Ứng Phó Của Cơ Đốc Nhân Trước Các Vụ Xả Súng Hàng Loạt
Trong một thế giới mà tin tức về bạo lực và những thảm kịch xả súng hàng loạt dường như ngày càng trở nên phổ biến, lòng chúng ta không khỏi nao núng, sợ hãi và đau đớn. Những sự kiện này không chỉ là các bản tin; chúng là những câu chuyện đầy nước mắt về sự mất mát, nỗi đau và sự dữ hiển hiện. Là những người tin Chúa Giê-xu Christ, chúng ta không miễn nhiễm với những cảm xúc này. Tuy nhiên, đức tin của chúng ta vào Đấng Christ và Lời hằng sống của Ngài cung cấp một nền tảng vững chắc, một lăng kính để hiểu và một con đường để ứng phó—không phải bằng sự tuyệt vọng, mà bằng đức tin, tình yêu thương và hy vọng có căn cứ từ Thập tự giá. Bài viết này sẽ khảo sát một cách chuyên sâu về thần học Kinh Thánh đối với sự dữ và đau khổ, và từ đó đưa ra những cách ứng phó cụ thể, thiết thực cho Cơ Đốc nhân trong thời điểm khủng hoảng tập thể.
I. Nền Tảng Thần Học: Hiểu Về Sự Dữ, Tội Lỗi Và Sự Đau Đớn Của Con Người
Để ứng phó cách Cơ Đốc, trước hết chúng ta cần quay về nền tảng Kinh Thánh để hiểu bản chất của những thảm kịch như vậy. Kinh Thánh dạy rõ ràng rằng thế giới chúng ta đang sống không còn trong tình trạng nguyên thủy tốt lành mà Đức Chúa Trời đã dựng nên (Sáng-thế Ký 1:31). Sự sa ngã của con người (Sáng-thế Ký chương 3) đã đem tội lỗi và sự chết vào thế gian (Rô-ma 5:12). Tội lỗi (tiếng Hy Lạp: hamartia - ἁμαρτία, nghĩa gốc là "trật mục tiêu") đã làm hư hoại mọi phương diện của nhân loại và cả tạo vật.
Những hành động bạo lực cực đoan, như xả súng hàng loạt, là sự thể hiện tột cùng của tấm lòng sa ngã. Chúa Giê-xu phán: "Vì từ bên trong, nơi lòng người mà ra những ác tưởng, sự dâm dục, trộm cướp, giết người..." (Mác 7:21). Từ "giết người" trong nguyên văn là phonoi (φόνοι). Sứ đồ Phao-lô mô tả tình trạng của con người xa cách Đức Chúa Trời: "Lòng đầy sự ghen ghét, giết người..." (Rô-ma 1:29). Những thảm kịch này nhắc nhớ chúng ta cách thảm khốc về hậu quả của tội lỗi và sự cần thiết khẩn cấp của Tin Lành.
Tuy nhiên, Kinh Thánh không dạy chúng ta thụ động chấp nhận sự dữ như một định mệnh. Trái lại, Đức Chúa Trời là Đấng công bình (dikaios - δίκαιος) và yêu thương (agapē - ἀγάπη). Ngài ghét điều ác (Châm-ngôn 6:16-19) và cuối cùng sẽ phán xét mọi sự bất công. Sách Truyền-đạo 7:29 chép: "Đức Chúa Trời đã dựng nên loài người ngay thẳng; song loài người có tìm kiếm ra nhiều mưu kế." Thảm kịch là hậu quả của "nhiều mưu kế" đó, chứ không phải ý muốn nguyên thủy của Đấng Tạo Hóa.
