Ý Nghĩa Và Tầm Quan Trọng Của Sự Biến Hình
Sự kiện biến hình của Chúa Giê-xu Christ, được ghi lại trong ba sách Phúc Âm Nhất Lãm (Ma-thi-ơ, Mác, Lu-ca), không chỉ là một khoảnh khắc siêu nhiên kỳ diệu mà còn là một cột mốc thần học trọng yếu trong chức vụ Ngài trên đất. Đây không phải là một phép lạ Ngài làm cho người khác, mà là một sự mặc khải về chính thân vị vinh hiển của Con Đức Chúa Trời. Sự kiện này như một tia sáng của thiên đàng chiếu rọi vào thế giới vật chất, bày tỏ thực tại vĩnh hằng đằng sau nhân tính khiêm nhường của Chúa Giê-xu.
Sự biến hình được ghi lại trong Ma-thi-ơ 17:1-13, Mác 9:2-13, và Lu-ca 9:28-36. Bối cảnh ngay trước đó là lời tuyên bố trọng đại của Phi-e-rơ tại Sê-sa-rê Phi-líp: “Ngài là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời hằng sống” (Ma-thi-ơ 16:16). Ngay sau lời tuyên xưng đó, Chúa Giê-xu bắt đầu dạy rõ ràng về sự thương khó, sự chết và sự sống lại của Ngài (Ma-thi-ơ 16:21). Sáu ngày sau (tám ngày theo Lu-ca), Chúa Giê-xu đem ba môn đồ thân tín là Phi-e-rơ, Gia-cơ và Giăng lên một ngọn núi cao để cầu nguyện. Đây không phải là ngẫu nhiên, mà là một sự chuẩn bị tâm linh để củng cố đức tin họ trước cú sốc của thập tự giá sắp xảy ra.
Theo Kinh Thánh: “Ngài biến hóa trước mặt các môn đồ, mặt Ngài sáng như mặt trời, áo Ngài trắng như ánh sáng” (Ma-thi-ơ 17:2). Từ “biến hóa” trong nguyên bản Hy Lạp là μετεμορφώθη (metemorphōthē), từ động từ μεταμορφόω (metamorphoō), có nghĩa là “biến đổi hình dạng từ bên trong ra bên ngoài”. Đây không phải là ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào, mà là vinh quang thiên thượng vốn có của Ngài – vinh quang của Ngôi Lời (Giăng 1:14) – được bày tỏ ra từ bản thể bên trong. Áo Ngài trắng đến nỗi “không có thợ giặt nào trên đất có thể giặt trắng đến thế” (Mác 9:3). Điều này nhắc chúng ta nhớ đến lời tiên tri về Đấng Mê-si trong sách Đa-ni-ên: “Áo Ngài trắng như tuyết, và tóc trên đầu Ngài như lông chiên sạch” (Đa-ni-ên 7:9).
Điều kỳ diệu tiếp theo là sự xuất hiện của hai nhân vật Cựu Ước: Môi-se và Ê-li. Họ hiện ra trong vinh quang và nói chuyện với Chúa Giê-xu về sự chết (sự “giải thể” – ἔξοδον exodon) Ngài sắp hoàn thành tại thành Giê-ru-sa-lem (Lu-ca 9:31). Sự hiện diện của họ mang ý nghĩa thần học vô cùng phong phú:
- Môi-se đại diện cho **Luật Pháp**. Ông là người ban hành Giao Ước Cũ. Ông đã chết và được Đức Chúa Trời chôn cất (Phục truyền 34:5-6).
- Ê-li đại diện cho **Các Tiên Tri**. Ông không trải qua sự chết nhưng được cất lên trời trong một cơn gió lốc (2 Các Vua 2:11).
Cả Luật Pháp và Tiên Tri đều làm chứng và chỉ về Chúa Giê-xu (Lu-ca 24:27). Họ hiện ra không phải để đứng ngang hàng với Ngài, mà để nói chuyện với Ngài và rồi **biến đi**, nhường chỗ cho một Đấng cao trọng hơn. Chúa Giê-xu là sự ứng nghiệm và là điểm hội tụ của toàn bộ Cựu Ước. Ngài không đến để phá bỏ nhưng để làm cho trọn (Ma-thi-ơ 5:17). Cuộc đối thoại của họ xoay quanh sự chết của Chúa Giê-xu, điều này xác nhận rằng thập tự giá không phải là một tai nạn, mà là trung tâm của kế hoạch cứu chuộc đã được định trước, mà Luật Pháp và Tiên Tri đều báo trước.
