Ê-sai 53 Và “Đầy Tớ Chịu Khổ”: Lời Tiên Tri Ứng Nghiệm Nơi Chúa Giê-xu
Trong toàn bộ Cựu Ước, có lẽ không có chương nào được trích dẫn, tranh luận và tôn vinh nhiều hơn Ê-sai đoạn 53. Nằm trong phần “Các Bài Ca Về Đầy Tớ Chịu Khổ” (Ê-sai 42:1-9; 49:1-13; 50:4-11; 52:13-53:12), chương này đã trở thành tâm điểm của cuộc đối thoại giữa Do Thái giáo và Cơ đốc giáo qua hàng thế kỷ. Đối với các tín hữu Tin Lành, đây là một bức tranh tiên tri sống động, chi tiết một cách lạ thường về sự chịu khổ, sự chết chuộc tội và sự phục sinh của Đấng Mết-si-a – Chúa Giê-xu Christ. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu phân tích văn bản, đối chiếu với Tân Ước, và khám phá ý nghĩa nguyên thủy trong ngữ cảnh để trả lời câu hỏi then chốt: Có phải lời tiên tri trong Ê-sai 53 nói về Chúa Giê-xu hay không?
Trước khi đi vào Ê-sai 53, chúng ta phải hiểu danh xưng “đầy tớ” (Hê-bơ-rơ: עֶבֶד - ‘ebed). Từ Ê-sai 41 trở đi, “đầy tớ” được nhắc đến nhiều lần với các tầng ý nghĩa khác nhau: khi thì chỉ toàn thể Y-sơ-ra-ên (Ê-sai 41:8-9), khi thì chỉ phần sót lại trung tín của dân sự, và đỉnh điểm là một nhân vật cá nhân đặc biệt trong các bài ca từ đoạn 42 đến 53. Sự tiến triển này cho thấy một khái niệm “Đầy Tớ” tập thể dần được tinh lọc và cá nhân hóa vào một Đấng sẽ hoàn thành sứ mạng mà dân Y-sơ-ra-ên đã thất bại: làm ánh sáng cho các dân ngoại và gánh lấy tội lỗi của họ (Ê-sai 49:6).
Chúng ta sẽ phân tích từng khúc then chốt, đối chiếu với cuộc đời Chúa Giê-xu được chép trong Tân Ước.
1. Sự Tôn Cao Qua Sự Hèn Hạ (Ê-sai 52:13-15):
“Nầy, tôi tớ ta sẽ được khôn ngoan, sẽ được tôn cao, sang trọng, và rất cao trọng.” (Ê-sai 52:13 - Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925)
Chữ “tôn cao” (Hê-bơ-rơ: רוּם - rûm) và “rất cao trọng” (Hê-bơ-rơ: נִשָּׂא - niśśā) mô tả một sự tôn vinh sau khi chịu khổ. Điều này ứng nghiệm trọn vẹn nơi Chúa Giê-xu: “Ngài vốn có hình Đức Chúa Trời... tự hạ mình, vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập tự. Cho nên Đức Chúa Trời đã đem Ngài lên rất cao” (Phi-líp 2:6-9). Sự “tôn cao” của Đầy Tớ diễn ra sau khi “dung mạo tiều tụy” (câu 14), trực tiếp ám chỉ sự phục sinh và thăng thiên của Đấng Christ.
2. Sự Chối Bỏ Và Không Được Nhận Biết (Ê-sai 53:1-3):
“Người đã bị người ta khinh dể và chán bỏ, từng trải sự buồn bực, biết sự đau ốm... chúng ta cũng đã khinh dể người, không kể người ra gì.” (Ê-sai 53:3)
Tiên tri mô tả một Đấng bị xã hội khước từ. Chúa Giê-xu đã ứng nghiệm điều này cách trọn vẹn: “Ngài đã đến trong xứ mình, nhưng dân mình chẳng hề nhận lấy” (Giăng 1:11). Ngài bị chính dân mình chối bỏ, bị xem như “kẻ phạm thượng”, và bị môn đồ Giu-đa phản bội. Sự “không có hình dung” (câu 2) không nói về ngoại hình, mà về sự thiếu vẻ hào nhoáng trần thế, phù hợp với Chúa Giê-xu khi Ngài sinh ra trong máng cỏ và sống đời thợ mộc.
