Người Hôn Mê Trong Ánh Sáng Kinh Thánh
Trong cuộc sống, chúng ta đôi khi đối diện với những hoàn cảnh đau lòng khi người thân rơi vào trạng thái hôn mê. Đây là một thử thách lớn về mặt tình cảm, tinh thần và đức tin. Kinh Thánh, mặc dù không sử dụng thuật ngữ y học hiện đại “hôn mê”, nhưng đưa ra những nguyên lý nền tảng, những câu chuyện đầy cảm thông và những lời hứa quý báu giúp chúng ta định hướng tư tưởng, vững vàng đức tin và tìm thấy sự bình an trong Chúa giữa nghịch cảnh. Bài nghiên cứu này sẽ khảo sát Kinh Thánh để tìm kiếm sự khôn ngoan từ Đức Chúa Trời cho vấn đề này.
Nền tảng đầu tiên chúng ta phải hiểu là quan điểm của Kinh Thánh về sự sống và sự chết. Sự sống con người có nguồn gốc từ Đức Chúa Trời: “Giê-hô-va Đức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sanh khí vào lỗ mũi; thì người trở nên một loài sanh linh” (Sáng Thế Ký 2:7). Từ ngữ “sanh linh” trong tiếng Hê-bơ-rơ là “nephesh chayyah”, nhấn mạnh một sự sống được ban cho. Sự sống này là một ân tứ thiêng liêng.
Quyền trên sự sống và sự chết thuộc về Đức Chúa Trời. Phân đoạn Gióp 1:21 chép lời của Gióp trong cơn đau khổ tột cùng: “Tôi trần truồng lọt khỏi lòng mẹ, và tôi cũng sẽ trần truồng mà về; Đức Giê-hô-va đã ban cho, Đức Giê-hô-va lại cất đi; đáng ngợi khen danh Đức Giê-hô-va!”. Điều này không có nghĩa chúng ta thụ động, nhưng dạy chúng ta thái độ tôn kính và phó thác chủ quyền tối cao cho Ngài, ngay cả khi không hiểu hết (Châm Ngôn 3:5-6).
Trong trạng thái hôn mê, khi một người dường như ở giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, nguyên tắc này nhắc nhở chúng ta rằng linh hồn (“nephesh”/“psuche”) và tâm thần (“pneuma”) của con người vẫn ở trong tay Chúa. Chúa Giê-xu phán: “Chớ sợ kẻ giết thân thể mà không giết được linh hồn; nhưng thà sợ Đấng làm cho mất được linh hồn và thân thể trong địa ngục” (Ma-thi-ơ 10:28). Sự sống thật và vĩnh cửu nằm ở mối liên hệ với Đấng Christ, vượt trên trạng thái thể xác.
Kinh Thánh ghi lại nhiều trường hợp bệnh nặng, thập tử nhất sinh, thậm chí đã chết, và quyền năng phục hồi của Đức Chúa Trời. Chúng ta có thể rút ra bài học đức tin và sự cầu thay từ đây.
1. Sự Sống Lại Của Sê-nát Con Người Đàn Bà Góa: Trong 1 Các Vua 17:17-24, con trai của bà góa tại Sa-rép-ta bị bệnh nặng đến nỗi “hơi thở chẳng còn nữa” (câu 17). Tiên tri Ê-li đã cầu nguyện cách thiết tha: “Hỡi Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi, tôi cầu xin Ngài khiến linh hồn của đứa trẻ này trở lại trong mình nó!” (câu 21). Chúa nhậm lời, và sự sống trở lại với đứa trẻ. Điều này cho thấy quyền năng của sự cầu thay trong đức tin, ngay cả khi hoàn cảnh dường như tuyệt vọng.
2. Người Bại Tám Năm Và Sự Chữa Lành Toàn Diện: Trong Công vụ 9:32-35, Phi-e-rơ gặp Ê-nê, một người bị bại đã nằm trên giường tám năm. Phi-e-rơ không chỉ chữa lành thể xác mà còn tuyên bố: “Ê-nê, Đức Chúa Jêsus Christ chữa cho anh được lành; hãy chổi dậy, dọn giường lấy” (câu 34). Câu chuyện này nhấn mạnh đến sự toàn vẹn (thể xác, tâm linh) và thẩm quyền của danh Chúa Giê-xu trong sự chữa lành.
3. Sự “Ngủ” Của La-xa-rơ Và Quyền Năng Phục Sinh: Đây là phân đoạn then chốt (Giăng 11:1-44). Khi La-xa-rơ bệnh, Chúa Giê-xu phán: “Bệnh nầy không đến chết đâu, nhưng vì sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, hầu cho Con Đức Chúa Trời được sáng danh bởi đó” (câu 4). Khi La-xa-rơ chết, Chúa gọi đó là “ngủ” (câu 11 - tiếng Hy Lạp: “koimaō”). Đối với Chúa, sự chết của người tin Ngài chỉ là một giấc ngủ tạm thời trước sự phục sinh. Ngài đã khóc trước mộ La-xa-rơ (câu 35), bày tỏ sự cảm thông sâu sắc với nỗi đau của con người, và rồi Ngài phán: “Ta là sự sống lại và sự sống; kẻ nào tin ta thì sẽ sống, mặc dầu đã chết rồi” (câu 25). Lời tuyên bố này là nền tảng cho niềm hy vọng của chúng ta dành cho người thân hôn mê đã tin Chúa.
