Giờ Chúa Giê-su Bị Đóng Đinh Trên Thập Tự Giá
Trong sự kiện trung tâm của lịch sử nhân loại – sự chịu chết của Chúa Giê-su Christ – mỗi một chi tiết đều mang ý nghĩa thần học sâu sắc. Việc xác định **“giờ”** Chúa bị đóng đinh không chỉ là một thông tin lịch sử, mà còn là một mảnh ghép quan trọng giúp chúng ta hiểu sâu hơn về kế hoạch cứu chuộc hoàn hảo của Đức Chúa Trời, về sự ứng nghiệm Kinh Thánh, và về chính thân vị của Đấng Cứu Thế. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào các ghi chép trong sách Phúc Âm, giải quyết những câu hỏi về sự khác biệt bề ngoài, khám phá ý nghĩa của từng khung giờ, và rút ra những bài học quý báu cho đức tin của chúng ta ngày nay.
I. Dữ Liệu Từ Các Sách Phúc Âm: Một Sự Khác Biệt Tưởng Chừng
Khi đọc song song các sách Phúc Âm, chúng ta bắt gặp hai mốc thời gian có vẻ mâu thuẫn về giờ Chúa Giê-su bị đóng đinh. Sự thật là không hề có mâu thuẫn, mà là sự bổ sung và phản ánh hai hệ thống tính giờ khác nhau được sử dụng trong xã hội Do Thái thời bấy giờ.
1. Ghi chép của Mác: Sách Mác, được viết cho độc giả La Mã, sử dụng hệ thống giờ La Mã mà chúng ta quen thuộc ngày nay (ngày được tính từ nửa đêm đến nửa đêm, chia làm 12 giờ ban ngày và 12 giờ ban đêm).
“Vả, bấy giờ là giờ thứ ba, họ đóng đinh Ngài trên cây thập tự.” (Mác 15:25, Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925)
Trong hệ thống này, “giờ thứ ba” tương đương với khoảng **9 giờ sáng** tính từ lúc 6 giờ sáng (bình minh).
2. Ghi chép của Giăng: Sách Giăng, với góc nhìn thần học sâu sắc, lại ghi lại một thời điểm khác trong phiên xét xử của Phi-lát.
“Vả, bấy giờ là ngày sắm sửa về lễ Vượt Qua, lối giờ thứ sáu. Phi-lát nói với người Giu-đa rằng: Nầy là Vua các ngươi!” (Giăng 19:14, Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925)
Nếu hiểu “giờ thứ sáu” theo hệ thống La Mã, sẽ là **6 giờ sáng** – điều này dường như rất sớm so với trình tự các sự kiện được mô tả. Tuy nhiên, Giăng có khả năng cao đang sử dụng **hệ thống tính giờ Do Thái** (còn gọi là hệ thống “giờ kinh sư”), phổ biến trong người Do Thái thời đó. Trong hệ thống này, ngày được tính từ 6 giờ chiều hôm trước đến 6 giờ chiều hôm sau (theo Sáng Thế Ký 1: “có buổi chiều và buổi sáng”). “Giờ thứ sáu” theo cách tính này là khoảng **12 giờ trưa** (tính từ 6 giờ sáng).
Giải pháp hài hòa: Sự hài hòa hợp lý nhất là: - Giờ thứ sáu theo Giăng (12 giờ trưa) là thời điểm Phi-lát tuyên án và Chúa Giê-su bị trao cho để đóng đinh, sau một loạt các cuộc tra xét kéo dài từ đêm. - Giờ thứ ba theo Mác (9 giờ sáng) là thời điểm thực tế diễn ra việc đóng đinh Ngài trên thập tự giá tại Gô-gô-tha.
Điều này phù hợp với trình tự: Phi-lát xử án lúc trưa (Giăng 19:14), sau đó binh lính mới giải Ngài đi, chuẩn bị và tiến hành hành hình. Việc đóng đinh hoàn tất vào khoảng 9 giờ sáng, và Chúa Giê-su đã treo trên thập tự giá từ thời điểm đó.