II. Ứng Phó Cá Nhân Và Thuộc Linh: Từ Trong Ra Ngoài
1. Chạy Đến Với Đức Chúa Trời Trong Sự Cầu Nguyện Và Tìm Kiếm Sự Bình An
Phản ứng đầu tiên và quan trọng nhất của chúng ta phải là hướng lòng về Chúa. Trong Thi-thiên 46, một bài hát được viết trong thời kỳ khủng hoảng, tác giả viết: "Đức Chúa Trời là nơi nương náu và sức lực của chúng tôi, Ngài sẵn giúp đỡ trong cơn hoạn nạn. Vì vậy, chúng tôi chẳng sợ dầu đất bị biến cải, nước biển ào ào sôi bọt." (Thi-thiên 46:1-2). Chữ "nơi nương náu" trong tiếng Hê-bơ-rơ là machaceh (מַחֲסֶה), có nghĩa là nơi trú ẩn, nơi ẩn náu kiên cố.
Chúng ta được kêu gọi:
Cầu nguyện trong mọi hoàn cảnh: "Hãy nhờ Đức Thánh Linh, thường thường làm đủ mọi thứ cầu nguyện và nài xin... hãy thức canh và bền đỗ" (Ê-phê-sô 6:18). Lời cầu nguyện của chúng ta phải bao gồm: cầu thay cho các nạn nhân và gia đình họ, cầu nguyện cho các nhà lãnh đạo có sự khôn ngoan, và thậm chí cầu nguyện cho lòng của những kẻ gây ra tội ác (Ma-thi-ơ 5:44).
Tìm kiếm sự bình an siêu nhiên: Chúa Giê-xu phán: "Ta để sự bình an lại cho các ngươi; ta ban sự bình an ta cho các ngươi; ta cho các ngươi sự bình an chẳng phải như thế gian cho. Lòng các ngươi chớ bối rối và đừng sợ hãi." (Giăng 14:27). Sự bình an (eirēnē - εἰρήνη) của Chúa vượt trên mọi sự hiểu biết, sẽ giữ gìn lòng và trí chúng ta (Phi-líp 4:7).
2. Nuôi Dưỡng Lòng Thương Xót Và Khóc Với Người Khóc
Chúa Giê-xu là Đấng đầy lòng thương xót. Khi thấy người ta đau khổ, Ngài động lòng thương xót (Ma-thi-ơ 9:36). Chữ "thương xót" trong Tân Ước thường là splanchnizomai (σπλαγχνίζομαι), xuất phát từ chữ chỉ "ruột gan", diễn tả một cảm xúc sâu thẳm từ bên trong. Sứ đồ Phao-lô khuyên: "Hãy vui với kẻ vui, khóc với kẻ khóc." (Rô-ma 12:15). Ứng phó Cơ Đốc không phải là thờ ơ hay vô cảm. Chúng ta được phép—và được kêu gọi—đồng cảm với nỗi đau của người khác, như chính Chúa Giê-xu đã khóc trước mộ La-xa-rơ (Giăng 11:35).
III. Ứng Phó Trong Cộng Đồng Và Hành Động: Đức Tin Thể Hiện Qua Việc Làm
1. Trở Thành Tác Nhân Của Sự An Ủi Và Hòa Bình
Đức tin không có việc làm là đức tin chết (Gia-cơ 2:17). Sự an ủi chúng ta nhận được từ Chúa phải được chuyển tiếp đến người khác (2 Cô-rinh-tô 1:3-4). Điều này có thể thực tế qua:
• Hỗ trợ vật chất và tinh thần: Quyên góp cho các quỹ cứu trợ nạn nhân, tham gia làm tình nguyện viên hỗ trợ tâm lý (nếu được trang bị), hoặc đơn giản là lắng nghe và có mặt cho những ai đang chấn động.
• Làm người hòa giải: Trong một xã hội dễ bị chia rẽ bởi sợ hãi và định kiến sau thảm kịch, Cơ Đốc nhân được kêu gọi làm sứ giả của sự hòa giải (2 Cô-rinh-tô 5:18-20). Chúng ta phản đối mọi hình thức thù ghét, kỳ thị và tìm cách xây dựng cầu nối trong cộng đồng.
