Nếu Chúa Giê-xu là Đức Chúa Trời, Làm Sao Ngài Có Thể Cầu Nguyện với Đức Chúa Trời?
Câu hỏi này chạm đến trọng tâm của một trong những mầu nhiệm lớn nhất và quý báu nhất của đức tin Cơ Đốc: Thần Tính của Chúa Giê-xu Christ và mối quan hệ Ba Ngôi giữa Cha, Con và Thánh Linh. Đây không phải là một mâu thuẫn, mà là một sự mặc khải sâu sắc về bản thể và sự nhân từ của Đức Chúa Trời. Để hiểu được, chúng ta phải phân biệt rõ giữa Bản Thể (being) và Chức Vụ (role) của Chúa Giê-xu, đồng thời đặt mình dưới sự dạy dỗ trọn vẹn của Kinh Thánh.
I. Nền Tảng Giáo Lý: Chúa Giê-xu Là Đức Chúa Trời Trọn Vẹn và Là Người Trọn Vẹn
Kinh Thánh làm chứng cách rõ ràng và không thể bác bỏ về thần tính của Chúa Giê-xu Christ:
- Giăng 1:1: "Ban đầu có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở cùng Đức Chúa Trời, và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời." (Ngôi Lời – Logos trong tiếng Hy Lạp – chính là Chúa Giê-xu, như được làm sáng tỏ trong câu 14).
- Cô-lô-se 2:9: "Vì sự đầy dẫy của bổn tánh Đức Chúa Trời thảy đều ở trong Đấng ấy như có hình."
- Giăng 20:28: Thô-ma thưa rằng: "Lạy Chúa tôi và Đức Chúa Trời tôi!" – Chúa Giê-xu không sửa lại lời tuyên xưng này.
- Hê-bơ-rơ 1:8 trưng dẫn Thi-thiên 45:6 về Chúa Con: "Hỡi Đức Chúa Trời, ngôi Chúa còn mãi mãi vô cùng."
Đồng thời, Kinh Thánh cũng làm chứng không kém về nhân tính trọn vẹn của Ngài. Ngài được sinh ra (Lu-ca 2:7), lớn lên (Lu-ca 2:52), đói, khát, mệt mỏi (Giăng 4:6), khóc (Giăng 11:35) và chịu chết. Sự kết hợp độc nhất vô nhị này của thần tính và nhân tính trong một Ngôi Vị (Hypostasis trong thần học) được gọi là Mầu Nhiệm Nhập Thể (Incarnation).
Chúa Giê-xu không phải là 50% Đức Chúa Trời và 50% con người. Ngài là 100% Đức Chúa Trời và 100% con người trong một Ngôi Vị duy nhất. Khi Ngài cầu nguyện với Đức Chúa Trời Cha, chúng ta thấy sự tương giao giữa các Ngôi Vị trong Ba Ngôi Đức Chúa Trời, được biểu lộ qua nhân tính của Chúa Con.
II. Phân Tích Các Phân Đoạn Chúa Giê-xu Cầu Nguyện: Sự Hiệp Một và Phân Biệt
Hãy xem xét kỹ lưỡng những lời cầu nguyện của Chúa Giê-xu được ghi lại:
1. Giăng 17:1-5 – Lời Cầu Nguyện Thượng Tế (The High Priestly Prayer):
"Đức Chúa Giê-xu phán như vậy, đoạn, ngước mắt lên trời, mà rằng: Thưa Cha, giờ đã đến; xin làm vinh hiển Con, hầu cho Con cũng làm vinh hiển Cha... Vả, sự sống đời đời đó là nhìn biết Cha, là Đức Chúa Trời có một và thật, cùng Đức Chúa Giê-xu Christ, là Đấng Cha đã sai đến."
Trong phân đoạn sâu sắc này, Chúa Giê-xu phân biệt rõ ràng giữa "Con" (Ngài) và "Cha" (Đấng Ngài đang cầu nguyện cùng). Ngài nói về "vinh hiển" mà Ngài đã có cùng Cha trước khi có thế gian (câu 5). Điều này khẳng định sự hiện hữu đời đời và thần tính của Ngài, đồng thời cho thấy mối quan hệ đời đời giữa các Ngôi Vị. "Cha" và "Con" là những danh xưng chỉ mối quan hệ (relationship), không phải bản chất (essence). Họ đồng một bản thể Đức Chúa Trời (homoousios), nhưng khác biệt trong Ngôi Vị.
