Sự Hiệp Nhất Trong Kinh Thánh
Trong một thế giới đầy chia rẽ, xung đột và sự cô lập, lời kêu gọi về sự hiệp nhất của Cơ Đốc nhân vang lên như một chứng tích mạnh mẽ cho quyền năng biến đổi của Phúc Âm. Sự hiệp nhất không đơn thuần là một lý tưởng xã hội hay một chiến thuật tổ chức; đó là bản chất của chính Đức Chúa Trời và là ý muốn thiêng liêng Ngài dành cho dân sự Ngài. Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khảo sát nền tảng Kinh Thánh về sự hiệp nhất, từ mẫu mực trong chính Ba Ngôi Đức Chúa Trời, đến mạng lệnh và lời hứa dành cho Hội Thánh, cùng những ứng dụng thiết thực cho đời sống đức tin hằng ngày.
I. Nền Tảng Thần Học: Sự Hiệp Nhất của Ba Ngôi Đức Chúa Trời
Sự hiệp nhất của Cơ Đốc nhân không bắt nguồn từ nỗ lực của con người, mà bắt nguồn từ chính bản thể và sự hiệp một của Đức Chúa Trời Ba Ngôi. Đây là mẫu mức tối cao và nguồn lực cho mọi sự hiệp nhất chân chính.
1. Sự Hiệp Một Giữa Chúa Cha và Chúa Con (Giăng 17): Trong lời cầu nguyện thiêng liêng trước khi chịu nạn, Chúa Giê-xu đã phơi bày tấm lòng của Ngài về sự hiệp nhất. Ngài cầu xin: “Con chẳng cầu xin cho những kẻ đó mà thôi, nhưng cũng vì kẻ sẽ nghe lời họ mà tin đến Con nữa, hầu cho ai nấy hiệp làm một, như Cha ở trong Con, và Con ở trong Cha; lại cho họ cũng ở trong chúng ta, đặng thế gian tin rằng chính Cha đã sai Con đến” (Giăng 17:20-21). Từ “hiệp làm một” trong tiếng Hy Lạp là “hen” (εἷς), mang nghĩa “một” về bản thể, sự hợp nhất, không phải sự đồng nhất đơn điệu. Sự hiệp nhất giữa Cha và Con là sự hiệp thông trọn vẹn trong tình yêu, mục đích, và ý chí, dù vẫn phân biệt về thân vị. Đây chính là khuôn mẫu cho sự hiệp nhất của Hội Thánh.
2. Chúa Thánh Linh – Đấng Kết Hiệp: Đấng làm nên sự kết nối sống động này chính là Chúa Thánh Linh. Sứ đồ Phao-lô dạy rằng: “Vì chưng chúng ta hoặc người Giu-đa, hoặc người Gờ-réc, hoặc tôi mọi, hoặc tự chủ, đều đã chịu phép báp-têm chung một Thánh Linh để hiệp làm một thân; và chúng ta đều đã chịu uống chung một Thánh Linh nữa” (1 Cô-rinh-tô 12:13). Thánh Linh không chỉ tái sinh chúng ta mà còn báp-têm (baptizō - βαπτίζω) chúng ta vào trong một thân thể. Động từ này diễn tả sự nhận chìm, đồng hóa hoàn toàn. Chúng ta được đặt vào trong Đấng Christ và qua đó, được kết nối không thể tách rời với mọi tín hữu khác.
II. Sự Hiệp Nhất Trong Thân Thể Đấng Christ
Hình ảnh xuyên suốt Tân Ước về sự hiệp nhất của Hội Thánh là “thân thể của Đấng Christ”. Khải tượng này vừa nhấn mạnh sự gắn kết hữu cơ, vừa tôn trọng sự đa dạng của các chi thể.
1. Một Thân, Nhiều Chi Thể (1 Cô-rinh-tô 12:12-27): Phao-lô giải thích sâu sắc: “Vả, như thân là một, mà có nhiều chi thể, và như các chi thể của thân dầu nhiều, cũng chỉ là một thân mà thôi, Đấng Christ cũng vậy... Anh em là thân của Đấng Christ, và là chi thể của thân, ai riêng phần nấy” (1 Cô-rinh-tô 12:12, 27). Sự hiệp nhất ở đây không phải là sự đồng nhất. Mắt không thể nói với tay rằng “ta chẳng cần ngươi”. Mỗi chi thể có chức năng (charisma - χάρισμα) khác nhau, nhưng tất cả đều được điều khiển bởi một Đầu (kephalē - κεφαλή) duy nhất là Đấng Christ (Ê-phê-sô 4:15). Sự hiệp nhất chân chính dung hợp sự đa dạng trong một mục đích chung, dưới sự lãnh đạo tối cao của Christ.