2. Ủng Hộ Cho Sự Công Bình Và Khôn Ngoan
Châm-ngôn 31:8-9 kêu gọi: "Hãy mở miệng mình vì kẻ câm, vì duyên cớ của mọi người bị để bỏ. Hãy mở miệng mình, xét đoán cách công bình, và phân xử phải nghĩa cho kẻ khốn cùng và thiếu thốn." Là công dân Nước Trời và cũng là công dân trần thế, chúng ta có trách nhiệm cầu nguyện cho các nhà cầm quyền (1 Ti-mô-thê 2:1-2) và tham gia cách có trách nhiệm vào đời sống xã hội để thúc đẩy các luật lệ và chính sách khôn ngoan, công bình, nhằm bảo vệ sự sống và giảm thiểu bạo lực. Điều này đòi hỏi sự khôn ngoan (sophia - σοφία) từ trên cao (Gia-cơ 3:17).
3. Rao Truyền Hy Vọng Của Tin Lành
Trong tăm tối của thảm kịch, ánh sáng của Tin Lành càng cần phải chiếu rọi. Hy vọng Cơ Đốc không phải là sự lạc quan trống rỗng, mà là sự đảm bảo chắc chắn vào sự chiến thắng cuối cùng của Đấng Christ trên tội lỗi và sự chết. Chúng ta có thể chia sẻ rằng Đức Chúa Trời hiểu nỗi đau, vì chính Ngài đã trao Con Một mình chịu chết một cách bạo lực và bất công trên thập tự giá. Sự phục sinh của Ngài là lời hứa về sự phục hồi cuối cùng, nơi mọi nước mắt sẽ được lau sạch (Khải-huyền 21:4).
IV. Phòng Ngừa Lâu Dài: Xây Dựng Văn Hóa Sự Sống Và Chữa Lành
Ứng phó không chỉ là phản ứng tức thời, mà còn là tham gia vào công tác phòng ngừa lâu dài. Điều này bắt đầu từ chính Hội Thánh địa phương và gia đình chúng ta:
• Xây dựng cộng đồng gắn kết: Một xã hội có nhiều cá nhân bị cô lập, tuyệt vọng là mảnh đất màu mỡ cho bạo lực. Hội Thánh phải là một cộng đồng chân thật, nơi mọi người được biết, được yêu thương và tìm thấy mục đích trong Chúa (Công-vụ 2:42-47).
• Chăm sóc sức khỏe tâm thần với lòng thương xót: Thay vì kỳ thị, chúng ta cần đồng hành và hướng những người đang vật lộn với sự giận dữ, chấn thương hoặc bệnh tâm thần đến với sự chữa lành chuyên môn và trên hết là sự chữa lành từ Chúa.
• Dạy dỗ giá trị sự sống: Truyền đạt cho thế hệ sau về giá trị tuyệt đối của sự sống con người vì mỗi người được dựng nên theo hình ảnh Đức Chúa Trời (Sáng-thế Ký 1:27).
Kết Luận: Đứng Vững Trong Đức Tin, Hành Động Trong Tình Yêu Thương
Các vụ xả súng hàng loạt là một lời nhắc nhớ thảm khốc về sự hiện diện của tội lỗi trong thế gian. Tuy nhiên, với tư cách là Cơ Đốc nhân, chúng ta không bị khuất phục bởi sự sợ hãi hay tuyệt vọng. Chúng ta có một Đấng An Ủi, một Nơi Nương Náu và một Niềm Hy Vọng. Ứng phó của chúng ta phải bắt nguồn từ sự cầu nguyện và bình an sâu nhiệm trong Chúa, lan tỏa ra bằng lòng thương xót và hành động thực tế trong cộng đồng, và hướng về tương lai với sự dạn dĩ để rao truyền Tin Lành của sự hòa giải và sự sống. Hãy để Hội Thánh trở thành tác nhân của sự chữa lành và ánh sáng ngay giữa những tăm tối của thảm kịch, vì biết rằng "Ðấng ở trong các ngươi là lớn hơn kẻ ở trong thế gian" (1 Giăng 4:4).