Các Sự Kiện Quan Trọng Trong Cuộc Đời Chúa Giê-xu
Cuộc đời của Chúa Giê-xu Christ là trung tâm của lịch sử nhân loại và là nền tảng của đức tin Cơ Đốc. Mỗi sự kiện được ghi chép trong Kinh Thánh không đơn thuần là những mốc lịch sử, mà là những sự kiện cứu rỗi (Heilsgeschichte) mang ý nghĩa thần học sâu sắc, bày tỏ chương trình cứu chuộc của Đức Chúa Trời. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào các sự kiện trọng yếu, khai triển ý nghĩa Kinh Thánh cùng với những ứng dụng thiết thực cho đời sống người tin Chúa ngày nay.
Sự kiện nhập thể (Incarnation) là bước khởi đầu kỳ diệu. Ngôi Lời (Logos - Λόγος), là Đức Chúa Trời, đã trở nên xác thịt (Giăng 1:1, 14). Sự giáng sinh của Chúa Giê-xu được báo trước bởi tiên tri Ê-sai hơn 700 năm: “Nầy, một gái đồng trinh sẽ chịu thai, sanh một con trai, và sẽ đặt tên là Em-ma-nu-ên” (Ê-sai 7:14). Từ “Em-ma-nu-ên” (עִמָּנוּאֵל - `Immanu'el) trong tiếng Hê-bơ-rơ có nghĩa là “Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta,” khẳng định thần tính và sự hiện diện của Ngài với nhân loại.
Ma-thi-ơ và Lu-ca ghi lại chi tiết sự kiện này (Ma-thi-ơ 1:18-25; Lu-ca 2:1-20). Ngài được sinh bởi nữ đồng trinh Ma-ri, qua quyền năng của Đức Thánh Linh, ứng nghiệm lời tiên tri và xác nhận Ngài là “Con Đấng Rất Cao” (Lu-ca 1:32). Sự kiện này không chỉ là một phép lạ, mà còn là sự đảm bảo rằng Chúa Giê-xu hoàn toàn vô tội, không mang di truyền tội lỗi từ A-đam. Sự khiêm nhường của Ngài khi giáng sinh trong cảnh nghèo nàn tại Bết-lê-hem thể hiện sự hạ mình tuyệt đối của Đấng Tạo Hóa (Phi-líp 2:6-7).
Khi bắt đầu chức vụ công khai, Chúa Giê-xu đã đến cùng Giăng Báp-tít tại sông Giô-đanh để chịu phép báp-têm (Ma-thi-ơ 3:13-17). Hành động này không phải vì Ngài có tội, nhưng để “làm cho trọn mọi sự công bình” (câu 15). Từ “công bình” trong nguyên văn Hy Lạp là dikaiosunē (δικαιοσύνη), nói đến sự công chính, hợp lệ theo ý muốn trọn vẹn của Đức Chúa Trời. Đây là sự xác nhận và thánh hóa con đường cứu chuộc mà Ngài sẽ thực hiện với tư cách là Đấng Công Bình thay cho người không công bình.
Trong sự kiện này, cả Ba Ngôi Đức Chúa Trời cùng hiện diện: Chúa Con chịu báp-têm, Chúa Thánh Linh ngự xuống như chim bò câu, và Chúa Cha phán từ trời: “Nầy là Con yêu dấu của ta, đẹp lòng ta mọi đàng” (Ma-thi-ơ 3:17). Tiếp theo, Chúa Giê-xu bị Đức Thánh Linh đưa vào đồng vắng để chịu ma quỉ cám dỗ (Ma-thi-ơ 4:1-11). Ngài đã chiến thắng mọi cám dỗ bằng Lời của Đức Chúa Trời (“Có lời chép…”), cho thấy uy quyền và sự vâng phục tuyệt đối của Ngài. Ngài là A-đam thứ hai, đã chiến thắng nơi A-đam thứ nhất thất bại.
Chức vụ kéo dài khoảng ba năm rưỡi của Chúa Giê-xu là một chuỗi các sự kiện thể hiện quyền năng và ân điển. Ngài tuyên bố sứ điệp then chốt: “Kỳ đã trọn, nước Đức Chúa Trời đã đến gần; các ngươi hãy ăn năn và tin đạo Tin Lành” (Mác 1:15). Từ “ăn năn” (metanoeō - μετανοέω) mang nghĩa thay đổi tâm trí, quay lưng khỏi tội lỗi và hướng về Đức Chúa Trời.
