Westboro Baptist Church: Phân Tích Thần Học và Quan Điểm Tin Lành
Trong bối cảnh đa dạng của Cơ Đốc giáo toàn cầu, có những nhóm tự xưng là “Báp-tít” và “Tin Lành” nhưng lại thể hiện những học thuyết và hành vi gây sốc, chia rẽ, và đi ngược lại hình ảnh phổ quát của Hội Thánh Đấng Christ. Một trong những nhóm như vậy là Westboro Baptist Church (WBC) đến từ Topeka, Kansas, Hoa Kỳ. Với tư cách là nhà nghiên cứu Kinh Thánh Tin Lành, bài viết này không nhằm lên án cá nhân, mà để phân tích giáo lý và hành động của nhóm này dưới ánh sáng của Lời Đức Chúa Trời, nhằm giúp tín hữu phân biệt “tiên tri giả” (Ma-thi-ơ 7:15) và đứng vững trong “lẽ thật của Tin Lành” (Ga-la-ti 2:5).
Westboro Baptist Church được thành lập bởi Mục sư Fred Phelps vào năm 1955. Nhóm này nổi tiếng toàn cầu qua các hoạt động biểu tình với những khẩu hiệu cực đoan như “God Hates Fags” (Đức Chúa Trời ghét bọn đồng tính), “Thank God for Dead Soldiers” (Cảm tạ Chúa vì những người lính chết), và biểu tình tại các đám tang của binh lính, người nổi tiếng, hay nạn nhân của thảm kịch. Họ tuyên bố rằng những bi kịch quốc gia hay cá nhân là sự phán xét trực tiếp từ Đức Chúa Trời vì tội lỗi của một quốc gia, đặc biệt là tội đồng tính luyến ái.
Học thuyết của họ xoay quanh một vài giáo lý bị cô lập và thổi phồng:
1. Thuyết Định Mệnh Cứng Ngắc và Sự Ghét Bỏ của Đức Chúa Trời: Họ nhấn mạnh một chiều về sự “ghét” của Đức Chúa Trời (dựa trên một số câu như Châm-ngôn 6:16-19, Thi-thiên 5:5) mà bỏ qua hoàn toàn thuộc tính yêu thương trọng tâm của Ngài (Giăng 3:16, 1 Giăng 4:8). Họ dường như tin vào một thuyết tiền định khiến sự cứu rỗi hay hư mất của con người đã được định đoạt mà không có chỗ cho sự ăn năn thật.
2. Thần Học Giao Ước Tập Thể Bị Lệch Lạc: Họ áp dụng cách giải kinh Cựu Ước về sự rủa sả cho dân tộc (như trong sách Các Quan Xét hay Các Vua) vào nước Mỹ đương đại một cách trực tiếp và nghĩa đen, coi Mỹ là một “dân giao ước” đang phản bội, và mọi tai họa là sự trừng phạt.
3. Sự Phân Rẽ Tuyệt Đối: Họ tuyên bố chỉ có các thành viên WBC là được cứu, còn tất cả các giáo phái, nhà thờ khác — kể cả Tin Lành, Báp-tít — đều là “hội chúng của Sa-tan”. Điều này thể hiện tinh thần giáo phái (sectarianism) cực đoan.
Lời Chúa dạy chúng ta “hãy kiểm tra mọi sự, điều chi lành thì giữ lấy” (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:21). Chúng ta hãy cùng kiểm tra các luận điểm của WBC dựa trên sự dạy dỗ toàn bộ của Kinh Thánh.
1. Bản Tính của Đức Chúa Trời: Tình Yêu Thương và Sự Thánh Khiết Song Đôi
WBC tập trung gần như độc quyền vào sự thánh khiết và công bình phán xét của Đức Chúa Trời. Đúng, Đức Chúa Trời là thánh khiết và ghét tội lỗi (Ha-ba-cúc 1:13a). Tuy nhiên, Kinh Thánh bày tỏ Ngài cũng là tình yêu thương (1 Giăng 4:8). Chính tình yêu đó đã thúc giục Ngài sai Con Một xuống thế gian, không phải để lên án thế gian, mà để thế gian nhờ Con ấy mà được cứu (Giăng 3:17). Cụm từ “Đức Chúa Trời ghét [tội nhân]” không hề xuất hiện trong Tân Ước. Ngài “không muốn cho một người nào chết mất, song muốn cho mọi người đều ăn năn” (2 Phi-e-rơ 3:9). Sự nhấn mạnh một chiều của WBC đã tạo ra một hình ảnh méo mó về Đức Chúa Trời của Kinh Thánh.
