Kinh Thánh nói gì về sự chính trị đúng đắn?

02 December, 2025
17 phút đọc
3,225 từ
Chia sẻ:

Kinh Thánh nói gì về sự chính trị đúng đắn?

Trong một thế giới đầy biến động chính trị, những cuộc tranh luận, chia rẽ và tìm kiếm các hệ thống lý tưởng, Cơ Đốc nhân thường tự hỏi: “Lập trường của tôi nên là gì? Kinh Thánh dạy điều gì về chính trị?” Câu trả lời không nằm ở việc ủng hộ một chủ nghĩa, đảng phái hay cá nhân cụ thể nào, mà nằm ở những nguyên tắc vĩnh cửu được Đức Chúa Trời mặc khải. Bài nghiên cứu này sẽ khảo sát quan điểm của Kinh Thánh về quyền cai trị, trách nhiệm công dân và hình mẫu của một nền “chính trị đúng đắn” dưới ánh sáng Lời Chúa.

Nền Tảng: Chủ Quyền Tối Thượng Của Đức Chúa Trời

Trước khi bàn đến bất kỳ hình thái chính trị nào của con người, Kinh Thánh khẳng định một chân lý nền tảng: Đức Chúa Trời là Đấng cai trị tối cao. Ngài là Đấng lập nên các vua chúa, cũng như phế bỏ họ (Đa-ni-ên 2:21). Quan điểm này triệt để phá vỡ mọi ý tưởng về chủ nghĩa nhân bản hay thế tục trong chính trị, nơi con người tự xem mình là trung tâm tối hậu.

“Vì nước là của Đức Giê-hô-va; Ngài là Đấng quản trị các nước.” (Thi Thiên 22:28)

Trong tiếng Hê-bơ-rơ, từ “quản trị” ở đây là mashal (מָשַׁל), mang nghĩa thống trị, cai quản, nắm quyền tể trị. Điều này có nghĩa mọi hệ thống chính trị loài người đều tồn tại dưới sự cho phép và chủ quyền tối thượng của Đức Chúa Trời, dù họ có nhận biết Ngài hay không. Sách Châm Ngôn cũng nhấn mạnh: “Lòng của vua ở trong tay Đức Giê-hô-va như dòng nước chảy; Ngài làm nghiêng lệch nó bề nào tùy ý Ngài muốn.” (Châm Ngôn 21:1).

Mục Đích Của Chính Quyền Dân Sự Theo Kinh Thánh

Kinh Thánh công nhận và thiết lập chính quyền dân sự như một phương tiện để duy trì trật tự, công lý và kiềm chế sự gian ác trong xã hội sa ngã. Phân đoạn then chốt nhất là Rô-ma 13:1-7:

“Mọi người phải vâng phục các đấng cầm quyền trên mình; vì chẳng có quyền nào mà không đến bởi Đức Chúa Trời, các quyền đều bởi Đức Chúa Trời chỉ định. Cho nên ai chống trả quyền phép, tức là đối địch với mạng lịnh Đức Chúa Trời đã lập; và những kẻ đối địch thì chuốc lấy sự phán xét vào mình.” (Rô-ma 13:1-2)

Từ Hy Lạp cho “cầm quyền” là exousia (ἐξουσία), chỉ thẩm quyền, quyền lực được ủy nhiệm. Sứ đồ Phao-lô giải thích rằng chính quyền là “tôi tớ của Đức Chúa Trời” (Rô-ma 13:4) với hai chức năng chính:

  • Trừng phạt kẻ làm ác: “Vì quan quyền là tôi tớ của Đức Chúa Trời để làm ích cho ngươi. Song nếu ngươi làm ác, thì hãy sợ, vì người cầm gươm chẳng phải là vô cớ.” (Rô-ma 13:4a).
  • Bảo vệ và khen ngợi người làm lành: “Người là tôi tớ của Đức Chúa Trời để làm ích cho ngươi. ... họ là kẻ hầu việc Đức Chúa Trời để làm công việc ấy.” (Rô-ma 13:4, 6).

Như vậy, mục đích thần thượng của chính quyền là thi hành công lý, bảo vệ người yếu thế và trừng phạt kẻ phạm tội, qua đó tạo ra một môi trường tương đối ổn định để Phúc Âm được rao truyền và con dân Chúa sống “một đời yên lặng bình tịnh” (I Ti-mô-thê 2:2).

Hình Mẫu Lãnh Đạo Công Chính Trong Kinh Thánh

Kinh Thánh đưa ra nhiều tiêu chuẩn khắt khe cho người lãnh đạo, vượt xa khỏi tài năng chính trị thông thường. Những tiêu chuẩn này bắt nguồn từ bản tính của chính Đức Chúa Trời – Vua Công Bình.

