Tự xét mình có ý nghĩa gì (1 Cô-rinh-tô 11:28)?

03 December, 2025
16 phút đọc
3,137 từ
Chia sẻ:

Tự Xét Mình Có Ý Nghĩa Gì (1 Cô-rinh-tô 11:28)?

Trong hành trình đức tin, có những lời răn dạy của Sứ đồ Phao-lô vừa đơn giản lại vừa sâu sắc, đòi hỏi mỗi Cơ Đốc nhân phải suy ngẫm nghiêm túc. Một trong những lời dạy đó được tìm thấy trong 1 Cô-rinh-tô 11:28: “Vậy, người nào ăn bánh hoặc uống chén của Chúa cách không xứng đáng, thì sẽ mắc tội với thân và huyết của Chúa. Nhưng mỗi người phải tự xét mình, và như thế mới ăn bánh uống chén ấy” (Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925). Cụm từ “tự xét mình” (δοκιμαζέτω δὲ ἄνθρωπος ἑαυτόν – dokimazetō de anthrōpos heauton) không chỉ là một bước trong nghi thức Tiệc Thánh, mà là trọng tâm của một đời sống thuộc linh lành mạnh và trưởng thành. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá ý nghĩa thần học, bối cảnh Kinh Thánh, và áp dụng thực tiễn của mệnh lệnh quan trọng này.

I. Bối Cảnh và Tính Cấp Bách của Lời Răn Dạy

Để hiểu trọn vẹn ý nghĩa của việc “tự xét mình”, chúng ta phải đặt nó vào bối cảnh của Hội Thánh Cô-rinh-tô. Thành phố Cô-rinh-tô nổi tiếng với sự pha tạp văn hóa, sùng bái thần tượng và lối sống buông thả. Những vấn đề này đã len lỏi vào trong đời sống Hội Thánh, đặc biệt trong cách họ cử hành Bữa Tiệc Thánh của Chúa (κυριακὸν δεῖπνον – kyriakon deipnon).

Phao-lô khiển trách họ vì sự chia rẽ, bè phái (1 Cô-rinh-tô 11:18-19) và thái độ ích kỷ khi ăn uống. Một số người giàu có ăn uống no say trước, trong khi người nghèo đến sau thì đói khát (câu 21). Hành động này đã biến bữa tiệc thiêng liêng, vốn là biểu tượng của sự hiệp một trong thân thể Đấng Christ, thành một bữa ăn tầm thường, thậm chí là sự sỉ nhục đối với Hội Thánh của Đức Chúa Trời (câu 22). Họ đã “không phân biệt thân Chúa” (câu 29). Chính trong bối cảnh hỗn loạn và thiếu kính sợ này, mệnh lệnh “tự xét mình” trở nên vô cùng cấp thiết. Nó không phải là một lựa chọn, mà là điều kiện tiên quyết để tránh việc ăn uống “cách không xứng đáng” (ἀναξίως – anaxiōs) và mang lấy sự đoán xét (câu 27, 29).

II. Giải Nghĩa “Tự Xét Mình” Từ Nguyên Gốc Hy Lạp

Động từ Hy Lạp được sử dụng cho “tự xét” là δοκιμάζω (dokimazō). Từ này mang nhiều sắc thái phong phú hơn nghĩa “xem xét” thông thường. Nó có nghĩa là:

1. Kiểm tra, thử nghiệm để chấp nhận: Như thợ bạc thử lửa để biết vàng thật (Thi Thiên 66:10; Châm Ngôn 17:3). Nó bao hàm việc kiểm tra kỹ lưỡng với mục đích phê chuẩn, chứng nhận tính xác thực và giá trị.

2. Chấp nhận sau khi đã thử nghiệm: Không dừng lại ở việc tìm lỗi, mà dẫn đến sự chấp thuận nếu vượt qua bài kiểm tra (Rô-ma 14:22; 1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:21).

3. Tự mình kiểm tra: Đại từ phản thân ἑαυτόν (heauton) nhấn mạnh đây là hành động cá nhân, nội tâm. Không ai có thể làm thay, và cũng không phải là dịp để xét đoán người khác (Ma-thi-ơ 7:1-5).

Như vậy, “tự xét mình” theo nghĩa Kinh Thánh là một sự kiểm tra nội tâm nghiêm túc, có phương pháp, với mục đích được Chúa chấp nhận và phê chuẩn trong mối tương giao với Ngài. Nó khác xa với sự dằn vặt, mặc cảm tội lỗi hay sự tự vấn mơ hồ. Đây là công việc của lý trí được Thánh Linh soi dẫn, nhìn vào lòng mình dưới ánh sáng của Lời Chúa.