Các phép lạ Ngài làm – như hóa nước thành rượu (Giăng 2:1-11), chữa lành người bại (Mác 2:1-12), khiến sóng yên bể lặng (Mác 4:35-41), và cho người chết sống lại (như La-xa-rơ, Giăng 11) – đều là những “dấu lạ” (sēmeion - σημεῖον) để bày tỏ thần tính và quyền năng cứu rỗi của Ngài (Giăng 20:30-31). Bài giảng trên núi (Ma-thi-ơ 5-7) bày tỏ tiêu chuẩn công bình của Nước Đức Chúa Trời, đi sâu vào ý định của lòng người thay vì chỉ hành vi bề ngoài.
Sự biến hình (Ma-thi-ơ 17:1-13) là một sự kiện độc nhất, bày tỏ vinh quang thực sự của Chúa Con. Dung nhan Ngài “sáng lòa như mặt trời,” và áo Ngài “trắng như ánh sáng.” Sự hiện diện của Môi-se và Ê-li đại diện cho Luật pháp và các Đấng tiên tri, đều làm chứng về Ngài. Tiếng phán từ trời một lần nữa xác nhận: “Nầy là Con yêu dấu của ta… hãy nghe lời Ngươi!” Điều này củng cố đức tin cho các môn đồ trước khi Ngài bước vào sự thương khó.
Chúa Giê-xu long trọng tiến vào thành Giê-ru-sa-lem trên lừa con, ứng nghiệm lời tiên tri Xa-cha-ri 9:9 (Ma-thi-ơ 21:1-11). Dân chúng tung hô “Hô-sa-na!” (הוֹשִׁיעָה נָּא - “Xin hãy cứu!”). Tuy nhiên, Ngài biết rằng chặng đường kế tiếp là thập tự giá, chứ không phải ngai vàng trần thế.
Đây là đỉnh điểm của chương trình cứu chuộc. Trong bữa Tiệc Ly, Chúa Giê-xu lập nên giao ước mới bằng huyết Ngài (Ma-thi-ơ 26:26-29). Ngài cầu nguyện đau đớn tại Ghết-sê-ma-nê (“xin ý Cha được nên, chớ không theo ý con” – Lu-ca 22:42), thể hiện sự vâng phục trọn vẹn.
Ngài bị bắt, bị xét xử bất công, bị đánh đòn, và cuối cùng bị đóng đinh trên thập tự giá. Cái chết của Ngài không phải là một tai nạn lịch sử, mà là một sự kiện có chủ ý. Như Chúa Giê-xu đã phán: “Con người đã đến… phó sự sống mình làm giá chuộc (lytron - λύτρον) cho nhiều người” (Mác 10:45). Trên thập tự giá, Ngài gánh thay tội lỗi của cả nhân loại. Tiếng kêu “Mọi việc đã được trọn” (Giăng 19:30) trong tiếng Hy Lạp là Tetelestai (Τετέλεσται), một thuật ngữ trong lĩnh vực tài chính có nghĩa “đã thanh toán trọn vẹn.” Công tác cứu chuộc đã hoàn tất.
Sự kiện Ngài chết cùng lúc với con chiên Vượt Qua bị giết trong đền thờ (Giăng 19:14) cho thấy Ngài chính là “Chiên Con của Đức Chúa Trời, là Đấng cất tội lỗi thế gian đi” (Giăng 1:29). Thân thể Ngài được chôn trong mộ mới, ứng nghiệm lời tiên tri về Đấng Mê-si (Ê-sai 53:9).
Sự phục sinh của Chúa Giê-xu là cốt lõi của đạo Tin Lành (1 Cô-rinh-tô 15:3-4, 14). Ngày thứ ba, ngôi mộ trống. Ngài đã sống lại bằng thân thể vinh hiển, có thể xác thực nhưng không còn bị giới hạn bởi không gian và vật chất. Ngài hiện ra cho Ma-ri Ma-đơ-len, các môn đồ, và hơn 500 người (1 Cô-rinh-tô 15:5-7).
