Sự Thu Hút Của Đức Chúa Trời Đến Với Sự Cứu Rỗi
Trong hành trình đức tin, có một câu hỏi thần học sâu sắc và đầy an ủi: Điều gì – hay ai – đã thực sự khởi đầu cho mối liên hệ giữa tôi với Đấng Christ? Câu trả lời được tìm thấy trong lẽ thật vinh hiển về sự chủ động tuyệt đối của Đức Chúa Trời trong công cuộc cứu rỗi. Khái niệm “Đức Chúa Trời thu hút” không phải là một ý tưởng triết học trừu tượng, mà là một chân lý nền tảng được Kinh Thánh mặc khải, giải thích cho cội nguồn của đức tin nơi mỗi Cơ Đốc nhân. Bài nghiên cứu này sẽ đi sinto khảo sát ý nghĩa, nền tảng Kinh Thánh và ứng dụng thiết thực của lẽ thật quan trọng này.
Chìa khóa để hiểu lẽ thật này nằm ở phân đoạn then chốt trong Phúc Âm Giăng. Chúa Giê-xu tuyên bố: “Chẳng ai đến cùng ta được, nếu Cha, là Đấng sai ta, không kéo đến” (Giăng 6:44, Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925). Từ “kéo” trong nguyên ngữ Hy Lạp là ἑλκύω (helkúō). Từ này không mang nghĩa một lời mời gọi nhẹ nhàng hay một gợi ý thụ động. Helkúō diễn tả một hành động mạnh mẽ, như “kéo lưới đầy cá” (Giăng 21:6), “rút gươm” (Giăng 18:10). Nó truyền tải ý về một sức lực chủ động, có hiệu quả, vượt qua sự miễn cưỡng hoặc bất lực của đối tượng. Như vậy, sự “kéo” của Cha là một tác động có năng quyền và đầy ân điển vào tấm lòng con người, khiến họ có thể và muốn đến với Chúa Giê-xu.
Sự thu hút này luôn hướng về một mục tiêu cụ thể: “Ta sẽ kéo mọi người đến cùng ta” (Giăng 12:32). Ở đây, Chúa Giê-xu nói về thập tự giá của Ngài. Cây thập tự là trung tâm của sức thu hút vũ trụ này. Ân điển kéo chúng ta không phải bằng một sức mạnh vô hình mơ hồ, mà bằng sự bày tỏ tình yêu và sự hy sinh chuộc tội đẫm máu của Đấng Christ.
Lẽ thật về sự thu hút của Đức Chúa Trời không chỉ riêng ở sách Giăng, mà là một sợi chỉ đỏ xuyên suốt toàn bộ Kinh Thánh, phù hợp với giáo lý về sự hư mất hoàn toàn của con người và ân điển tối cao của Đức Chúa Trời.
1. Tình Trạng Bất Lực Của Con Người: Kinh Thánh mô tả con người trong tội lỗi không những bị lạc mất, mà còn “chết vì lầm lỗi và tội ác mình” (Ê-phê-sô 2:1). Một người chết thuộc linh không thể tự mình đáp lại lời mời của Phúc Âm. Trí óc họ bị mù tối (2 Cô-rinh-tô 4:4), ý chí bị nô lệ cho tội lỗi (Rô-ma 6:17), và tấm lòng cứng cỏi (Ê-xê-chi-ên 36:26). Sự thu hút của Đức Chúa Trời là hành động tái tạo sự sống, mở mắt, và uốn nắn ý chí.
2. Sự Kêu Gọi Hiệu Năng Của Đức Chúa Trời: Sứ đồ Phao-lô làm sáng tỏ mối liên hệ giữa sự kêu gọi của Đức Chúa Trời và sự đáp lại của chúng ta: “Những kẻ Ngài đã định sẵn, thì Ngài cũng đã kêu gọi, những kẻ Ngài đã kêu gọi, thì Ngài cũng đã xưng là công bình, và những kẻ Ngài đã xưng là công bình, thì Ngài cũng đã làm nên vinh hiển” (Rô-ma 8:30). Sự “kêu gọi” ở đây (tiếng Hy Lạp: καλέω, kaléō) không phải là lời mời chung chung bị từ chối, mà là tiếng gọi đầy quyền năng, hiệu nghiệm, khiến điều được định trở thành hiện thực. Nó là “sự kêu gọi trên cao” (Phi-líp 3:14) hay “sự kêu gọi thánh” (2 Ti-mô-thê 1:9).
3. Tấm Gương Trong Sách Công Vụ: Câu chuyện của bà Ly-đi là minh họa rõ ràng: “Chúa mở lòng cho người chăm chỉ nghe lời Phao-lô nói” (Công vụ 16:14). Hành động “mở lòng” (διανοίγω, dianoígō) của Chúa đi trước và khiến cho việc “chăm chỉ nghe” trở nên có thể. Đức tin của bà là kết quả của hành động mở lòng đó.
Hiểu được sự thu hút của Đức Chúa Trời không phải để thúc đẩy sự thụ động, mà để đem lại những hệ quả sâu sắc cho đời sống đức tin.