2. Sự Ràng Buộc của Sự Bình An (Ê-phê-sô 4:1-6): Đoạn Kinh Thánh then chốt này đưa ra lời kêu gọi thực tế: “Vậy, tôi là kẻ tù trong Chúa, khuyên anh em phải ăn ở một cách xứng đáng với chức phận mà Chúa đã gọi anh em, phải khiêm nhường đến đều, mềm mại đến đều, phải nhịn nhục, lấy lòng thương yêu mà chìu nhau, dùng dây hòa bình mà giữ gìn sự hiệp một của Thánh Linh” (Ê-phê-sô 4:1-3). Sự hiệp nhất (henotēs - ἑνότης) đã là một thực tại thuộc linh do Thánh Linh ban. Nhiệm vụ của chúng ta là “giữ gìn” (tēreō - τηρέω) – canh giữ, bảo tồn – sự hiệp nhất ấy bằng thái độ khiêm nhường, mềm mại, nhịn nhục và yêu thương. Tiếp theo, Phao-lô liệt kê bảy “một” làm nền tảng cho sự hiệp nhất: Một Thân Thể, một Thánh Linh, một lòng trông cậy... một Chúa, một đức tin, một phép báp-têm, một Đức Chúa Trời, một Cha của mọi người (c.4-6). Nền tảng của chúng ta là đồng nhất (cùng một Chúa, một đức tin); đời sống và thực hành của chúng ta phải phản ánh sự hiệp nhất đó.
III. Biểu Hiện Cụ Thể Của Sự Hiệp Nhất Trong Đời Sống Hội Thánh
Sách Công Vụ và các thư tín cho chúng ta thấy hình ảnh sống động về sự hiệp nhất được thể hiện qua hành động.
1. Hội Thánh Đầu Tiên – Một Tấm Gương Sống Động (Công Vụ 2:42-47; 4:32-35): Sau lễ Ngũ Tuần, Hội Thánh non trẻ đã sống trong sự hiệp nhất kỳ diệu: “Vả, những người ấy bền lòng giữ lời dạy của các sứ đồ, sự thông công của anh em, lễ bẻ bánh, và sự cầu nguyện... Ngày nào cũng vậy, cứ chăm chỉ đến đền thờ; còn ở nhà, thì bẻ bánh và dùng bữa chung với nhau cách vui vẻ thật thà” (Công Vụ 2:42, 46). Từ “thông công” trong tiếng Hy Lạp là koinōnia (κοινωνία), mang nghĩa sự chia sẻ, sự cộng tác, sự hiệp thông sâu sắc. Sự hiệp nhất này được thể hiện qua việc cùng học Lời Chúa, cùng cầu nguyện, cùng bẻ bánh (tiệc thân hữu và Tiệc Thánh), và thậm chí chia sẻ của cải vật chất để không ai thiếu thốn (Công Vụ 4:34-35). Đây là sự hiệp nhất thực tế, xuất phát từ tình yêu Chúa và tuôn trào thành tình yêu thương anh em.
2. Sức Mạnh của Lời Cầu Nguyện Chung và Sự Thờ Phượng: Khi Hội Thánh hiệp một trong lời cầu nguyện, quyền năng được bày tỏ. Trước khi được đầy dẫy Thánh Linh, các môn đồ “đều đồng lòng hiệp ý bền lòng cầu nguyện” (Công Vụ 1:14). Sự hiệp nhất trong tâm trí và ý cầu nguyện (homothymadon - ὁμοθυμαδόν) mở đường cho sự đổ xuống của Thánh Linh và sức mạnh làm chứng.
IV. Những Trở Ngại Cho Sự Hiệp Nhất Và Lời Giải Đáp Của Kinh Thánh
Kinh Thánh không lãng mạn hóa sự hiệp nhất. Các Hội Thánh thời Tân Ước đối mặt với chia rẽ, bè đảng và giáo lý sai lầm. Các sứ đồ đã đối diện những trở ngại này cách thẳng thắn.