“Ngài sẽ lấy sự công bình xét đoán kẻ nghèo nàn, và xử lẽ ngay thẳng cho kẻ nhu mì trên đất.” (Ê-sai 11:4)

Một số nguyên tắc then chốt cho lãnh đạo:

  • Kính sợ Đức Chúa Trời: Đây là điều kiện tiên quyết (Xuất Ê-díp-tô Ký 18:21).
  • Công bình và không thiên vị: “Chớ nhận của hối lộ, vì của hối lộ làm mù mắt kẻ sáng suốt, và làm cong vẹo việc của người công bình.” (Phục Truyền 16:19).
  • Phục vụ chứ không cai trị hà khắc: Chúa Giê-xu dạy: “Ai muốn làm lớn trong các ngươi, thì sẽ làm đầy tớ; còn ai muốn làm đầu trong các ngươi, thì sẽ làm tôi mọi cho mọi người.” (Mác 10:43-44). Nguyên tắc này áp dụng cho mọi cấp bậc lãnh đạo.
  • Bảo vệ người yếu thế: “Hãy binh vực kẻ cô thế và mồ côi; hãy đoán xét công bình cho kẻ khốn cùng và thiếu thốn. Hãy giải cứu kẻ khốn cùng và nghèo nàn, hãy cứu họ khỏi tay kẻ dữ.” (Thi Thiên 82:3-4).

Lịch sử các vị vua Y-sơ-ra-ên cho thấy rõ: sự thịnh vượng hay suy vong của quốc gia gắn liền với việc nhà lãnh đạo có đi theo các nguyên tắc này hay không (xem II Sử Ký, các sách Các Vua).

Trách Nhiệm Của Cơ Đốc Nhân Đối Với Chính Quyền

Kinh Thánh không kêu gọi tín đồ thoát ly khỏi xã hội hay chống đối vô chính phủ. Thay vào đó, chúng ta được dạy phải sống với tư cách là “người ngoại bang và kẻ ở trọ” (I Phi-e-rơ 2:11) trên đất, nhưng đồng thời tham gia có trách nhiệm. Các trách nhiệm này bao gồm:

  1. Vâng Phục: Như đã thấy trong Rô-ma 13 và I Phi-e-rơ 2:13-17, sự vâng phục là nguyên tắc chung, trừ khi chính quyền ra lệnh phải phạm tội cùng Đức Chúa Trời (Công Vụ 5:29).
  2. Cầu Nguyện: “Vậy, trước hết mọi sự, ta dặn rằng, phải khẩn nguyện, cầu xin, kêu van, tạ ơn cho mọi người, cho các vua, cho hết thảy các bậc cầm quyền, để chúng ta được lấy điều nhơn đức và thành thật mà ở đời cho bình tịnh yên ổn.” (I Ti-mô-thê 2:1-2). Cầu nguyện là nghĩa vụ tâm linh cao nhất của chúng ta đối với các nhà lãnh đạo.
  3. Nộp Thuế Và Tôn Kính: “Hãy trả cho mọi người điều đáng trả: nộp thuế cho kẻ mình phải nộp thuế; đóng góp cho kẻ mình phải đóng góp; sợ kẻ mình đáng sợ; tôn kính kẻ mình đáng tôn kính.” (Rô-ma 13:7).
  4. Sống Làm Công Dân Gương Mẫu: Bằng đời sống đạo đức, làm việc thiện, và tuân thủ luật pháp, chúng ta “làm cho những kẻ nói xấu anh em... phải xấu hổ” (I Phi-e-rơ 2:15).

Giới Hạn Của Sự Vâng Phục Và Tiếng Nói Tiên Tri

Trong khi kêu gọi vâng phục, Kinh Thánh cũng ghi lại nhiều mẫu mực về việc con dân Chúa đứng lên nói tiếng nói tiên tri, đối diện với chính quyền bất công. Đây không phải là sự nổi loạn vì lợi ích cá nhân, mà là sự vâng lời Đức Chúa Trời cao hơn.

