Làm sao để chúng ta được bén rễ và lập nền trong tình yêu thương (Ê-phê-sô 3:17)?

02 December, 2025
18 phút đọc
3,521 từ
Chia sẻ:

Được Bén Rễ và Lập Nền trong Tình Yêu Thương - Nghiên Cứu Ê-phê-sô 3:17

Trong hành trình thuộc linh của Cơ Đốc nhân, có một lời cầu nguyện sâu sắc và đầy quyền năng của Sứ đồ Phao-lô đã vạch ra con đường cho sự trưởng thành và vững vàng trong đức tin. Đó là lời cầu xin được tìm thấy trong Ê-phê-sô 3:17: “đặng Đấng Christ nhơn đức tin mà ngự trong lòng anh em, hầu cho anh em đã châm rễ lập nền trong sự yêu thương,” (Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925). Đây không phải là một trạng thái tĩnh, mà là một tiến trình năng động và liên tục – tiến trình “bén rễ” (châm rễ) và “lập nền”. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào bối cảnh, ngữ nghĩa, và ứng dụng thực tiễn của lẽ thật quan trọng này, khám phá làm thế nào mỗi tín hữu có thể kinh nghiệm sự vững chắc sâu nhiệm trong tình yêu vô điều kiện của Đức Chúa Trời.

I. Bối Cảnh và Ý Nghĩa của Lời Cầu Nguyện trong Ê-phê-sô 3

Trước khi phân tích câu 17, chúng ta phải đặt nó trong dòng chảy của lời cầu nguyện đầy cảm động từ câu 14 đến 21. Phao-lô đang quỳ gối cầu nguyện cho các tín hữu tại Ê-phê-sô sau khi đã trình bày về sự mầu nhiệm cao trọng của Đấng Christ và Hội Thánh (sự hiệp một của người Do Thái và Dân Ngoại trong thân thể Đấng Christ). Mục đích của lời cầu nguyện này không phải cho những nhu cầu vật chất hay sự giải cứu khỏi hoạn nạn, mà hoàn toàn tập trung vào sự giàu có thuộc linh và sự hiểu biết đầy đủ về Đấng Christ.

Lời cầu nguyện bắt đầu bằng việc xin Chúa, tùy sự giàu có vinh hiển Ngài, khiến họ “được quyền phép bởi Thánh Linh mà nên mạnh mẽ trong lòng” (câu 16). Sức mạnh nội tâm này là tiền đề thiết yếu cho điều tiếp theo: “đặng Đấng Christ nhơn đức tin mà ngự trong lòng anh em” (câu 17a). Từ “ngự” trong nguyên ngữ Hy Lạp là κατοικῆσαι (katoikēsai), không chỉ có nghĩa là “ở” tạm thời, mà là “cư ngụ”, “định cư vĩnh viễn”. Phao-lô cầu xin Đấng Christ thực sự làm chủ, định cư và chiếm hữu trọn vẹn tâm linh, tâm trí, và tình cảm của tín hữu. Điều này xảy ra “nhơn đức tin” – đây là phương tiện chủ động của chúng ta để mở cửa lòng mình cho Ngài ngự trị.

Chỉ khi Đấng Christ đã ngự trị, tiến trình “bén rễ và lập nền” mới có thể xảy ra. Hai hình ảnh này là trọng tâm của bài nghiên cứu và bổ sung cho nhau một cách mạnh mẽ.

II. “Bén Rễ” (Châm Rễ) – Sự Sống và Sự Nuôi Dưỡng Từ Tình Yêu

Hình ảnh đầu tiên là “bén rễ” (Kinh Thánh Tiếng Việt 1925 dùng “châm rễ”). Trong nguyên ngữ Hy Lạp, từ được dùng là ἐρριζωμένοι (errhizōmenoi), xuất phát từ gốc ῥίζα (rhiza) – có nghĩa là “rễ cây”. Đây là một phân từ hoàn thành thể bị động, diễn tả một trạng thái đã được thiết lập vững chắc và có hiệu lực liên tục. Nó gợi lên hình ảnh một cái cây được trồng, với hệ thống rễ cắm sâu vào lòng đất.

Ý nghĩa thuộc linh sâu sắc ở đây là sự sống, sự ổn định và nguồn dinh dưỡng. Rễ cây có ba chức năng chính:

1. Hút Chất Dinh Dưỡng: Rễ hút nước và khoáng chất từ đất để nuôi cây. Tương tự, khi chúng ta “bén rễ trong tình yêu thương”, chúng ta liên tục hút lấy sự sống, sự nhân từ, ân điển và sức mạnh từ chính nguồn tình yêu của Đức Chúa Trời. Điều này nhắc nhở chúng ta về Thi Thiên 1:3, người suy ngẫm luật pháp Chúa “sẽ như cây trồng gần dòng nước, sanh bông trái theo thì tiết.” Tình yêu thương là “dòng nước” sự sống đó.