II. Ý Nghĩa Thần Học Của “Giờ” Trong Sách Giăng
Đối với Giăng, “giờ” (tiếng Hy Lạp: hōra) không chỉ là một khoảnh khắc thời gian, mà là **thời điểm định mệnh** được Đức Chúa Trời ấn định từ trước vô cùng cho công cuộc cứu chuộc. Cả sách Phúc Âm Giăng xoay quanh ý tưởng “giờ” của Chúa Giê-su chưa đến (Giăng 2:4, 7:30, 8:20) và cuối cùng đã đến (Giăng 12:23, 13:1, 17:1).
Việc Giăng ghi chú “lối giờ thứ sáu” (khoảng 12 giờ trưa) vào chính thời khắc Phi-lát tuyên bố “Nầy là Vua các ngươi!” mang ý nghĩa biểu tượng mạnh mẽ: - Đỉnh điểm của sự chối bỏ: Vào giữa trưa, khi ánh sáng mạnh nhất, các nhà lãnh đạo Do Thái và đám đông lại chối bỏ Vua Mình, Đấng là “Ánh sáng của thế gian” (Giăng 8:12). - Chiên Con Lễ Vượt Qua: Giờ này trùng với thời điểm bắt đầu giết chiên con cho Lễ Vượt Qua tại đền thờ (Xuất Ê-díp-tô Ký 12:6). Giăng đã cố tình nhấn mạnh điều này khi ghi: “bấy giờ là ngày sắm sửa về lễ Vượt Qua”. Chúa Giê-su, **Chiên Con của Đức Chúa Trời** (Giăng 1:29), đang được “giết” về mặt pháp lý và hình tượng ngay giờ dâng của lễ, để ứng nghiệm trọn vẹn ý nghĩa của lễ đó. - Sự phán xét và vương quyền: Giữa thanh thiên bạch nhật, Đấng Christ bị xét xử bởi một quan tòa ngoại bang, nhưng chính Ngài mới là Quan Án Tối Cao và Vua vĩ đại đang thi hành chương trình cứu rỗi của Đức Chúa Trời.
III. Bóng Tối Giữa Ban Ngày: Từ Giờ Thứ Sáu Đến Giờ Thứ Chín
Kinh Thánh ghi lại một hiện tượng siêu nhiên xảy ra ngay sau khi Chúa Giê-su bị đóng đinh:
“Từ giờ thứ sáu đến giờ thứ chín, khắp cả xứ đều tối tăm mù mịt.” (Ma-thi-ơ 27:45, Mác 15:33, Lu-ca 23:44)
“Giờ thứ sáu” ở đây là **12 giờ trưa** (tính theo giờ La Mã/giờ chúng ta dùng), và “giờ thứ chín” là **3 giờ chiều**. Như vậy, **bóng tối bao phủ cả xứ trong ba giờ đồng hồ**, từ trưa đến chiều. Điều này cực kỳ quan trọng:
- Bản án của Đức Chúa Trời: Đây không phải nhật thực tự nhiên (vì Lễ Vượt Qua nhằm ngày trăng tròn, không thể có nhật thực). Đây là sự can thiệp siêu nhiên, biểu thị sự phán xét của Đức Chúa Trời đổ trên Con Ngài, Đấng gánh thay tội lỗi của thế gian. Tiên tri A-mốt đã nói trước: “Chúa Giê-hô-va phán: Trong ngày đó, ta sẽ khiến mặt trời lặn đi lúc giữa trưa, và làm cho đất tối sầm trong ngày sáng láng” (A-mốt 8:9).
- Sự phân cách: Trong ba giờ này, Chúa Giê-su hứng chịu sự thịnh nộ của Đức Chúa Trời thay cho chúng ta. Sự tối tăm biểu trưng cho sự phân cách tạm thời giữa Cha và Con vì tội lỗi. Tiếng kêu thảm thiết “Đức Chúa Trời tôi ôi! Đức Chúa Trời tôi ôi! sao Ngài lìa bỏ tôi?” (Ma-thi-ơ 27:46) vang lên trong khoảng thời gian này.