“Phao-lô và các sứ đồ trả lời rằng: Thí phải vâng lời Đức Chúa Trời hơn là vâng lời người ta.” (Công Vụ 5:29)

Các tiên tri như Ê-li, Ê-sai, Giê-rê-mi đã không ngừng lên tiếng cảnh cáo các vua và giới lãnh đạo khi họ đi sai đường lối Chúa, áp bức dân nghèo và thờ lạy hình tượng. Chúa Giê-xu cũng không ngần ngại khiển trách những kẻ lãnh đạo tôn giáo và chính trị giả hình (Ma-thi-ơ 23). Vì vậy, Cơ Đốc nhân có trách nhiệm đạo đức khi đứng về phía công lý và lên tiếng cho người không có tiếng nói, nhưng luôn với tinh thần “nói ra lẽ thật trong tình yêu thương” (Ê-phê-sô 4:15).

Chính Trị Đúng Đắn Trong Vương Quốc Đấng Christ

Cần phải nhớ rằng mọi hệ thống chính trị trần gian đều tạm thời và không hoàn hảo. Hy vọng tối hậu của Cơ Đốc nhân không đặt vào một chính phủ nào của loài người, mà vào Vương Quốc đời đời của Đấng Christ.

“Nước Ngài là nước đời đời, quyền thế Ngài hằng có đời nầy sang đời kia.” (Đa-ni-ên 4:3)

Chúa Giê-xu tuyên bố: “Nước ta chẳng thuộc về thế gian nầy.” (Giăng 18:36). Chúng ta là công dân của Nước Trời (Phi-líp 3:20), và điều này điều chỉnh mọi sự tham gia chính trị của chúng ta ở thế gian. Mục tiêu không phải là xây dựng một “thiên đàng trên đất” bằng sức chính trị, nhưng là trung tín làm chứng về ân điển và công lý của Đức Chúa Trời trong mọi lĩnh vực, kể cả chính trị, trong khi trông đợi sự trở lại của Vua Muôn Vua.

Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân Hôm Nay

  1. Ưu Tiên Cầu Nguyện: Hãy biến việc cầu nguyện cho các nhà lãnh đạo địa phương và quốc gia thành một kỷ luật thường xuyên, không chỉ cầu xin theo ý mình, mà cầu xin họ được sự khôn ngoan từ trên cao (Gia-cơ 1:5) và lòng kính sợ Chúa.
  2. Tham Gia Có Trách Nhiệm và Sáng Suốt: Là công dân, chúng ta có đặc ân và trách nhiệm tham gia (như bầu cử, nếu có) một cách sáng suốt. Hãy đánh giá các chính sách và cá nhân dựa trên nguyên tắc Kinh Thánh về công lý, bảo vệ sự sống, gia đình và tự do tôn giáo, hơn là dựa trên cảm xúc hay tư lợi.
  3. Sống Vàng Lời Chúa Trong Mọi Hoàn Cảnh: Dù chính quyền có thế nào, hãy sống thành thật, nộp thuế đầy đủ, tôn trọng luật pháp, và làm điều lành. Chứng nhân bằng đời sống là mạnh mẽ nhất.
  4. Giữ Thái Độ Đúng Đắn: Tránh sự cay đắng, thù ghét, hay ngôn ngữ miệt thị đối với những người có quan điểm chính trị đối lập. Hãy nhớ rằng chúng ta chiến đấu “chẳng phải với thịt và huyết” (Ê-phê-sô 6:12).
  5. Ưu Tiên Tối Cao: Rao Truyền Phúc Âm: Sứ mệnh lớn nhất của Hội Thánh không phải là nắm quyền chính trị, mà là rao truyền Tin Lành cứu rỗi cho mọi người, kể cả cho các nhà lãnh đạo. Một linh hồn được cứu còn quý giá hơn mọi cuộc cách mạng chính trị.

Kết Luận

Kinh Thánh vẽ nên một bức tranh cân bằng về chính trị: Nó thừa nhận chính quyền dân sự như một ân tứ của Đức Chúa Trời để kiềm chế sự hỗn loạn, đồng thời kêu gọi con dân Ngài sống vâng phục và cầu nguyện. Tuy nhiên, Kinh Thánh cũng đặt ra những tiêu chuẩn công chính cao cả cho người lãnh đạo và trao cho dân sự Chúa vai trò tiên tri để đứng về phía lẽ phải. Cuối cùng, “chính trị đúng đắn” theo Kinh Thánh là bất cứ điều gì phản ánh được các thuộc tính công bình, thương xót và chân thật của Đức Chúa Trời trong lĩnh vực công, dù chỉ là một phần và tạm thời. Là những người mang danh Christ, chúng ta được kêu gọi tham gia với tinh thần khôn ngoan, khiêm nhường, và trên hết, với niềm hy vọng vững chắc rằng Vua thật của chúng ta đang trị vì và một ngày Ngài sẽ thiết lập trọn vẹn vương quốc của công lý và bình an.

Quay Lại Bài Viết