1. Loại Bỏ Mọi Sự Khoe Mình: Nếu sự khởi đầu của đức tin đến từ chính chúng ta – dù chỉ là một chút thiện ý nhỏ nhoi – thì chúng ta có cơ sở để khoe mình (Ê-phê-sô 2:9). Nhưng lẽ thật về sự thu hút của Đức Chúa Trời đặt tất cả vinh hiển về cứu rỗi vào duy một mình Ngài. Chúng ta yêu Chúa chỉ vì Ngài đã yêu chúng ta trước (1 Giăng 4:19). Đức tin không phải là công đức, mà là món quà (Ê-phê-sô 2:8).
2. Bảo Đảm Cho Sự Cứu Rỗi: Nếu sự cứu rỗi khởi đầu bởi ý muốn và năng quyền của Đức Chúa Trời, thì sự bảo toàn và hoàn tất nó cũng bởi Ngài. Đấng đã khởi đầu công việc tốt lành trong chúng ta sẽ làm cho trọn đến ngày của Đấng Christ (Phi-líp 1:6). Sự thu hút của Ngài bảo đảm rằng không ai có thể cướp chúng ta khỏi tay Ngài (Giăng 10:28-29).
3. Nền Tảng Cho Sự Cầu Nguyện Truyền Giáo: Lẽ thật này thúc đẩy chúng ta cầu nguyện cách sốt sắng cho người chưa tin. Thay vì chỉ cậy vào tài hùng biện hay lập luận, chúng ta cầu xin Chúa hành động – mở mắt, mở lòng, và kéo họ đến với Đấng Christ. Chúng ta hiểu rằng công việc của chúng ta là gieo giống và tưới cây, nhưng Đức Chúa Trời mới là Đấng làm cho lớn lên (1 Cô-rinh-tô 3:6-7).
Làm thế nào để lẽ thật tuyệt đối về chủ quyền của Đức Chúa Trời này trở nên sống động và thực tiễn trong đời sống hằng ngày?
1. Trong Sự Thờ Phượng Cá Nhân: Mỗi khi bạn mở Kinh Thánh ra đọc với lòng tin và yêu mến, hãy nhận biết đó là ân điển. Hãy cầu nguyện: “Lạy Chúa, chính Ngài đã mở lòng con để con yêu mến Lời Ngài. Xin tiếp tục thu hút con đến gần Ngài hơn.” Sự thờ phượng bắt nguồn từ nhận thức rằng mọi điều thiện hảo trong ta đều đến từ Ngài (Gia-cơ 1:17).
2. Trong Việc Chia Sẻ Phúc Âm: Hãy rao giảng và làm chứng với lòng can đảm và bình an. Bạn không chịu trách nhiệm về sự đáp lại của người nghe (đó là công việc của Đức Thánh Linh), nhưng bạn chịu trách nhiệm về sự trung tín trong lời chứng của mình (1 Cô-rinh-tô 3:5, 4:2). Hãy tin cậy rằng Lời Chúa có năng quyền và Đức Thánh Linh đang hành động.
3. Trong Sự Đối Diện Với Nghi Ngờ: Khi bạn nghi ngờ về sự cứu rỗi của chính mình, hãy nhìn ra ngoài bản thân và nhìn vào Đấng Christ. Câu hỏi không phải là “Đức tin của tôi có đủ mạnh không?” mà là “Đấng Christ mà tôi tin cậy có đủ quyền năng và thành tín không?”. Sự bảo đảm nằm ở Đấng đã kéo bạn đến, chứ không ở sức mạnh của cái nắm tay bạn.
4. Trong Mối Quan Hệ Với Anh Em Tín Hữu: Hãy nhìn Hội Thánh với con mắt của ân điển. Mỗi người ngồi cạnh bạn đều là một phép lạ của sự thu hút thần thượng. Điều này nuôi dưỡng lòng kiên nhẫn, khiêm nhường và tình yêu thương. Chúng ta không yêu nhau vì nhau tốt, mà vì chúng ta đã cùng được Chúa yêu và kéo đến.
Sự thu hút của Đức Chúa Trời đến với sự cứu rỗi là viên ngọc quý của Phúc Âm. Nó bày tỏ cho chúng ta một Đức Chúa Trời không phải là một vị thần thụ động, chờ đợi con người tìm đến, mà là một Người Cha đầy lòng thương xót, đã vượt qua mọi khoảng cách do tội lỗi tạo nên để đích thân tìm kiếm và cứu chuộc kẻ hư mất. Qua sự chết và sống lại của Chúa Giê-xu Christ, Cha đã thiết lập nền tảng cho ân điển ấy, và qua Đức Thánh Linh, Ngài áp dụng ân điển ấy cách hiệu nghiệm vào lòng của những kẻ được chọn.
Lẽ thật này không hề làm giảm đi tính chân thật của lời kêu gọi ăn năn và tin nhận Phúc Âm được rao giảng cho mọi người. Trái lại, nó chính là sức mạnh bảo đảm đằng sau lời kêu gọi ấy. Chúng ta hãy sống và phục vụ trong niềm vui sướng và lòng biết ơn sâu xa, vì biết rằng: “Ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em, bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời” (Ê-phê-sô 2:8). Mọi vinh hiển đều thuộc về Ngài, là Đấng đã yêu chúng ta trước, kéo chúng ta đến, và sẽ giữ chúng ta cho đến cuối cùng.