1. Tinh Thần Bè Đảng và Sự Kiêu Ngạo (1 Cô-rinh-tô 1:10-13; 3:3-4): Hội Thánh Cô-rinh-tô bị chia rẽ vì tôn sùng các lãnh đạo: “Tôi thuộc về Phao-lô”, “Tôi thuộc về A-bô-lô”. Phao-lô quở trách: “Đấng Christ đã bị chia ra sao? Có phải Phao-lô chịu đóng đinh trên cây thập tự vì anh em sao?” (1:13). Gốc rễ của sự chia rẽ là tính xác thịt (sarx - σάρξ) và sự ghen tương (3:3). Giải pháp là quay lại tập trung vào Đấng Christ là trung tâm và nhìn nhận những người lãnh đạo như “người giúp việc” của Đấng Christ (3:5).
2. Xung Đột Cá Nhân và Sự Tha Thứ (Ê-phê-sô 4:25-32): Phao-lô dạy: “Chớ có một lời độc ác nào ra từ miệng anh em; nhưng khi đáng nói hãy nói một vài lời lành giúp ơn cho và có ích lợi cho kẻ nghe đến... Hãy ở với nhau cách nhân từ, đầy dẫy lòng thương xót, tha thứ nhau như Đức Chúa Trời đã tha thứ anh em trong Đấng Christ vậy” (c.29, 32). Chìa khóa để giải quyết xung đột là thái độ sẵn sàng tha thứ (charizomai - χαρίζομαi) như chính Chúa đã tha thứ chúng ta, dẹp bỏ sự cay đắng và giận dữ.
V. Ứng Dụng Thực Tế Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân Hằng Ngày
Sự hiệp nhất không chỉ là một giáo lý để tuyên xưng, mà là một đời sống phải thực hành.
1. Trong Gia Đình Thuộc Linh – Hội Thánh Địa Phương:
- Tích Cực Tham Gia và Gắn Kết: Đừng chỉ là khán giả. Tham gia vào các nhóm nhỏ, giờ cầu nguyện chung, các buổi học Kinh Thánh và hoạt động phục vụ. Sự hiệp nhất được xây dựng trong sự “thông công” thực sự.
- Thực Hành Lời Khuyên trong Rô-ma 12:9-16: “Lòng yêu thương phải cho thành thật... Hãy kính nhau thường cho hơn... Hãy chung hiếu một lòng... Hãy vui với kẻ vui, khóc với kẻ khóc.” Hãy chủ động quan tâm, chia sẻ gánh nặng và vui mừng với anh chị em mình.
- Bảo Vệ Sự Hiệp Nhất qua Lời Nói: Từ chối tham gia vào việc nói hành, phê phán tiêu cực, hay lan truyền tin đồn. Thay vào đó, hãy dùng lời nói để “giúp ơn cho và có ích lợi cho kẻ nghe đến” (Ê-phê-sô 4:29).
2. Trong Mối Quan Hệ Cá Nhân Với Các Tín Hữu:
- Khiêm Nhường và Coi Người Khác Hơn Mình: Bắt chước tấm lòng của Chúa Giê-xu (Phi-líp 2:3-5). Thừa nhận rằng mình cần đến người khác và ân tứ của họ.
- Giải Quyết Xung Đột Cách Tin Kính (Ma-thi-ơ 18:15-17): Khi bị xúc phạm, hãy chủ động, riêng tư và khiêm nhường đến với anh em mình để giải quyết, với mục đích hòa giải chứ không phải kết tội.
- Cầu Nguyện Cho Nhau: Sự hiệp nhất thuộc linh được nuôi dưỡng mạnh mẽ nhất tại phòng riêng. Hãy trung thành cầu nguyện cho các anh chị em trong Chúa.
Kết Luận
Sự hiệp nhất của Cơ Đốc nhân là một phép lạ thuộc linh, được xây dựng trên nền tảng là sự hiệp một của Ba Ngôi Đức Chúa Trời và được thực hiện bởi Chúa Thánh Linh. Nó không phải là sự đồng nhất bề ngoài, nhưng là sự hiệp thông sâu sắc trong sự đa dạng, được liên kết bởi một đức tin chung nơi Đấng Christ, thể hiện qua tình yêu thương, sự thông công và sự phục vụ lẫn nhau. Trong một thế giới đầy vết nứt, Hội Thánh của Đấng Christ được kêu gọi để trở nên một dấu chỉ sống động, một bức tranh hữu hình về quyền năng hàn gắn và hòa giải của Phúc Âm. Ước mong mỗi chúng ta, với lòng khiêm nhường và mềm mại, tích cực góp phần “giữ gìn sự hiệp một của Thánh Linh”, để qua đó, thế gian có thể nhìn thấy và tin nhận Chúa Giê-xu Christ (Giăng 17:21).