Dâng Hiến Theo Quan Điểm Kinh Thánh
Trong đời sống Cơ Đốc, hành động dâng hiến thường bị hiểu lầm là một gánh nặng tài chính hoặc một nghi thức tôn giáo khô khan. Tuy nhiên, khi nghiên cứu Kinh Thánh cách chuyên sâu, chúng ta khám phá rằng dâng hiến là một hành vi thờ phượng sâu nhiệm, một sự đáp lại tình yêu và ân điển của Đức Chúa Trời, và là dấu chỉ của một tấm lòng được biến đổi. Bài viết này sẽ khảo sát toàn diện giáo lý Kinh Thánh về dâng hiến, từ nguyên tắc nền tảng trong Cựu Ước đến sự dạy dỗ đầy đủ trong Tân Ước, với mục đích giúp con dân Chúa sống và thực hành sự dâng hiến cách vui lòng, tự nguyện và đẹp ý Ngài.
Nguyên tắc dâng hiến xuất hiện ngay từ thuở ban đầu của mối quan hệ giữa Đức Chúa Trời và con người. Trước khi có luật pháp Môi-se, chúng ta đã thấy các tổ phụ như A-bên, Nô-ê, và Áp-ra-ham dâng của lễ lên Đức Chúa Trời (Sáng Thế Ký 4:4; 8:20; 22:13). Hành động này bắt nguồn từ lòng biết ơn, sự thờ phượng và đức tin. Đặc biệt, câu chuyện Áp-ra-ham dâng Y-sác (Sáng Thế Ký 22) cho thấy sự dâng hiến tối thượng là dâng điều quý giá nhất, nhưng cũng minh chứng Đức Giê-hô-va Jireh – “Đức Giê-hô-va sẽ sắm sẵn” (câu 14).
Dưới thời luật pháp Môi-se, việc dâng hiến được hệ thống hóa với nhiều hình thức:
- Phần mười (Ma-a-se-r/מַעֲשֵׂר): Đây là mệnh lệnh rõ ràng, dâng một phần mười hoa lợi để duy trì chức vụ của người Lê-vi và công việc Đền thờ (Lê-vi Ký 27:30; Dân Số Ký 18:21-24). Phần mười là thuộc về Đức Giê-hô-va, là biểu tượng của sự nhận biết Ngài là Chủ sở hữu tối cao của mọi vật. Ma-la-chi 3:10 ghi lại lời hứa đầy quyền năng: “Hãy đem hết thảy phần mười vào kho, hầu cho có lương thực trong nhà ta; và từ nay các ngươi khá lấy điều nầy mà thử ta, Đức Giê-hô-va vạn quân phán, xem ta có mở các cửa sổ trên trời cho các ngươi, đổ phước xuống cho các ngươi cho đến khi chứa chan chăng.” Từ “thử” ở đây trong tiếng Hê-bơ-rơ là “bachan” (בָּחַן), hàm ý một sự mời gọi tin cậy vào sự thành tín của Đức Chúa Trời.
- Các của lễ (Ko-rban/קָרְבָּן): Bao gồm của lễ thiêu, của lễ chuộc tội, của lễ thù ân… Mỗi của lễ đều có ý nghĩa thần học sâu sắc, hướng đến sự chuộc tội và giao hòa. Quan trọng nhất, chúng đều phải xuất phát từ con vật “không tì vít” (Lê-vi Ký 1:3), báo trước về Chân Của Lễ toàn hảo là Chúa Giê-xu Christ.
- Của lễ lạc hiến và dâng hiến tự nguyện: Ngoài phần mười bắt buộc, dân Y-sơ-ra-ên được khích lệ dâng thêm theo sự rộng rãi của lòng mình (Phục Truyền 16:10, 17). Điều này nhấn mạnh đến tấm lòng (Lê-vi Ký 1:3 – “nguyện ý”).
Tân Ước không hủy bỏ nguyên tắc dâng hiến, nhưng đưa nó vào một bình diện cao hơn và sâu sắc hơn trong ánh sáng của sự chết chuộc tội và sự phục sinh của Chúa Giê-xu Christ. Chúa Giê-xu đã xác nhận việc nộp phần mười nhưng phê phán thái độ hình thức, thiếu công bình, thương xót và đức tin (Ma-thi-ơ 23:23). Ngài dạy rằng bản chất của sự dâng hiến nằm ở nơi kín nhiệm của tấm lòng: “Khi nào ngươi bố thí, đừng cho tay tả biết tay hữu làm việc gì” (Ma-thi-ơ 6:3-4).