III. Nội Dung Của Việc Tự Xét: Xét Điều Gì?

Dựa trên bối cảnh 1 Cô-rinh-tô 11 và toàn bộ Tân Ước, việc tự xét mình trước Tiệc Thánh phải bao gồm ít nhất ba phương diện then chốt:

1. Xét Mối Quan Hệ Với Chúa và Tội Lỗi Cá Nhân:
Đây là phương diện căn bản nhất. Chúng ta cần xem xét lòng mình có đang còn tội lỗi chưa xưng ra, chưa được sự tha thứ của Chúa không? Sứ đồ Giăng dạy: “Nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác” (1 Giăng 1:9). Việc tự xét dẫn đến sự xưng tội và ăn năn. Chúng ta cũng phải xét xem mình có đang tin cậy và tôn kính Chúa Giê-xu cách đúng đắn không, hay đang dựa trên công đức bản thân.

2. Xét Mối Quan Hệ Với Anh Em Đồng Đức Tin:
Bối cảnh trực tiếp của 1 Cô-rinh-tô 11 là sự chia rẽ và thiếu tình yêu thương trong Hội Thánh. Do đó, tự xét mình buộc chúng ta phải hỏi: Tôi có mối bất hòa, oán giận, hay sự kiêu ngạo nào với anh chị em mình không? Chúa Giê-xu dạy: “Nếu khi nào ngươi đem dâng của lỗi nơi bàn thờ, mà nhờ đó nhớ lại anh em có điều gì nghịch cùng mình, thì hãy để của lễ trước bàn thờ, trở về giảng hòa với anh em trước đã; rồi hãy đến dâng của lễ” (Ma-thi-ơ 5:23-24). Nguyên tắc này áp dụng mạnh mẽ cho Tiệc Thánh – bữa tiệc của sự hiệp một.

3. Xét Sự Hiểu Biết và Thái Độ Đối Với “Thân Chúa”:
Câu 29 cảnh báo về việc không “phân biệt thân Chúa”. Cụm từ Hy Lạp διακρίνων τὸ σῶμα (diakrinōn to sōma) có thể hiểu là “không nhận biết, không đánh giá đúng về thân thể”. Điều này bao hàm hai lớp nghĩa:

- Thân thể thuộc linh của Chúa: Tức là sự hy sinh của Đấng Christ trên thập tự giá. Chúng ta có thật sự nhận thức rằng bánh và chén tượng trưng cho thân thể bị vỡ ra và huyết đã đổ ra vì tội mình không?

- Thân thể hữu hình của Chúa là Hội Thánh: Chúng ta có nhận ra rằng mình đang dự phần trong một cộng đồng giao ước, và cách mình đối xử với anh em cũng là cách mình đối xử với thân thể Chúa không? Ăn Tiệc Thánh cách xứng đáng là công nhận cả thập tự giá lẫn cộng đồng của giao ước mới.

IV. Mục Đích Của Việc Tự Xét: Để Khỏi Bị Đoán Xét

Phao-lô giải thích rõ mục đích của việc tự xét trong các câu 31-32: “Vì nếu chúng ta tự xét mình, thì khỏi bị đoán xét. Nhưng khi chúng ta bị Chúa đoán xét, thì hầu cho khỏi bị định tội cùng thế gian”.

Ở đây có sự phân biệt quan trọng giữa hai loại đoán xét:

- Sự đoán xét của thế gian (κατάκριμα – katakrima): Là sự kết án cuối cùng, đời đời, dành cho những kẻ không tin (Rô-ma 5:16, 18).

- Sự đoán xét/sửa phạt của Chúa (κρίνομαι ὑπὸ [τοῦ] κυρίου – krinomai hypo [tou] kyriou): Là sự sửa dạy, rèn luyện trong hiện tại của một người Cha yêu thương dành cho con cái Ngài (Hê-bơ-rơ 12:5-11).