Từ những nguyên lý trên, chúng ta rút ra những ứng dụng thực tiễn cho đời sống Cơ Đốc khi đối diện với người thân hôn mê.
1. Cầu Nguyện Cách Tha Thiết Và Đức Tin: Gia-cơ 5:14-15 dạy: “Trong anh em có ai đau ốm chăng? hãy mời các trưởng lão Hội thánh đến, sau khi nhân danh Chúa xức dầu cho người bệnh mà cầu nguyện cho. Sự cầu nguyện bởi đức tin sẽ cứu kẻ bệnh, Chúa sẽ đỡ kẻ ấy dậy…”. Chúng ta được khuyên hãy kiên trì cầu nguyện (Lu-ca 18:1), với thái độ tin cậy Chúa có thể chữa lành. Tuy nhiên, đức tin thật luôn kèm theo lời thưa: “Dầu vậy, xin ý Cha được nên, chớ không theo ý tôi” (Lu-ca 22:42). Chúng ta cầu xin sự chữa lành, nhưng phó thác kết quả cho sự khôn ngoan và tình yêu của Ngài.
2. Nuôi Dưỡng Hy Vọng Thuộc Linh: Hy vọng lớn nhất của Cơ Đốc nhân không phải là thể xác này được chữa lành tạm thời, mà là sự sống lại vinh hiển trong tương lai. Sứ đồ Phao-lô dạy trong 1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:13-14: “Hỡi anh em, chúng tôi chẳng muốn anh em không biết về phần người đã ngủ, hầu cho anh em chớ buồn rầu như người khác không có sự trông cậy. Vì nếu chúng ta tin Đức Chúa Jêsus đã chết và sống lại, thì cũng vậy, Đức Chúa Trời sẽ đem những kẻ ngủ trong Đức Chúa Jêsus cùng đến với Ngài.” Dù thể trạng người thân ra sao, nếu họ ở trong Chúa Giê-xu, tương lai của họ là sự sống lại vinh hiển. Đây là hy vọng giúp chúng ta “chớ buồn rầu như người khác”.
3. Sống Với Sự Bình An Và Phục Vụ: Trong lúc chờ đợi, chúng ta tìm kiếm sự bình an của Chúa, “sự bình an của Đức Chúa Trời vượt quá mọi sự hiểu biết, sẽ gìn giữ lòng và ý tưởng anh em trong Đức Chúa Jêsus Christ” (Phi-líp 4:7). Chúng ta cũng thể hiện tình yêu thương bằng cách ở bên, chăm sóc thể chất (qua đội ngũ y tế), và nâng đỡ tinh thần cho gia đình bệnh nhân (Ga-la-ti 6:2).
Những hoàn cảnh khó khăn như vậy thường đặt ra câu hỏi “Tại sao?”. Kinh Thánh không luôn cho lời giải đáp cụ thể, nhưng bày tỏ rằng Đức Chúa Trời có thể dùng mọi sự để hoàn thành mục đích tốt lành của Ngài (Rô-ma 8:28). Câu chuyện của người mù từ thuở sanh ra trong Giăng 9:1-3 cho chúng ta góc nhìn sâu sắc. Các môn đồ hỏi: “Thưa thầy, ai đã phạm tội, người nầy hay là cha mẹ người, mà người sanh ra thì mù như vậy?” Chúa Giê-xu đáp: “Đó chẳng phải tại người hay tại cha mẹ đã phạm tội; nhưng ấy để cho những việc Đức Chúa Trời được tỏ ra trong người.” Hoàn cảnh của người thân hôn mê có thể là cơ hội để đức tin của gia đình được tinh luyện, tình yêu thương được bày tỏ, và quyền năng, ân điển của Đức Chúa Trời được thể hiện theo cách Ngài biết rõ nhất.
Cuối cùng, chúng ta nhớ đến lời hứa về một tương lai không còn đau khổ: “Đức Chúa Trời sẽ lau hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa; vì những sự thứ nhất đã qua rồi” (Khải Huyền 21:4). Đây là niềm an ủi tối hậu cho mọi nỗi đau hiện tại.
Kinh Thánh không cung cấp một cẩm nang y khoa về hôn mê, nhưng ban cho chúng ta một nền tảng vững chắc để đứng vững trong đức tin. Chúng ta học biết giá trị sự sống thuộc về Chúa, noi gương cầu nguyện đầy đức tin của các thánh đồ, và trên hết, ánh mắt chúng ta hướng về Chúa Giê-xu Christ, “Đấng làm đầu và là Đấng hoàn thành đức tin” (Hê-bơ-rơ 12:2). Ngài là Đấng đã chiến thắng sự chết, là Đấng cảm thông mọi nỗi đau, và là Đấng ban sự bình an siêu nhiên. Dù thể trạng người thân chúng ta ra sao, nếu họ thuộc về Chúa, thì tương lai của họ chắc chắn nằm trong sự phục sinh vinh hiển. Ước gì mỗi chúng ta, trong hoàn cảnh của mình, luôn biết tìm nương náu nơi Chúa, kiên trì cầu nguyện, sống với hy vọng vững chắc và yêu thương phục vụ, để qua mọi sự, danh Chúa được tôn cao.