Phản ứng của Phi-e-rơ trước cảnh tượng là đề nghị dựng ba cái trại, một cho Chúa Giê-xu, một cho Môi-se và một cho Ê-li (Ma-thi-ơ 17:4). Ông muốn giữ lấy khoảnh khắc vinh quang này. Tuy nhiên, lời đề nghị này – dù xuất phát từ nhiệt tình – lại cho thấy ông chưa thật sự hiểu. Ông đặt Chúa Giê-xu ngang hàng với hai đại diện của Cựu Ước. Đáp lại, một đám mây sáng rực bao phủ họ, và một tiếng phán vang ra từ đám mây: “Đây là Con yêu dấu của ta, đẹp lòng ta mọi đường; hãy nghe lời Ngài!” (Ma-thi-ơ 17:5).
Đám mây vinh hiển (Shekinah) này là biểu tượng của sự hiện diện của Đức Chúa Trời (Xuất Ê-díp-tô 40:34-35). Tiếng phán này lặp lại và mở rộng lời phán tại Bếp-têm (Ma-thi-ơ 3:17). Lần này, không chỉ xác nhận Chúa Giê-xu là Con yêu dấu, mà còn có một mệnh lệnh: “Hãy nghe lời Ngài!”. Đây là lời phán trực tiếp từ Đức Chúa Cha, ủy quyền tuyệt đối cho Chúa Giê-xu. Trong thời đại cuối cùng này, Đức Chúa Trời không còn phán dạy qua nhiều cách thức như xưa, nhưng Ngài đã phán với chúng ta bởi **Con Ngài** (Hê-bơ-rơ 1:1-2). Thẩm quyền của Chúa Giê-xu vượt trên Môi-se và Ê-li. Khi các môn đồ nghe tiếng đó, họ sấp mặt xuống đất, hết sức khiếp sợ. Nhưng Chúa Giê-xu đến, chạm vào họ và phán: “Hãy đứng dậy, đừng sợ!” (Ma-thi-ơ 17:7). Hành động này thể hiện sự nhân từ và ân điển của Ngài.
Sự biến hình có những mục đích thần học và thực tiễn sâu sắc:
1. Xác Nhận Thân Vị Đấng Christ: Sự kiện này là một dấu ấn thiên thượng xác nhận lời tuyên xưng của Phi-e-rơ. Chúa Giê-xu không chỉ là một tiên tri vĩ đại, mà Ngài chính là **Con Đức Chúa Trời hằng sống**, mang trong mình bản thể thiên thượng. Ngài là Đức Chúa Trời thật và là người thật.
2. Nối Kết Cựu Ước và Tân Ước: Sự hiện diện của Môi-se và Ê-li cho thấy sự liên tục trong chương trình cứu chuộc của Đức Chúa Trời. Mọi lời hứa và hình bóng trong Cựu Ước đều tìm thấy sự ứng nghiệm trọn vẹn nơi Chúa Giê-xu.
3. Báo Trước Và Củng Cố Đức Tin Về Sự Phục Sinh: Vinh quang của sự biến hình là sự bảo đảm trước về vinh quang phục sinh. Nó cho các môn đồ thấy rằng, đằng sau sự nhục nhã của thập tự giá là vương miện vinh hiển. Điều này giúp họ vượt qua được sự vấp phạm của thập tự giá (1 Cô-rinh-tô 1:23).
4. Mặc Khải Về Vương Quốc Tương Lai: Phi-e-rơ sau này đã giải thích rằng sự biến hình là sự xác nhận về lời tiên tri và là sự cho thấy trước về “quyền phép và sự đến của Đức Chúa Jêsus Christ, Chúa chúng ta” (2 Phi-e-rơ 1:16-18). Đó là một sự nếm trước vinh quang của Nước Đức Chúa Trời sẽ được bày tỏ trọn vẹn khi Chúa tái lâm.
5. Làm Mẫu Mực Cho Sự Biến Đổi Của Tín Đồ: Động từ Hy Lạp “metamorphoō” được Phao-lô dùng trong Rô-ma 12:2: “Đừng làm theo đời nầy, nhưng hãy biến hóa bởi sự đổi mới của tâm thần mình”, và trong 2 Cô-rinh-tô 3:18 khi nói về việc chúng ta được biến hóa từ vinh hiển này sang vinh hiển khác theo ảnh tượng của Chúa. Sự biến hình của Chúa Giê-xu là nguồn và là hình mẫu cho sự biến đổi thuộc linh của chúng ta.