2. Giữ Vững Cây: Rễ cắm sâu giúp cây đứng vững trước gió bão. Trong đời sống thuộc linh, những cơn bão thử thách, hoạn nạn, nghi ngờ và tấn công của ma quỷ sẽ không thể quật ngã một tín hữu đã bén rễ sâu trong nhận thức về tình yêu vững chắc của Chúa (Rô-ma 8:35-39).

3. Lưu Trữ và Phát Triển: Rễ là nơi dự trữ chất dinh dưỡng và là bộ phận sinh trưởng. Tình yêu thương không chỉ bảo tồn chúng ta mà còn khiến chúng ta tăng trưởng, phát triển những bông trái của Thánh Linh, mà trước hết là tình yêu thương (Ga-la-ti 5:22).

Như vậy, “bén rễ” nói đến chiều dọc của mối quan hệ – sự liên kết sâu nhiệm, riêng tư và sống còn với nguồn tình yêu thương thần thượng.

III. “Lập Nền” – Sự Vững Chắc và Cấu Trúc Trên Tình Yêu

Hình ảnh thứ hai là “lập nền”. Từ Hy Lạp là τεθεμελιωμένοι (tethemeliōmenoi), cũng là một phân từ hoàn thành thể bị động, có gốc từ θεμέλιος (themelios) – nghĩa là “nền móng”, “nền tảng”. Đây là hình ảnh kiến trúc, liên quan đến việc xây dựng một tòa nhà trên một nền tảng vững chắc.

Chúa Giê-xu đã dùng hình ảnh này trong dụ ngôn về người xây nhà khôn ngoan và dại dột (Ma-thi-ơ 7:24-27). Người khôn xây nhà mình trên vầng đá – là Lời Chúa và sự vâng phục. Ở đây, Phao-lô tiết lộ rằng nền tảng tối thượng cho mọi công trình đời sống của chúng ta chính là “sự yêu thương”. Mọi sự hiểu biết, mọi thần khải, mọi ân tứ, mọi công việc phục vụ nếu không được xây dựng trên nền tảng này đều sẽ sụp đổ (1 Cô-rinh-tô 13:1-3).

Nền móng có hai đặc tính chính:

1. Nâng Đỡ và Chịu Lực: Nền móng chịu đựng toàn bộ sức nặng của công trình. Đời sống chúng ta với những trách nhiệm, áp lực, và gánh nặng cần một nền tảng đủ mạnh để chịu đựng. Tình yêu của Đấng Christ là nền tảng không thể lung lay đó.

2. Định Hình và Xác Định Cấu Trúc: Nền móng quyết định kích thước, hình dạng và độ bền vững của tòa nhà. Tình yêu thương định hình nhân cách, các mối quan hệ, các quyết định và ưu tiên của chúng ta. Nó cho chúng ta một “hình dạng” giống Đấng Christ.

Như vậy, “lập nền” nói đến chiều ngang và chiều dọc của sự ổn định – nó là nền tảng vững chắc mà trên đó toàn bộ đời sống và sự phục vụ của chúng ta được xây dựng.

IV. “Trong Sự Yêu Thương” – Đặc Tính của Nền Tảng và Môi Trường Sống

Cả hai hành động “bén rễ” và “lập nền” đều xảy ra trong cùng một môi trường: “trong sự yêu thương” (ἐν ἀγάπῃ, en agapē). Đây không phải là tình yêu cảm xúc chóng qua của con người (φιλέω, phileō), mà là tình yêu thương vô điều kiện, hy sinh, và có chủ ý của Đức Chúa Trời (ἀγάπη, agapē). Phao-lô đang nói về chính tình yêu của Đức Chúa Trời đã được bày tỏ qua Đấng Christ (Rô-ma 5:8).

Điều quan trọng cần nhấn mạnh: Chúng ta không bén rễ và lập nền trong “cảm xúc yêu thương” của chính mình (vốn có thể thay đổi), nhưng trong thực tại khách quan, bất biến về tình yêu của Đức Chúa Trời dành cho chúng ta. Như Giăng viết: “Chúng ta đã biết và tin sự yêu thương của Đức Chúa Trời đối với chúng ta. Đức Chúa Trời tức là sự yêu thương, ai ở trong sự yêu thương, là ở trong Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Trời ở trong người ấy.” (1 Giăng 4:16). Sự yêu thương này vừa là môi trường chúng ta sống (như khí quyển), vừa là nền tảng chúng ta đứng (như đất), vừa là nguồn dinh dưỡng chúng ta hấp thụ (như nước).

Mục đích của việc được bén rễ và lập nền này được nối tiếp trong câu 18-19: “hầu cho... anh em có thể hiểu thấu cùng mọi thánh đồ...và biết sự yêu thương của Đấng Christ... hầu cho anh em được đầy dẫy mọi sự dư dật của Đức Chúa Trời.” Mục đích cuối cùng là sự hiểu biết đầy trọn và sự đầy dẫy của Đức Chúa Trời.