2. Ma-thi-ơ 26:39 – Trong Vườn Ghết-sê-ma-nê:
"Rồi Ngài bước tới một ít, sấp mặt xuống đất mà cầu nguyện rằng: Cha ơi! nếu có thể được, xin cho chén nầy lìa khỏi Con! song không theo ý muốn Con, mà theo ý muốn Cha."
Tại đây, chúng ta thấy sự vâng phục tuyệt đối của Chúa Con (trong chức vụ là Đấng Cứu Thế) đối với ý muốn của Chúa Cha. Sự vâng phục này không hàm ý thấp kém về bản thể, mà thể hiện sự thuận phục trong chức vụ cứu chuộc. Chúa Con, trong nhân tính của Ngài, hoàn toàn đầu phục ý Cha. Đây là tấm gương cho chúng ta.
3. Lu-ca 23:34 – Trên Thập Tự Giá:
"Đức Chúa Giê-xu cầu rằng: Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết mình làm điều gì."
Ngay trong giây phút đau đớn tột cùng, sự tương giao giữa Cha và Con vẫn không hề gián đoạn. Lời cầu nguyện này xuất phát từ nhân tính đầy lòng thương xót của Đấng Christ, hướng về Cha trên trời.
4. Mác 1:35 – Gương Mẫu về Đời Sống Cầu Nguyện:
"Sáng hôm sau, trời còn mờ mờ, Ngài chờ dậy, bước ra, đi vào nơi vắng vẻ, và cầu nguyện tại đó."
Nếu Chúa Giê-xu chỉ đơn thuần là "Đức Chúa Trời trong hình dáng con người" và không có nhân tính thật, thì những lần Ngài cầu nguyện thẳm sâu và thường xuyên này sẽ là một cuộc diễn kịch. Nhưng không, chính nhân tính trọn vẹn của Ngài cần đến sự tương giao với Cha qua cầu nguyện. Trong nhân tính, Ngài lệ thuộc vào Cha, tìm kiếm ý muốn Cha, và được Cha ban quyền năng.
III. Sự Minh Giải Từ Giáo Lý Ba Ngôi
Giáo lý căn bản được suy ra từ toàn bộ Kinh Thánh là: Có một Đức Chúa Trời duy nhất hiện hữu trong Ba Ngôi Vị đồng đẳng và đồng vĩnh cửu: Cha, Con và Thánh Linh.
- Một Bản Thể (Ousia), Ba Ngôi Vị (Hypostases). Giống như mặt trời có ánh sáng, hơi nóng và quả cầu lửa – ba biểu hiện của cùng một thực thể – nhưng hình ảnh này vẫn rất hạn chế. Ba Ngôi là mầu nhiệm vượt quá trí hiểu loài người, nhưng được Kinh Thánh mặc khải.
- Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Linh luôn hiệp một trong tình yêu, mục đích và công việc (Giăng 5:19; 10:30 "Ta với Cha là một"). Nhưng trong công cuộc cứu chuộc, Kinh Thánh cho thấy một sự phân công chức vụ: Chúa Cha lập kế hoạch và sai Con (Giăng 3:16), Chúa Con vâng phục và hoàn thành (Phi-líp 2:6-8), Chúa Thánh Linh ứng dụng công việc của Con vào lòng tín đồ (Giăng 16:14).
Vì vậy, khi Chúa Con (Ngôi Lời nhập thể) cầu nguyện với Chúa Cha, đó là sự trao đổi, tương giao yêu thương giữa các Ngôi Vị trong Ba Ngôi, được bày tỏ ra trong không gian và thời gian để con người chúng ta có thể nhìn thấy và học theo. Nó thể hiện cả sự hiệp một (cùng một mục đích) lẫn sự phân biệt Ngôi Vị (Đấng cầu nguyện và Đấng được cầu nguyện).
IV. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân
Sự hiểu biết này không chỉ là giáo lý suông, nhưng có sức biến đổi đời sống chúng ta:
1. Khích Lệ Chúng Ta Cầu Nguyện: Nếu chính Chúa Giê-xu – là Đức Chúa Trời – trong nhân tính của Ngài còn cần cầu nguyện và trò chuyện thân mật với Cha, thì huống chi chúng ta là những tạo vật tội lỗi, lại càng phải sống phụ thuộc vào Đức Chúa Trời qua sự cầu nguyện hằng ngày. Không có sự cầu nguyện nào là "yếu đuối" hay "không cần thiết".
2. Dạy Chúng Ta Thái Độ Trong Cầu Nguyện: Hãy để ý cách Chúa Giê-xu cầu nguyện:
- Ngài gọi "Cha" (Abba trong tiếng Aram, thể hiện sự thân mật, tin cậy).