3. Sự Thay Thế Và Gánh Tội (Ê-sai 53:4-6) – Trọng Tâm Của Phúc Âm:
“Thật người đã mang sự đau ốm của chúng ta, đã gánh sự buồn bực của chúng ta... Người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương... Đức Giê-hô-va đã làm cho tội lỗi của hết thảy chúng ta đều chất trên người.” (Ê-sai 53:4-6)
Đây là cốt lõi của thần học chuộc tội. Các động từ “mang” (Hê-bơ-rơ: נָשָׂא - nāśā), “gánh” (סָבַל - sāḇal), và “chất trên” (פָּגַע - pāḡa‘) mô tả một hành động thay thế hoàn toàn. Ma-thi-ơ trực tiếp áp dụng câu 4 cho chức vụ chữa bệnh và nhất là sự chịu khổ của Chúa Giê-xu: “hầu cho ứng nghiệm lời tiên tri của Đấng Tiên Tri Ê-sai rằng: Chính Ngài đã lấy sự đau ốm của chúng ta và gánh sự bịnh hoạn của chúng ta” (Ma-thi-ơ 8:17). Sứ đồ Phi-e-rơ cũng viết: “Chính Ngài đã mang tội lỗi chúng ta trong thân thể Ngài trên cây gỗ... bởi những lằn đòn của Ngài mà anh em đã được lành bịnh” (1 Phi-e-rơ 2:24). Sự “thay thế hình phạt” này là nền tảng cho giáo lý xưng nghĩa bởi đức tin.
4. Sự Im Lặng, Sự Chết Và Sự Chôn (Ê-sai 53:7-9):
“Người bị hiếp đáp, nhưng khi chịu hiếp đáp chẳng hề mở miệng... người đã bị cất khỏi đất người sống, vì cớ tội lỗi dân ta thì người bị đánh... người ta đã chôn người với kẻ ác, nhưng lúc chết, người được chôn với kẻ giàu.” (Ê-sai 53:7-9)
Sự im lặng của Đầy Tớ trước những lời buộc tội giả được thể hiện rõ nơi Chúa Giê-xu trước mặt Phi-lát và Hê-rốt (Ma-thi-ơ 27:12-14; Lu-ca 23:9). Sự chết của Ngài là “vì cớ tội lỗi dân ta” – một sự chết có mục đích cứu chuộc. Chi tiết “chôn với kẻ giàu” ứng nghiệm một cách kỳ diệu: Giô-sép người A-ri-ma-thê, một người giàu có, đã xin xác Chúa Giê-xu và chôn Ngài trong huyệt mộ mới của chính mình (Ma-thi-ơ 27:57-60). Điều này hoàn toàn không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
5. Sự Phục Sinh Và Kết Quả Công Lao (Ê-sai 53:10-12):
“Song Đức Giê-hô-va lấy làm vừa lòng mà làm tổn thương người... người sẽ thấy dòng dõi mình, những ngày mình sẽ lâu dài... người sẽ thấy kết quả của sự khốn khổ linh hồn mình mà lấy làm thỏa mãn.” (Ê-sai 53:10-11)
Cụm từ “làm tổn thương người” chỉ về sự đoán phát từ chính Đức Chúa Trời. Điều này vang vọng lời Chúa Giê-xu trên thập tự giá: “Đức Chúa Trời tôi ơi, Đức Chúa Trời tôi ơi, sao Ngài lìa bỏ tôi?” (Ma-thi-ơ 27:46). Nhưng sau sự chết là sự sống lại: “người sẽ thấy dòng dõi”. Làm sao một người đã chết có thể “thấy dòng dõi”? Điều này chỉ có thể thực hiện được qua sự phục sinh. “Dòng dõi” ở đây là hàng triệu người được tái sanh nhờ đức tin nơi Ngài – tức là Hội Thánh. Tác giả Hê-bơ-rơ thấy sự ứng nghiệm khi viết về Chúa Giê-xu: “Sau khi chịu khổ hình như vậy, Ngài được phước đời đời” (Hê-bơ-rơ 5:8-9). Câu 12 tuyên bố Ngài “đổ hồn mình cho đến chết” và “cầu thay cho những kẻ phạm tội”, hoàn toàn phù hợp với sự chết cầu thay của Chúa Giê-xu (Lu-ca 23:34) và chức vụ Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm đời đời của Ngài (Hê-bơ-rơ 7:25).
