Nhu Cầu Của Thế Giới Khiến Tôi Choáng Ngợp. Tôi Quá Nhạy Cảm Chăng?
Trong một thế giới luôn kết nối, chúng ta bị bủa vây bởi những hình ảnh, tin tức về chiến tranh, đói nghèo, bất công, khủng hoảng gia đình, và vô vàn nhu cầu khẩn thiết của những người xung quanh. Cảm giác choáng ngợp, bất lực, và thậm chí tê liệt là phản ứng tự nhiên của một tấm lòng được Chúa tái tạo. Câu hỏi “Tôi quá nhạy cảm chăng?” thực chất là một tiếng kêu từ sâu thẳm của linh hồn đang tìm kiếm sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời để phân biệt giữa gánh nặng thuộc linh và sự quá tải tâm lý, giữa lòng thương xót của Chúa và trách nhiệm không thuộc về mình. Bài nghiên cứu này sẽ khảo sát Kinh Thánh để tìm ra nguyên tắc đời sống cho Cơ Đốc nhân trong một thế giới đầy rẫy nhu cầu.
Trước hết, chúng ta cần khẳng định: sự nhạy cảm với nỗi đau và nhu cầu của người khác không phải là điểm yếu, mà là dấu hiệu của một tấm lòng được Chúa biến đổi. Chính Chúa Giê-xu, khi thấy đoàn dân đông, “thì động lòng thương xót” (Ma-thi-ơ 9:36). Động từ Hy Lạp được dùng ở đây là splagchnizomai (σπλαγχνίζομαι), diễn tả một sự cảm thông sâu sắc xuất phát từ tận nơi ruột gan, một lòng trắc ẩn mãnh liệt. Vậy nên, nếu bạn cảm thấy “động lòng” trước những cảnh khốn khổ, đó là bằng chứng Chúa Thánh Linh đang hành động trong bạn, Ngài đang gieo vào lòng bạn chính tình yêu và sự thương xót của Đấng Christ.
Tuy nhiên, Kinh Thánh cũng trình bày rõ ràng về giới hạn của con người. Chúng ta không phải là Đức Chúa Trời toàn năng, toàn tri, toàn tại. Chỉ một mình Ngài mới có thể “gánh mọi gánh nặng” (Thi-thiên 68:19). Sứ đồ Phao-lô dạy trong Rô-ma 12:2: “Đừng làm theo đời nầy, nhưng hãy biến hóa bởi sự đổi mới của tâm thần mình”. Sự “biến hóa” này bao gồm việc nhận thức được phạm vi trách nhiệm Chúa giao cho cá nhân mình, thay vì ôm lấy mọi trách nhiệm của cả thế giới.
Cuộc đời chức vụ của Chúa Giê-xu là hình mẫu hoàn hảo cho chúng ta. Ngài luôn đầy lòng thương xót, nhưng Ngài không bao giờ bị cuốn vào vòng xoáy của sự quá tải. Hãy quan sát các nguyên tắc từ đời sống Ngài:
1. Nguyên Tắc Ưu Tiên và Kỷ Luật Cầu Nguyện: Dù nhu cầu của dân chúng luôn lớn, Chúa Giê-xu luôn dành sự ưu tiên cao nhất cho sự tương giao với Đức Chúa Cha. “Sáng hôm sau, trời hãy còn tối mịt, Ngài chờ dậy, bước ra, đi vào nơi vắng vẻ, và cầu nguyện tại đó” (Mác 1:35). Ngài biết rõ nguồn năng lượng, sự định hướng và bình an đến từ đâu. Nếu chính Con Đức Chúa Trời cần những khoảng lặng như vậy, huống chi là chúng ta?
2. Nguyên Tắc Biết Nói “Không” hoặc “Chưa Phải Lúc”: Chúa Giê-xu không chạy theo mọi lời kêu gọi. Trong Giăng 7:1-9, Ngài đã từ chối lên Giê-ru-sa-lem dự lễ một cách công khai vì “thì giờ của ta chưa đến”. Ngài hành động theo thời điểm thiên thượng (timing) của Cha, không theo áp lực của con người hay nhu cầu cấp thiết nhất thời.
3. Nguyên Tắc Ủy Thác và Trao Phó: Chúa Giê-xu đã giao phó công việc cho mười hai sứ đồ (Mác 6:7) và bảy mươi môn đồ (Lu-ca 10:1). Ngài không tự mình làm hết mọi việc. Điều này dạy chúng ta về thân thể của Đấng Christ. Bạn không phải là cánh tay duy nhất; bạn là một phần của cả thân thể. Trách nhiệm thuộc về cả Hội Thánh, và mỗi người có chức năng riêng (1 Cô-rinh-tô 12:12-27).
Đây là điểm then chốt. Gánh nặng thuộc linh (burden) là điều Chúa Thánh Linh đặt để riêng vào lòng bạn cho một người, một nhóm người, hoặc một công việc cụ thể, thường đi kèm với sự bình an và năng lực để gánh vác. Trong khi đó, sự quá tải tâm lý (overwhelm) thường đến từ việc ôm đồm mọi thứ, bị chi phối bởi cảm xúc tội lỗi hoặc sợ hãi, và dẫn đến kiệt sức, lo âu, bất an.