- Ngài tìm kiếm ý muốn Cha trên hết ("xin ý Cha được nên").
- Ngài cầu nguyện với lòng tin quyết rằng Cha nghe (Giăng 11:41-42).
Đây là khuôn mẫu cho mọi lời cầu nguyện của chúng ta: thân mật, vâng phục và đầy đức tin.
3. Đảm Bảo Sự Cầu Thay của Đấng Christ: Vì Ngài là Con Đức Chúa Trời, đồng bản thể với Cha, và cũng là người đã từng trải nghiệm mọi sự yếu đuối của chúng ta (Hê-bơ-rơ 4:15), nên Ngài là Đấng Trung Bảo hoàn hảo. Ngài đang cầu thay cho chúng ta bên hữu Đức Chúa Trời (Rô-ma 8:34; Hê-bơ-rơ 7:25). Lời cầu nguyện của chúng ta được đưa đến Cha nhờ danh Ngài và qua sự cầu thay của Ngài.
4. Mặc Khải Về Tình Yêu Hiệp Một: Sự tương giao giữa Cha và Con cho chúng ta thấy hình ảnh của một tình yêu trọn vẹn, hiệp một, và vâng phục. Đây là khuôn mẫu cho mối liên hệ trong hôn nhân, gia đình và Hội Thánh (Giăng 17:20-23).
V. Đối Diện với Các Thắc Mắc Thường Gặp
1. "Có phải Chúa Giê-xu đang cầu nguyện với chính mình?" – Không. Đây là sự hiểu lầm về giáo lý Ba Ngôi. Điều này giống như hỏi: "Khi tôi nói chuyện với cha tôi, có phải tôi đang nói chuyện với chính tôi không?" vì tôi và cha tôi cùng bản chất loài người. Cha và Con là hai Ngôi Vị riêng biệt trong mối hiệp một thần thánh. Chúa Giê-xu cầu nguyện với Cha, một Ngôi Vị khác biệt với Ngài, chứ không phải với chính Ngài.
2. "Nếu Ngài biết mọi sự, tại sao phải cầu nguyện?" – Cầu nguyện không chỉ là việc thông báo thông tin cho Đức Chúa Trời. Đối với Chúa Giê-xu, đó là sự biểu lộ và nuôi dưỡng mối tương giao với Cha. Trong nhân tính của Ngài, Ngài sống bằng đức tin và sự vâng phục trọn vẹn, và cầu nguyện là hơi thở của mối liên hệ đó.
3. "Điều này có chứng minh Chúa Giê-xu kém hơn Cha không?" – Trong bản thể và thần tính, Cha và Con hoàn toàn bình đẳng (Giăng 5:18; Phi-líp 2:6). Nhưng trong chức vụ và nhiệm vụ cứu chuộc, Chúa Con tự nguyện vâng phục Chúa Cha (1 Cô-rinh-tô 11:3). Sự vâng phục này là hành động của tình yêu, không phải của sự ép buộc hay thấp kém.
Kết Luận
Việc Chúa Giê-xu – là Đức Chúa Trời – cầu nguyện với Đức Chúa Trời Cha không phải là một nghịch lý cần giải tỏa, mà là một mặc khải đầy vinh hiển để chúng ta chiêm ngưỡng. Nó cho chúng ta thấy:
- Mầu Nhiệm Nhập Thể thật: Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, mang lấy nhân tính trọn vẹn để đồng cảm và cứu chuộc chúng ta.
- Sự Sống Động của Ba Ngôi: Mối quan hệ yêu thương, đối thoại và hiệp một vĩnh cửu giữa Cha, Con và Thánh Linh.
- Tấm Gương Toàn Hảo: Cho đời sống cầu nguyện, vâng phục và lệ thuộc hoàn toàn vào ý muốn Đức Chúa Trời.
Thay vì vấp phạm vì điều này, chúng ta hãy quỳ gối xuống và tạ ơn Đức Chúa Trời vì Ngài đã tự hạ mình, trở nên giống như chúng ta trong mọi sự (ngoại trừ tội lỗi), để dạy chúng ta biết cách sống, cách cầu nguyện, và cuối cùng là gánh thay tội lỗi chúng ta trên thập tự giá. Chính nhờ sự vâng phục và tương giao trọn vẹn của Ngài với Cha mà chúng ta được xưng công bình và có thể dạn dĩ đến gần ngôi ân điển. A-men.