2. Vấn Đề Tội Lỗi và Sự Phán Xét:
WBC thường tự đặt mình vào vị trí của người công bố sự phán xét cuối cùng. Kinh Thánh cảnh báo: “Hỡi người, ngươi là ai mà dám cãi lại với Đức Chúa Trời?” (Rô-ma 9:20). Chúa Giê-xu dạy rõ: “Hãy đoán xét đừng đoán xét ai, hầu cho các ngươi khỏi bị đoán xét” (Ma-thi-ơ 7:1). Điều này không có nghĩa là không phân biệt tội lỗi, nhưng là cấm thái độ tự tôn, lên án người khác mà quên mình cũng là tội nhân cần ân điển (Rô-ma 3:23). Sứ đồ Phao-lô viết: “Vậy, hỡi người đoán xét kẻ khác, ngươi không thể chữa mình được... ngươi khinh dể sự dư dật của lòng nhơn từ, nhịn nhục, khoan dung Ngài, mà không nhận rằng lòng nhơn từ của Đức Chúa Trời đem ngươi đến sự ăn năn sao?” (Rô-ma 2:1, 4). WBC dường như đã “khinh dể” lòng nhân từ của Chúa dành cho chính họ và cho thế gian.
3. Sứ Mạng của Hội Thánh: Rao Giảng Phúc Âm Hay Tuyên Bố Sự Rủa Sả?
Mạng lịnh cuối cùng của Chúa Giê-xu cho Hội Thánh là: “Hãy đi dạy dỗ muôn dân... dạy họ giữ hết cả mọi điều mà ta đã truyền cho các ngươi” (Ma-thi-ơ 28:19-20). Sứ mạng trọng tâm là rao giảng Phúc Âm cứu rỗi (Mác 16:15), kêu gọi mọi người ăn năn và đặt đức tin nơi Chúa Cứu Thế Giê-xu. Trong khi Kinh Thánh ghi lại các tiên tri công bố sự phán xét trên các dân tộc, thì trọng tâm của sứ điệp luôn đi kèm lời kêu gọi ăn năn để được tha thứ (ví dụ: Giô-na tại Ni-ni-ve). Hành vi của WBC — biểu tình tại đám tang với thông điệp lên án — không giống với mẫu mực của Chúa Giê-xu, Đấng đã khóc thương Giê-ru-sa-lem sắp bị phán xét (Lu-ca 19:41-44), hay tiếp xúc với những người bị xã hội khinh rẻ (người thu thuế, kẻ tội lỗi) với lời mời gọi: “Hãy theo ta” (Ma-thi-ơ 9:9-13).
4. Tình Yêu Thương: Dấu Hiệu Của Môn Đồ Chân Chính
Chúa Giê-xu phán: “Ấy tại điều nầy, mà thiên hạ sẽ nhận biết các ngươi là môn đồ ta: ấy là nếu các ngươi yêu thương nhau” (Giăng 13:35). Sứ đồ Giăng cũng viết: “Chúng ta đã biết điều đó, và đã tin sự yêu thương của Đức Chúa Trời đối với chúng ta. Đức Chúa Trời tức là sự yêu thương, ai ở trong sự yêu thương, là ở trong Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Trời ở trong người ấy” (1 Giăng 4:16). Tình yêu thương (agapē trong tiếng Hy Lạp) không đồng nghĩa với sự khoan dung tội lỗi, nhưng là động cơ thúc đẩy mọi lời nói và hành động của Cơ Đốc nhân (1 Cô-rinh-tô 16:14). Thông điệp và phương pháp của WBC thiếu vắng hoàn toàn dấu ấn của tình yêu thương Cơ Đốc, thay vào đó là sự kiêu ngạo tâm linh và lòng thù ghét có hệ thống.