Một số người cho rằng Ê-sai 53 chỉ nói về dân Y-sơ-ra-ên tập thể hoặc về tiên tri Ê-sai. Hãy xem xét:
- Lập luận “Dân Y-sơ-ra-ên tập thể”: Trong chính đoạn này, Đầy Tớ là một cá nhân vô tội chịu khổ thay cho dân Y-sơ-ra-ên (“vì cớ tội lỗi dân ta”). Làm sao dân Y-sơ-ra-ên có thể chịu khổ thay cho chính mình? Hơn nữa, dân Y-sơ-ra-ên không phải là “vô tội” hay “chẳng từng làm điều hung ác” (câu 9). Chỉ có một cá nhân toàn hảo mới có thể gánh tội cho người khác.
- Lập luận “Một tiên tri khác”: Không có tiên tri nào trong lịch sử Y-sơ-ra-ên chịu chết một cách ô nhục, sống lại, và mang đến sự xưng công bình cho muôn dân như được mô tả ở đây. Chi tiết “sống lại” và “thấy dòng dõi” (câu 10) vượt quá số phận của bất kỳ tiên tri nào.
Chính các trước giả Tân Ước, phần lớn là người Do Thái am hiểu Kinh Thánh, đã liên tục và nhất quán áp dụng đoạn này cho Chúa Giê-xu (Công Vụ 8:26-35; 1 Phi-e-rơ 2:22-25; Rô-ma 10:16; Giăng 12:38). Quan trọng hơn, chính Chúa Giê-xu đã dạy rằng toàn bộ Kinh Thánh đều làm chứng về Ngài (Lu-ca 24:25-27, 44-47), và Ê-sai 53 chính là đỉnh cao của lời làm chứng đó.
Lẽ thật vĩ đại này không chỉ để tranh luận học thuật, mà phải biến đổi đời sống chúng ta.
1. Củng Cố Đức Tin Vào Sự Chuộc Tội Thay Thế: Mỗi khi nghi ngờ về tình yêu của Đức Chúa Trời hay giá trị của sự cứu rỗi, hãy đọc lại Ê-sai 53. Bạn thấy rõ ràng rằng sự cứu rỗi không phải do công đức bạn, mà bởi sự chịu khổ thay của Đấng Christ. Điều này đem lại sự bình an và sự bảo đảm cho linh hồn.
2. Khuôn Mẫu Cho Sự Phục Vụ Và Chịu Khổ: Chúa Giê-xu, Đầy Tớ chịu khổ, là gương mẫu tối cao cho chúng ta. Sự phục vụ thật thường đi kèm với sự khiêm nhường, im lặng trước sự oan ức, và sẵn sàng gánh lấy gánh nặng cho người khác (Phi-líp 2:5-7).
3. Động Lực Để Làm Chứng: Phần đầu chương (Ê-sai 52:15) và phần cuối (53:11-12) đều nói về ảnh hưởnh đến các dân tộc. Khi hiểu được giá của sự cứu chuộc, chúng ta được thúc đẩy để chia sẻ Phúc Âm cho “muôn dân”, rằng Đấng Mết-si-a đã đến và gánh tội cho họ.
4. Sự An Ủi Trong Khổ Nạn: Khi trải qua sự khinh dể, hiểu lầm hay đau đớn, chúng ta có thể tìm được sự đồng cảm sâu sắc nơi Chúa Giê-xu – Đầy Tớ chịu khổ. Ngài thấu hiểu và Ngài đã biến đổi sự khổ nạn thành công cụ cứu rỗi vĩ đại nhất. Sự khổ nạn của chúng ta trong Ngài sẽ không vô ích.
Sự tương ứng giữa Ê-sai 53 và cuộc đời, sự chết, sự phục sinh của Chúa Giê-xu Christ là quá chi tiết, quá cụ thể và quá nhiều để có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Từ sự khinh dể, im lặng, chịu đánh đòn, chịu đóng đinh, chôn với người giàu, cho đến mục đích gánh tội thay và kết quả là sự sống lại và xưng công bình cho nhiều người – tất cả đều tìm thấy sự ứng nghiệm trọn vẹn và duy nhất nơi Con Đức Chúa Trời. Ê-sai 53 không chỉ là một lời tiên tri về Chúa Giê-xu; nó là Phúc Âm được viết trước hơn 700 năm. Nó là nền tảng vững chắc cho đức tin của chúng ta, là bài ca tuyệt vời về tình yêu hy sinh của Đức Chúa Trời, và là lời mời gọi mỗi chúng ta đáp lại bằng đức tin, sự thờ phượng, và đời sống phục vụ. “Nhưng Người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương; sự sửa phạt bình an của chúng ta đã đổ trên Người, bởi lằn đòn của Người chúng ta được lành bịnh.” (Ê-sai 53:5). A-men.