời chân thần duy nhất. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào những lời cảnh báo nghiêm khắc, những phân đoạn giải nghĩa rõ ràng, và sự kêu gọi trở về với sự thờ phượng thuần khiết dành cho Đức Chúa Trời.
Sự lên án thờ thần tượng được thiết lập ngay từ nền tảng Giao Ước tại núi Si-na-i, trở thành trọng tâm của luật pháp đạo đức.
Xuất Ê-díp-tô Ký 20:3-5 chép: "Trước mặt ta, ngươi chớ có các thần khác. Ngươi chớ làm tượng chạm cho mình, cũng chớ làm tượng nào giống như những vật trên trời cao kia, hoặc nơi đất thấp nầy, hoặc trong nước dưới đất. Ngươi chớ quì lạy trước các hình tượng đó, và cũng đừng hầu việc chúng nó; vì ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, tức là Đức Chúa Trời kỵ tà, hễ ai ghét ta, ta sẽ nhân tội tổ phụ phạt lại con cháu đến ba bốn đời."
Phân tích từ ngữ tại đây rất quan trọng. Cụm "các thần khác" (Hê-bơ-rơ: elohim acherim) chỉ bất kỳ đối tượng nào được tôn lên làm "thần". Động từ "quì lạy" (shachah) và "hầu việc" (avad) mô tả một sự tôn kính và phục vụ trọn đời. Đức Chúa Trời tự giới thiệu Ngài là "El Qanna" - Đức Chúa Trời kỵ tà, hay Đức Chúa Trời ghen tương. Sự ghen tương này không phải là tính xấu như của con người, mà là sự đòi hỏi chính đáng và thánh khiết cho mối quan hệ độc nhất vô nhị giữa Đấng Tạo Hóa và loài thọ tạo, giữa Chúa Cứu Chuộc và dân sự được cứu chuộc. Ngài không chia sẻ vinh quang và sự thờ phượng của Ngài cho bất cứ ai hay vật gì khác (Ê-sai 42:8).
Các sách tiên tri, đặc biệt là Ê-sai và Giê-rê-mi, dành nhiều phân đoạn để vạch trần sự vô lý và ngu dại của việc thờ thần tượng.
Ê-sai 44:9-20 là một phân đoạn kinh điển và sống động. Tiên tri Ê-sai mô tả một người thợ mộc: một nửa khúc gỗ được dùng để nhóm lửa sưởi ấm, nướng bánh, còn nửa kia thì tạc thành một pho tượng để thờ lạy! Ông kết luận: "Kẻ ấy chẳng biết, chẳng hiểu; vì mắt họ đã bị nhắm không thấy, lòng họ bị đui không nhận biết... Họ chẳng suy xét trong lòng, chẳng có sự hiểu biết, chẳng có trí khôn mà nói rằng: Ta đã đốt một nửa củi trong lửa, và ta cũng đã nướng bánh trên than lửa; rồi ta nướng thịt mà ăn; còn phần còn lại, ta há sẽ làm sự gớm ghiếc sao? Há sẽ thờ lạy trên khúc cây sao?" (câu 18-19). Từ "gớm ghiếc" (Hê-bơ-rơ: to'ebah) nhấn mạnh sự ghê tởm thánh của Đức Chúa Trời đối với hành động này.
Giê-rê-mi 10:3-5 cũng vậy: "Vì thói tục của các dân chỉ là hư không... Họ dùng búa mà đẽo cây trong rừng; tay thợ khéo dùng rìu mà tạo nên. Họ lấy bạc vàng mà trang sức; dùng đinh và búa mà đóng lại cho chắc. Các thần ấy giống như con bù nhìn trong vườn dưa, chẳng biết nói; phải khiêng đi, vì không thể bước. Đừng sợ các thần ấy, vì chúng nó chẳng làm hại được, và cũng không có quyền làm phước." Thần tượng hoàn toàn bất lực (elilim - sự hư không), trái ngược hoàn toàn với Đức Chúa Trời hằng sống, Đấng phán và hành động.
Đến Tân Ước, các Sứ đồ không chỉ nói đến thần tượng bằng vật chất, mà còn mở rộng khái niệm đến những "thần tượng" trong lòng.
1 Cô-rinh-tô 10:14: Sứ đồ Phao-lô khuyên: "Hỡi kẻ rất yêu dấu của tôi, hãy tránh sự thờ hình tượng." Bối cảnh là người tin Chúa được tự do, nhưng không được tham dự vào các tiệc cúng thần tượng, vì đó là thông công với ma quỷ (câu 20).
Tuy nhiên, điểm then chốt nằm ở Cô-lô-se 3:5: "Vậy hãy làm chết các chi thể của anh em ở dưới đất, ấy là sự dâm dục, ô uế, ham mê, ước muốn xấu xa, và lòng tham lam, tức là hình tượng." Ở đây, từ Hy Lạp "pleonexia" (lòng tham lam) được định nghĩa thẳng thừng là "hình tượng" (eidōlolatria). Điều này cách mạng hóa hiểu biết của chúng ta: Khi lòng ham muốn, sự thèm khát sở hữu, hay bất kỳ đam mê trần tục nào chi phối đời sống chúng ta, nó đã trở thành một thần tượng.
Ê-phê-sô 5:5 và Phi-líp 3:19 cũng đồng quan điểm, liên kết người tham lam với kẻ thờ hình tượng, và nói về những kẻ "lấy bụng mình làm chúa".