Từ việc phân tích trên, chúng ta có thể rút ra những bài học thiết thực cho đời sống đức tin của mình:
1. Tìm Kiếm Sự Cân Bằng Kinh Thánh:
Người nghiên cứu Kinh Thánh chân chính phải tránh “chủ nghĩa dị giáo của sự cô lập” – tức là cô lập một câu, một phân đoạn để xây dựng học thuyết mà bỏ qua toàn bộ mạch văn và sứ điệp tổng thể của Kinh Thánh. Chúng ta phải học hỏi Lời Chúa một cách toàn diện, thấy được sự thánh khiết và tình yêu thương, công lý và ân điển của Đức Chúa Trời.
2. Phân Biệt Giữa Ghét Tội Lỗi và Yêu Thương Tội Nhân:
Đây là mẫu mực của chính Chúa Giê-xu. Ngài không bao giờ dung túng tội lỗi (Giăng 8:11), nhưng luôn mở rộng vòng tay cho tội nhân ăn năn. Chúng ta được kêu gọi có thái độ tương tự: cương quyết chống lại tội lỗi trong đời sống mình và trong Hội Thánh, nhưng đồng thời tiếp cận những người lầm lạc với tấm lòng khiêm nhường, nhịn nhục, và ước ao họ được cứu (Giu-đe 1:22-23).
3. Rao Giảng Phúc Âm với Thần Khí và Thái Độ Đúng Đắn:
Sứ mạng của chúng ta là chia sẻ Tin Mừng, không phải Tin Xấu. Thông điệp của chúng ta phải là: “Đức Chúa Trời yêu bạn, và Ngài đã ban Con Ngài để chết thay cho bạn. Hãy ăn năn và tin nhận để được cứu.” Phương pháp phải xuất phát từ lòng thương xót (như Chúa Giê-xu đối với người đàn bà Sa-ma-ri trong Giăng 4), chứ không phải từ sự tự tôn và lên án. Hãy cầu nguyện để được đầy dẫy Đức Thánh Linh, là Đấng sẽ “khiến thế gian tự cáo về tội lỗi” (Giăng 16:8), còn phần chúng ta là trình bày về Chúa Cứu Thế với “lời nói và đạo ăn ở bởi lòng yêu thương” (Ê-phê-sô 4:15).
4. Sống Khiêm Nhường và Tự Xét:
Mỗi chúng ta cần nhớ rằng mình chỉ là tội nhân được tha thứ bởi ân điển. Sự khiêm nhường đó sẽ bảo vệ chúng ta khỏi tinh thần tự cho mình là công chính (Phi-líp 2:3). Trước khi nghĩ đến lỗi của người khác, hãy tự xét lấy mình (Ga-la-ti 6:1).
5. Bảo Vệ Sự Hiệp Nhất của Hội Thánh Phổ Thông:
WBC phủ nhận mọi giáo phái khác. Kinh Thánh dạy về một thân thể Đấng Christ duy nhất với nhiều chi thể (1 Cô-rinh-tô 12:12). Chúng ta cần có tinh thần hiệp nhất trong những giáo lý căn bản (Ê-phê-sô 4:4-6), nhưng cũng biết nhận diện và tránh xa những giáo lý sai lầm trắng trợn đi ngược lại tinh thần Phúc Âm.
Westboro Baptist Church đại diện cho một trường hợp bi thảm của việc sử dụng Kinh Thánh một cách sai lệch, cô lập, và thiếu tình yêu thương. Họ đã xây dựng một thần học xung quanh sự ghét bỏ và lên án, hoàn toàn đánh mất trọng tâm của Phúc Âm: “Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian...” (Giăng 3:16). Là những Cơ Đốc nhân Tin Lành, chúng ta được kêu gọi để học tập Lời Chúa cách trung thực, sống với tình yêu thương và lòng thương xót, và trung tín rao truyền Tin Lành cứu rỗi về ân điển của Chúa Giê-xu Christ cho một thế giới hư mất. Hãy để đời sống chúng ta phản chiếu Chúa Cứu Thế, Đấng “đầy ơn và lẽ thật” (Giăng 1:14), để qua đó, danh Cha được tôn vinh.