V. Ứng Dụng Thực Tiễn: Làm Sao Để Được Bén Rễ và Lập Nền?

Lời cầu nguyện của Phao-lô trở thành khuôn mẫu và mệnh lệnh thực tiễn cho đời sống chúng ta. Dưới đây là những bước ứng dụng cụ thể:

1. Mời Đấng Christ Ngự Trị Qua Đức Tin Mỗi Ngày (câu 17a):
Đây là bước khởi đầu và liên tục. Mỗi buổi sáng, hãy chủ động bằng đức tin dâng đời sống mình lên, mời Chúa Giê-xu làm Chủ mọi ngõ ngách trong lòng bạn. Đức tin không phải là cảm xúc, mà là sự tín thác và vâng phục. Hãy nói: “Lạy Chúa, con tin cậy Ngài. Con mở cửa lòng con. Xin Ngài ngự trị trong con ngày hôm nay.”

2. Đâm Rễ Sâu Vào Lời Chúa – Nơi Tình Yêu Được Bày Tỏ:
Không thể biết tình yêu Chúa nếu không gặp gỡ Ngài trong Lời Ngài. Hãy học Kinh Thánh không chỉ như một sách giáo lý, mà như một bức thư tình của Đức Chúa Trời. Suy ngẫm sâu sắc những phân đoạn nói về sự yêu thương, hy sinh và lòng thương xót của Ngài (ví dụ: Giăng 3:16, Rô-ma 8, 1 Giăng 3:1). Ghi nhớ và suy gẫm những câu Kinh Thánh này để rễ của bạn tìm được nguồn nước sự sống.

3. Cắm Rễ Sâu Trong Sự Cầu Nguyện và Thông Công:
Cầu nguyện là hơi thở của mối quan hệ yêu thương. Trong sự tĩnh lặng, hãy ở trong sự hiện diện của Chúa, không chỉ xin xỏ, mà lắng nghe và tiếp nhận tình yêu của Ngài. Đồng thời, sự “bén rễ” cũng có chiều ngang – chúng ta được trồng chung trong vườn của Đức Chúa Trời là Hội Thánh. Thông công với các thánh đồ khác (câu 18) giúp chúng ta củng cố và kinh nghiệm tình yêu thương trong cộng đồng.

4. Xây Dựng Mọi Quyết Định Trên Nền Tảng Tình Yêu:
Mỗi khi đối diện với lựa chọn, hãy tự hỏi: “Lựa chọn này có dựa trên và dẫn đến tình yêu thương không?” (hướng đến Chúa và người lân cận). Điều này áp dụng cho cách bạn sử dụng thời gian, tiền bạc, lời nói, và phản ứng với người khác. Xây dựng thói quen tha thứ, phục vụ khiêm nhường và kiên nhẫn – đó là những viên gạch được đặt trên nền tảng tình yêu.

5. Chịu Đựng Thử Thách Với Sự Nhận Biết Rễ Đang Cắm Sâu Hơn:
Khi gió bão cuộc đời ập đến, đừng hoảng sợ hay nghi ngờ tình yêu Chúa. Thay vào đó, hãy xem đó là cơ hội để hệ rễ của bạn tìm kiếm nguồn nước sâu hơn, và nền móng của bạn được kiểm chứng và củng cố. Hãy như Gióp, dù trong đau khổ tột cùng vẫn tuyên xưng: “Dầu Chúa giết tôi, tôi cũng còn nhờ cậy nơi Ngài” (Gióp 13:15).

VI. Kết Luận và Khích Lệ

Lời cầu nguyện trong Ê-phê-sô 3:17 vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp về đời sống Cơ Đốc nhân lý tưởng: một đời sống được Đấng Christ ngự trị, được nuôi dưỡng sâu sắc từ nguồn tình yêu thương vô tận, và được xây dựng vững chắc trên nền tảng bất di bất dịch ấy. Đây không phải là đặc ân dành riêng cho một vài người “siêu thuộc linh”, mà là lời cầu nguyện và lời hứa dành cho mọi tín hữu.

Tiến trình này đòi hỏi sự kiên nhẫn và chủ động. Giống như một cái cây hay một tòa nhà, chúng ta không thể thấy rễ đâm sâu hay nền móng mỗi ngày, nhưng qua thời gian, kết quả sẽ rõ ràng: một đời sống bền vững, kết quả, và có khả năng chịu đựng mọi phong ba. Hãy bắt đầu ngay hôm nay, bằng một lời cầu nguyện đơn sơ, một sự suy ngẫm Lời Chúa, một hành động yêu thương cụ thể. Hãy để chính Đấng Christ, là hiện thân của tình yêu thương, thực hiện công việc kỳ diệu này trong bạn, “hầu cho anh em được đầy dẫy mọi sự dư dật của Đức Chúa Trời” (Ê-phê-sô 3:19).




Quay Lại Bài Viết