Lời cảnh báo cuối cùng trong Tân Ước thật nghiêm túc: 1 Giăng 5:21 kết thúc bức thư: "Hỡi các con cái bé mọn, hãy giữ mình về hình tượng!" Đây là mệnh lệnh liên tục, một sự cảnh giác thường xuyên.
Dựa trên nền tảng Kinh Thánh, chúng ta có thể nhận diện những "thần tượng" phổ biến ngày nay:
1. Thần Tượng Vật Chất và Tài Chính: Lòng tham tiền bạc, của cải, sự thành đạt vật chất. Khi an ninh, hạnh phúc và giá trị bản thân được đặt trên những điều này, chúng trở thành thần tượng (Ma-thi-ơ 6:24: "Chẳng ai được làm tôi hai chủ... Các ngươi không có thể làm tôi Đức Chúa Trời lại làm tôi Ma-môn nữa.").
2. Thần Tượng Cá Nhân và Quan Hệ: Đặt một con người (người yêu, con cái, lãnh đạo) lên vị trí tối cao, tìm kiếm ở họ sự cứu rỗi, toàn vẹn và ý nghĩa chỉ có nơi Đức Chúa Trời.
3. Thần Tượng Tự Ngã: Sự tự tôn, cái tôi, ý chí và danh vọng cá nhân. Khi "tôi" là trung tâm của mọi quyết định, khi vinh quang của bản thân là mục tiêu tối thượng.
4. Thần Tượng Ý Thức Hệ và Chủ Nghĩa: Tôn thờ một hệ tư tưởng, một lý tưởng trần gian (như chủ nghĩa dân tộc cực đoan, chủ nghĩa tiêu thụ...), để nó chi phối đức tin và lương tâm thay cho Lời Chúa.
5. Thần Tượng Sự Tiện Nghi và Giải Trí: Theo đuổi sự thoải mái, thư giãn, giải trí đến mức chúng trở thành ưu tiên, chiếm thời gian và năng lượng dành cho Chúa.
Lời kêu gọi không chỉ là tránh xa, mà còn tích cực theo đuổi sự thờ phượng chân thật.
1. Tự Xét Lòng Thường Xuyên: Hãy thành thật trước mặt Chúa với những câu hỏi: "Điều gì chi phối suy nghĩ, thời gian, tiền bạc của tôi nhất? Tôi tìm kiếm sự an ủi, niềm vui, và giá trị tối thượng ở đâu khi gặp khủng hoảng? Điều gì tôi sợ mất nhất?" Câu trả lời có thể chỉ ra thần tượng tiềm ẩn.
2. Tập Trung Vào Đấng Christ - Hình Ảnh Thật Của Đức Chúa Trời: Chúng ta được kêu gọi không chỉ "bỏ" thần tượng, mà "hướng lòng" về Chúa. Cô-lô-se 1:15 gọi Chúa Giê-xu là "hình ảnh của Đức Chúa Trời không thấy được". Khi chúng ta nhìn biết Chúa Giê-xu Christ càng hơn, vẻ đẹp giả dối của thần tượng càng phai mờ. Sự thờ phượng chân thật là thuộc về Ngài.
3. Sống Dưới Ánh Sáng của Lời Chúa và Trong Sự Thông Công: Lời Chúa phơi bày những góc khuất của lòng người (Hê-bơ-rơ 4:12). Và trong Hội Thánh, các tín hữu có thể nhắc nhở, khích lệ nhau sống trung tín.
4. Dâng Đời Sống Mình Làm Của Lễ Sống: Rô-ma 12:1 kêu gọi: "Vậy, hỡi anh em, tôi lấy sự thương xót của Đức Chúa Trời khuyên anh em dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em." Cả đời sống – công việc, gia đình, giải trí, tài chính – đều trở thành hành động thờ phượng khi chúng được dâng lên và quy phục Chúa.
Kinh Thánh, từ Cựu Ước đến Tân Ước, nhất quán và mạnh mẽ lên án sự thờ thần tượng. Nó không chỉ là tội lỗi bên ngoài, mà là sự bội nghịch của tấm lòng, sự đánh tráo đối tượng thờ phượng. Thần tượng luôn là sự giả mạo, hứa hẹn sự sống nhưng dẫn đến sự chết và hư không (elilim).
Tin Mừng là Đức Chúa Trời trong Chúa Giê-xu Christ đã phá vỡ quyền lực của tội lỗi, kể cả tội thờ thần tượng. Khi chúng ta ăn năn và tin cậy nơi Ngài, Thánh Linh Ngài ban cho chúng ta sức mạnh để "làm chết" những thần tượng trong lòng. Chúng ta được giải phóng để yêu mến, tôn thờ và phục vụ Đức Chúa Trời hằng sống chân thật duy nhất. Cuối cùng, lời cảnh báo về thần tượng là một lời mời gọi đầy ân điển: Hãy trở về với Nguồn của sự sống thật, nơi duy nhất tâm hồn chúng ta tìm được sự nghỉ ngơi trọn vẹn và vui mừng đời đời.
"Hỡi linh hồn ta, hãy nín nghỉ, chỉ nơi Chúa mà thôi; Vì sự trông cậy ta bởi Ngài mà đến." (Thi Thiên 62:5)