Phao-lô dạy trong Ga-la-ti 6:2,5: “Hãy mang lấy gánh nặng cho nhau, như vậy anh em sẽ làm trọn luật pháp của Đấng Christ… Vì mỗi người sẽ mang gánh nặng của riêng mình”. Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng trong nguyên ngữ Hy Lạp có sự khác biệt. Từ “gánh nặng” trong câu 2 là baros (βάρος) – chỉ những gánh nặng quá sức, những nan đề nghiêm trọng cần được chia sẻ. Còn “gánh nặng” trong câu 5 là phortion (φορτίον) – chỉ trách nhiệm cá nhân, “phần việc” của mỗi người. Chúng ta được kêu gọi chia sẻ những baros của nhau, nhưng mỗi người phải tự mang lấy phortion của chính mình. Sai lầm phổ biến là chúng ta cố gắng mang lấy phortion (phần trách nhiệm cá nhân) của cả thế giới, và kết quả là sự choáng ngợp.
Làm thế nào để sống với lòng nhạy cảm từ Chúa mà không bị nghiền nát bởi nhu cầu của thế giới?
1. Bắt Đầu Trong Phòng Riêng – Khẳng Định Sự Phụ Thuộc: Trước khi đối diện với nhu cầu thế giới, hãy đối diện với Chúa. Mỗi ngày, hãy trao mọi sự lo lắng (merimna – μέριμνα) cho Ngài, “vì Ngài săn sóc anh em” (1 Phi-e-rơ 5:7). Thực hành lời dạy trong Phi-líp 4:6-7: trình dâng mọi nhu cầu bạn thấy lên Chúa bằng lời cầu nguyện, nài xin và sự cảm tạ. Sự bình an của Đấng Christ, vượt quá mọi sự hiểu biết, sẽ canh giữ tấm lòng và ý tưởng bạn.
2. Xác Định “Phần Đất” Của Bạn: Hãy cầu hỏi Chúa: “Trong vô vàn nhu cầu này, Ngài muốn con tập trung vào đâu? Đâu là phạm vi gia đình, Hội Thánh địa phương, và cộng đồng mà Ngài đặt để con?” Chúa không kêu gọi bạn giải quyết nạn đói toàn cầu, nhưng Ngài có thể kêu gọi bạn hỗ trợ một đứa trẻ nghèo trong khu phố hoặc thăm viếng một người già cô đơn trong Hội Thánh. Hãy trung tín trong việc nhỏ (Lu-ca 16:10).
3. Sống Theo Nhịp Điệu Của Ân Điển – Học Sự Nghỉ Ngơi: Hãy noi gương Chúa Giê-xu khi Ngài phán với các môn đồ: “Hãy đến tẻ ra trong nơi vắng vẻ, nghỉ ngơi một chút” (Mác 6:31). Nghỉ ngơi không phải là ích kỷ, mà là thừa nhận rằng chúng ta là loài thọ tạo. Ngày Sa-bát là một nguyên tắc của Đấng Tạo Hóa. Hãy bảo vệ những khoảng thời gian nghỉ ngơi, tĩnh lặng, và hồi phục.
4. Hành Động Trong Đức Tin, Không Trong Cảm Xúc Tội Lỗi: Động cơ phục vụ phải xuất phát từ đức tin và tình yêu, không phải từ cảm giác tội lỗi (“Nếu mình không làm, mình là người xấu”) hay sự thôi thúc phải chứng tỏ bản thân. Hãy làm mọi sự “hết lòng, như làm cho Chúa, chớ không phải làm cho người ta” (Cô-lô-se 3:23).
5. Hướng Mắt Về Sự Cứu Rỗi Vĩnh Cửu: Hãy nhớ rằng nhu cầu lớn nhất của mọi người là được hòa thuận với Đức Chúa Trời qua Đấng Christ. Trong khi đáp ứng các nhu cầu thể chất và tình cảm, đừng đánh mất sự tập trung vào Tin Lành. Sự phục vụ cuối cùng và vĩ đại nhất là chỉ cho người ta con đường đến với Chúa Giê-xu.
Vậy, bạn có quá nhạy cảm không? Có lẽ là không. Bạn chỉ đang sở hữu một tấm lòng nhạy bén với Thánh Linh trong một thế giới đang rên siết. Thách thức không phải là làm cho trái tim chai đá đi, mà là học cách để trái tim ấy được Chúa Giê-xu quản trị và hướng dẫn.
Hãy nhớ lời mời dịu dàng của Ngài: “Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ. Ta có lòng nhu mì, khiêm nhường; nên hãy gánh lấy ách của ta, và học theo ta; thì linh hồn các ngươi sẽ được yên nghỉ. Vì ách ta dễ chịu và gánh ta nhẹ nhàng” (Ma-thi-ơ 11:28-30). Gánh nặng của Chúa – sự vâng phục ý muốn Cha trong phạm vi Ngài ấn định – thì nhẹ nhàng. Còn gánh nặng tự ý ôm lấy mọi thứ của thế gian thì nặng nề.
Thay vì để lòng mình choáng ngợp, hãy để nó được choán đầy bởi sự hiện diện và bình an của Chúa Cứu Thế Giê-xu. Từ nơi bình an đó, bạn sẽ bước ra phục vụ với sự khôn ngoan, năng lực và niềm vui bền vững, biết rằng bạn là đôi tay, đôi chân của Ngài trong một góc nhỏ của thế giới mà Ngài đã cẩn thận giao phó cho bạn.
"Sự bình an của Đức Chúa Trời, vượt quá mọi sự hiểu biết, sẽ giữ gìn lòng và ý tưởng anh em trong Đức Chúa Jêsus Christ." (Phi-líp 4:7)