- Sự hoàn tất: Vào **giờ thứ chín** (3 giờ chiều), Chúa Giê-su tuyên bố “Mọi sự đã được trọn” (Giăng 19:30) và trút linh hồn. Đây cũng là giờ dâng của lễ thiêu buổi chiều trong đền thờ. Chúa Giê-su, của lễ trọn vẹn cuối cùng, đã dâng chính mình một lần đủ cả.
IV. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân
Việc nghiên cứu về “giờ” Chúa chịu đóng đinh không chỉ là kiến thức lịch sử, mà phải dẫn chúng ta đến sự thờ phượng, biết ơn và sống thay đổi.
1. Sự Chính Xác và Đáng Tin Cậy của Lời Chúa: Những chi tiết tưởng chừng khác biệt trong các sách Phúc Âm, khi được nghiên cứu cẩn thận, lại minh chứng cho tính xác thực và đa chiều của các nhân chứng. Chúng dạy chúng ta đọc Kinh Thánh với sự tôn trọng, kiên nhẫn và tìm kiếm sự hài hòa dưới sự dẫn dắt của Đức Thánh Linh.
2. Sự Vâng Phục Trọn Vẹn Trong “Giờ” Định Mệnh: Chúa Giê-su hoàn toàn làm chủ thời gian của Ngài. Ngài không vội vàng, cũng không trốn tránh. Ngài chủ động bước vào “giờ” đau thương vì vâng phục ý Cha và yêu thương chúng ta (Giăng 10:18). Trong đời sống chúng ta, có những “giờ” khó khăn, thử thách mà Chúa cho phép. Hãy học theo gương Chúa, tin cậy rằng Ngài nắm giữ thời gian của chúng ta, và vâng phục thánh ý Ngài trong giờ phút đó.
3. Sự Nghiêm Trọng Của Tội Lỗi và Sự Vĩ Đại Của Ân Điển: Ba giờ tối tăm trên thập tự giá cho thấy tội lỗi chúng ta nghiêm trọng đến mức nào – nó đòi hỏi sự chết và sự phân cách khủng khiếp. Đồng thời, nó cho thấy tình yêu của Đấng Christ lớn lao đến mức nào – Ngài sẵn sàng chịu đựng điều đó thay cho chúng ta. Điều này phải khiến chúng ta ghét bỏ tội lỗi và yêu mến Chúa sâu nhiệm hơn.
4. Sống Với Lòng Biết Ơn Và Sự Cấp Bách: Mỗi giờ trôi qua trong ngày đều được Chúa chuộc lại bằng một giá rất đắt. Vì vậy, chúng ta được kêu gọi “hãy lợi dụng thì giờ” (Ê-phê-sô 5:16), sống mỗi ngày, mỗi giờ với tấm lòng biết ơn vì sự cứu chuộc, và với sự cấp bách trong việc phục vụ Chúa, làm chứng về Ngài, vì thời gian không còn nhiều.
V. Kết Luận
Chúa Giê-su Christ, Chiên Con của Đức Chúa Trời, đã bị đóng đinh vào khoảng **9 giờ sáng** (giờ thứ ba) trên đồi Gô-gô-tha, sau khi bị tuyên án bởi Phi-lát vào khoảng **12 giờ trưa** (giờ thứ sáu theo lối Do Thái). Từ **12 giờ trưa đến 3 giờ chiều**, bóng tối của sự phán xét bao phủ, và đến **3 giờ chiều** (giờ thứ chín), Ngài phó linh hồn, hoàn tất công cuộc cứu chuộc vĩ đại.
Mỗi khung giờ ấy đều nói lên một điều về Đấng Christ: Ngài là Vua bị chối bỏ, là Chiên Con bị giết, là Đấng Gánh Tội chịu phán xét, và là Đấng Chiến Thắng tuyên bố “Mọi sự đã được trọn”. Khi chúng ta hiểu được ý nghĩa của những giờ phút thiêng liêng ấy, lòng chúng ta tràn ngập sự thờ phượng và quyết tâm sống xứng đáng với sự hy sinh cao cả đó. Nguyện chúng ta luôn “nhìn xem Đức Chúa Jêsus”, Đấng đã chịu đóng đinh vì chúng ta, để chạy cách nhịp nhàng cuộc đua đặt trước mặt chúng ta (Hê-bơ-rơ 12:2).