Việc “tự xét mình” chính là cơ chế ân điển mà Chúa ban để chúng ta tránh khỏi sự đoán xét cùng thế gian. Khi chúng ta chủ động, khiêm nhường xét mình, ăn năn và xưng tội, chúng ta đón nhận sự sửa phạt yêu thương của Chúa ngay bây giờ (thể hiện qua sự yếu đuối, bệnh tật, hay kỷ luật trong Hội Thánh – câu 30). Điều này ngăn chặn tội lỗi tích tụ và cứng lòng, dẫn đến sự hủy diệt đời đời. Tự xét là dấu hiệu của đời sống được cứu chuộc, biết vâng lời và tìm kiếm sự thánh khiết.

V. Ứng Dụng Thực Tiễn Trong Đời Sống Hằng Ngày

Mặc dù được đặt trong bối cảnh Tiệc Thánh, nguyên tắc “tự xét mình” phải trở thành thói quen thuộc linh hằng ngày cho mỗi Cơ Đốc nhân.

1. Thực Hành Tự Xét Đều Đặn:
Đừng chỉ xét mình mỗi tháng một lần trước Tiệc Thánh. Hãy dành thì giờ tĩnh lặng cuối ngày, nhìn lại những suy nghĩ, lời nói, hành động của mình dưới ánh sáng của Lời Chúa. Thi Thiên 139:23-24 là lời cầu nguyện mẫu mực: “Hỡi Đức Chúa Trời, xin hãy dò xét tôi, và biết lòng tôi; hãy thử thách tôi, và biết tư tưởng tôi. Xin xem thử tôi có lối ác nào chăng, Xin dắt tôi vào con đường đời đời.”

2. Sử Dụng Tiêu Chuẩn Là Lời Chúa, Không Phải Cảm Xúc:
Việc tự xét phải dựa trên chân lý khách quan của Kinh Thánh, không phải trên cảm giác tội lỗi mơ hồ hay tiêu chuẩn của văn hóa. Gia-cơ gọi Lời Chúa là “gương” (Gia-cơ 1:23-25). Hãy so sánh đời sống mình với những tiêu chuẩn rõ ràng như Mười Điều Răn, các đức tính của trái Thánh Linh (Ga-la-ti 5:22-23), hay bài kiểm tra tình yêu thương trong 1 Cô-rinh-tô 13.

3. Dẫn Đến Hành Động Cụ Thể: Xưng Tội và Hòa Giải:
Tự xét mà không dẫn đến hành động thì vô ích. Nếu phát hiện ra tội lỗi, hãy lập tức xưng ra với Chúa. Nếu có mối quan hệ rạn nứt, hãy chủ động bước đi hòa giải (theo Ma-thi-ơ 18:15-17). Hãy cầu xin Chúa ban quyền năng để từ bỏ tội lỗi và bước đi trong sự mới mẻ.

4. Luôn Nhìn Về Thập Tự Giá và Ân Điển:
Mục đích của việc tự xét không phải để chúng ta chìm đắm trong sự thất bại của bản thân, mà để dẫn chúng ta quay về với sự tha thứ và ân điển dư dật trong Đấng Christ. Sự xét đoán mà tội lỗi chúng ta đáng lẽ phải chịu đã đổ trên Chúa Giê-xu. Vì vậy, chúng ta xét mình trong tinh thần của con cái được yêu thương, chứ không phải tội nhân bị kết án. Điều này mang lại sự tự do và lòng biết ơn sâu sắc.

Kết Luận

Mệnh lệnh “tự xét mình” trong 1 Cô-rinh-tô 11:28 là một ân tứ quý báu Chúa ban cho con dân Ngài. Nó không phải là gánh nặng luật pháp, mà là phương thức ân điển để chúng ta gìn giữ sự tương giao trong sạch với Chúa và với Hội Thánh. Qua việc tự xét mình một cách chân thành, dưới sự hướng dẫn của Thánh Linh và tiêu chuẩn của Lời Chúa, chúng ta được thanh tẩy, được sửa dạy trong tình yêu, và được nuôi dưỡng bởi chính thân và huyết của Chúa Giê-xu một cách xứng đáng. Hãy biến việc này thành một kỷ luật thuộc linh thiết yếu, để chúng ta không chỉ “khỏi bị định tội cùng thế gian,” mà còn ngày càng được biến đổi nên giống như hình ảnh Con Ngài.

“Hãy thử chính mình anh em, xem mình có đức tin chăng. Hãy tự xét mình anh em. Anh em há không nhận biết rằng Đức Chúa Jêsus Christ ở trong anh em, ấy là anh em không đáng đồng nào sao?” (2 Cô-rinh-tô 13:5).

Quay Lại Bài Viết