Từ “sống lại” trong Tân Ước là egēirō (ἐγείρω) và anastasis (ἀνάστασις), mang nghĩa đứng dậy, thức dậy. Sự phục sinh của Ngài là “trái đầu mùa” (1 Cô-rinh-tô 15:20), bảo đảm chắc chắn cho sự sống lại của những người thuộc về Ngài. Nó xác nhận rằng sự chết đã bị đánh bại, tội lỗi đã bị đền trả, và sự xưng công bình của chúng ta là hiệu quả (Rô-ma 4:25).
Sau 40 ngày hiện ra và dạy dỗ, Chúa Giê-xu được cất lên trời trước mắt các môn đồ (Công vụ 1:9-11). Sự thăng thiên khẳng định sự tôn cao của Ngài, Ngài đã về nơi vinh hiển và hiện đang ngồi bên hữu Đức Chúa Trời, cầu thay cho chúng ta (Hê-bơ-rơ 7:25). Đây không phải là sự chia ly vĩnh viễn, vì các thiên sứ hứa: “Người cũng sẽ trở lại như cách các ngươi đã thấy Người lên trời vậy.” Sự tái lâm của Ngài là niềm hy vọng trọng tâm của Hội Thánh, là sự kiện cuối cùng sẽ hoàn tất mọi lời hứa, phán xét thế gian và thiết lập vương quốc đời đời.
Các sự kiện trong cuộc đời Chúa Giê-xu không chỉ để học biết, mà còn để sống và áp dụng:
1. Từ Sự Giáng Sinh: Chúng ta học bài học về sự khiêm nhường và hy sinh. Đấng Tạo Hóa có thể chọn bất kỳ cách nào để cứu chúng ta, nhưng Ngài đã chọn con đường thấp hèn nhất. Điều này thúc giục chúng ta sống đơn giản, khiêm nhu và sẵn sàng hạ mình để phục vụ người khác (Phi-líp 2:3-5).
2. Từ Sự Chịu Báp-têm và Cám Dỗ: Chúng ta được nhắc nhở về tầm quan trọng của sự vâng lời và việc dùng Lời Chúa làm vũ khí chống lại ma quỉ. Hãy sốt sắng học, ghi nhớ và áp dụng Kinh Thánh trong mọi hoàn cảnh.
3. Từ Chức Vụ Công Khai: Chúa Giê-xu là gương mẫu hoàn hảo cho chức vụ. Ngài quan tâm đến cả linh hồn lẫn thể xác con người. Chúng ta được kêu gọi bày tỏ lòng thương xót, rao giảng Tin Lành và sống công bình như muối và ánh sáng cho đời.
4. Từ Sự Chết và Phục Sinh: Đây là nền tảng của sự bình an và hy vọng. Vì tội lỗi chúng ta đã được đền trả, chúng ta có thể sống trong sự tha thứ và tự do, không còn bị kết tội (Rô-ma 8:1). Vì Ngài đã sống lại, chúng ta có niềm tin chắc chắn về sự sống đời đời và quyền năng để sống đắc thắng tội lỗi ngay hôm nay.
5. Từ Sự Thăng Thiên và Lời Hứa Tái Lâm: Cuộc sống chúng ta cần được định hướng bởi sự trông đợi Chúa trở lại. Điều này thúc giục chúng ta sống thánh khiết, trung tín trong chức vụ và nhiệt thành trong sự truyền giáo, vì “thời kỳ chẳng còn bao lâu” (Rô-ma 13:11-12).
Cuộc đời Chúa Giê-xu là một chuỗi các sự kiện có chủ đích, liên kết chặt chẽ với nhau, nhằm hoàn thành một mục đích duy nhất: cứu chuộc nhân loại sa ngã. Từ máng cỏ Bết-lê-hem đến thập tự giá trên đồi Gô-gô-tha, từ ngôi mộ trống đến ngai thiên đàng, mỗi bước chân của Ngài đều mang dấu ấn của ân điển và lẽ thật. Là Cơ Đốc nhân, chúng ta không chỉ là những người đọc lịch sử, mà là những người được dự phần vào chính lịch sử cứu rỗi ấy. Hãy để những sự kiện này định hình đức tin, hy vọng và tình yêu của chúng ta, thúc giục chúng ta sống mỗi ngày trong sự nhận biết rằng: “Đấng Christ đã chịu chết vì tội lỗi chúng ta… Ngài đã sống lại… và sẽ trở lại.” A-men.