Sự biến hình không chỉ là một câu chuyện lịch sử, mà nó mang những bài học thiết thực cho hành trình đức tin của chúng ta hôm nay:
1. Sự Cần Thiết Của “Núi Cao” – Thời Gian Ở Riêng Với Chúa: Chúa Giê-xu đã đem các môn đồ lên núi cao, tách biệt khỏi đám đông và công việc thường nhật, để cầu nguyện. Đời sống thiêng liêng mạnh mẽ đòi hỏi những khoảng lặng, những lúc chúng ta chủ động lánh ra nơi thanh vắng để ở cùng Chúa, lắng nghe tiếng Ngài qua Lời Ngài và cầu nguyện (Mác 1:35).
2. “Hãy Nghe Lời Ngài” – Thẩm Quyền Tuyệt Đối Của Chúa Giê-xu: Mệnh lệnh từ trời nhắc nhở chúng ta rằng, trong mọi vấn đề của đời sống – đạo đức, thần học, các mối quan hệ, công việc – thẩm quyền tối cao thuộc về Chúa Giê-xu và Lời của Ngài. Chúng ta được kêu gọi vâng phục và sống dưới sự dạy dỗ của Kinh Thánh.
3. Nhìn Thấy Vinh Quang Đằng Sau Sự Đau Khổ: Các môn đồ được thấy vinh quang để có thể bước qua sự kinh hoàng của thập tự giá. Trong những thử thách, khó khăn, hay sự chịu khổ vì danh Chúa, chúng ta cần cầu xin Chúa mở mắt thuộc linh để nhìn thấy vinh quang đời đời phía trước (2 Cô-rinh-tô 4:17-18). Sự biến hình dạy chúng ta rằng, con đường dẫn đến sự sống phục sinh phải đi ngang qua thập tự giá.
4. Sống Trong Sự Biến Đổi Từ Bên Trong: Như Chúa Giê-xu bày tỏ vinh quang từ bản thể bên trong, đời sống Cơ Đốc thật là sự biến đổi từ bên trong bởi quyền năng của Đức Thánh Linh. Đó không phải là việc trau chuốt bề ngoài, mà là sự đổi mới tâm thần, để Christ được hình thành trong chúng ta (Ga-la-ti 4:19).
5. Truyền Đạt Sứ Điệp Sau Khi Xuống Núi: Sau sự kiện, Chúa Giê-xu dặn các môn đồ đừng nói lại cho ai cả “cho đến chừng Con người từ kẻ chết sống lại” (Ma-thi-ơ 17:9). Trải nghiệm thuộc linh cá nhân là quý báu, nhưng có thời điểm và cách thức để chia sẻ. Hơn nữa, họ phải xuống núi để đối diện với sự yếu đuối của con người (câu chuyện đuổi quỷ câm trong các câu tiếp theo). Sự vinh hiển trên núi trang bị cho họ sức mạnh để phục vụ trong thung lũng nhu cầu. Chúng ta cũng vậy, được nuôi dưỡng trong sự hiện diện Chúa để rồi đi ra phục vụ thế giới đang hư mất.
Sự biến hình của Chúa Giê-xu là một mặc khải độc nhất vô nhị về thân vị vừa siêu nhiên vừa cứu chuộc của Ngài. Nó xác nhận Ngài là Đấng Mê-si, là Con Đức Chúa Trời, là Đấng mà cả Luật Pháp lẫn Tiên Tri đều làm chứng. Sự kiện này vén lên bức màn, cho phép con người nhìn thoáng qua vinh quang thiên thượng vốn bị che khuất trong nhân tính của Ngài. Nhưng hơn thế nữa, nó chỉ ra con đường của mọi tín đồ: đó là con đường của thập tự giá dẫn đến vinh quang, con đường của sự vâng phục “hãy nghe lời Ngài”, và con đường biến đổi từ vinh hiển này sang vinh hiển khác trong Chúa.
Ngày nay, chúng ta không lên núi Ta-bô để chứng kiến sự biến hình, nhưng chúng ta có Lời Đức Chúa Trời đầy đủ và trọn vẹn, là “đèn cho chân tôi, ánh sáng cho đường lối tôi” (Thi-thiên 119:105). Khi chúng ta chiêm ngưỡng vinh quang của Chúa trong Kinh Thánh, qua sự cầu nguyện và thờ phượng, chúng ta cũng đang được Đức Thánh Linh biến đổi để trở nên giống như hình ảnh của Con Ngài. Sự biến hình khích lệ chúng ta sống với niềm hy vọng chắc chắn: Đấng Christ vinh hiển mà chúng ta phục vụ hôm nay, một ngày kia sẽ trở lại trong vinh quang trọn vẹn của Ngài để đưa chúng ta vào trong vương quốc vĩnh hằng của sự sáng.