Sứ đồ Phao-lô, dưới sự linh cảm của Đức Thánh Linh, đã đưa ra giáo lý trọn vẹn và thực tế về dâng hiến trong thời đại ân điển:
- Dâng Hiến Thân Thể Làm Của Lễ Sống: Đây là nền tảng cho mọi sự dâng hiến khác. “Vậy, hỡi anh em, tôi lấy sự thương xót của Đức Chúa Trời khuyên anh em dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em.” (Rô-ma 12:1). Từ “thờ phượng phải lẽ” trong nguyên văn Hy Lạp là “logiken latreian” (λογικὴν λατρείαν), có nghĩa là sự phụng sự thuộc lý trí, hợp lý, xuất phát từ sự hiểu biết và quyết định. Khi cả đời sống đã được dâng lên cho Chúa, thì của cải vật chất chỉ là một phần trong sự dâng hiến ấy.
- Các Nguyên Tắc Dâng Hiến Vật Chất: Trong 2 Cô-rinh-tô 8-9, Phao-lô trình bày một luận điểm tuyệt vời về sự dâng hiến để giúp đỡ các thánh đồ.
- Gương Mẫu của Chúa Giê-xu Christ: “Vì anh em biết ơn của Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta, Ngài vốn giàu, vì anh em mà tự làm nên nghèo, hầu cho bởi sự nghèo của Ngài, anh em được nên giàu.” (2 Cô-rinh-tô 8:9). Động lực tối cao là tình yêu hy sinh của Christ.
- Dâng Theo Khả Năng và Quyết Định Trong Lòng: “Mỗi người nên tùy theo lòng mình đã định mà quyên ra, không phải phụng sự cách miễn cưỡng, hay là vì ép uổng; vì Đức Chúa Trời yêu kẻ thí của cách vui lòng.” (2 Cô-rinh-tô 9:7). Từ “vui lòng” là “hilaron” (ἱλαρὸν) trong Hy Lạp, nghĩa là vui vẻ, hân hoan, phấn khởi.
- Sự Dâng Hiến Là Hạt Giống và Mang Lại Mùa Gặt: “Kẻ gieo ít thì gặt ít, kẻ gieo nhiều thì gặt nhiều.” (2 Cô-rinh-tô 9:6). Đây là nguyên tắc thuộc linh và thực tế. Sự dâng hiến không phải là mất đi, mà là gieo vào công việc Nước Trời.
- Mục Đích Của Phước Hạnh: “Đức Chúa Trời có quyền ban cho anh em đủ mọi thứ ơn đầy dẫy, hầu cho anh em hằng đủ điều cần dùng trong mọi sự, lại còn có rời rộng nữa để làm các việc lành” (2 Cô-rinh-tô 9:8). Phước hạnh Chúa ban không chỉ cho nhu cầu cá nhân, mà còn để chúng ta tiếp tục là ống dẫn phước cho người khác.
Từ nền tảng Kinh Thánh trên, chúng ta có thể rút ra những nguyên tắc ứng dụng cụ thể:
1. Bắt Đầu Bằng Sự Dâng Hiến Toàn Thân: Trước khi nghĩ đến con số trong ví tiền, hãy tự hỏi: “Tôi đã thật sự dâng đời sống, thời gian, tài năng, ước mơ và tương lai của tôi cho Chúa chưa?” (Rô-ma 12:1). Sự dâng hiến vật chất chỉ có ý nghĩa khi nó là biểu hiện của một đời sống đã được dâng hiến.
2. Dâng Phần Mười Cách Trung Tín Như Một Hành Vi Thờ Phượng: Phần mười không phải là “thuế” cho Chúa, mà là hành vi đầu tiên công nhận rằng 100% những gì ta có đều đến từ Ngài. Nó là bài tập đức tin căn bản, giúp chúng ta đặt Chúa lên đầu trong lĩnh vực tài chính. Hãy trung tín và vui mừng trong việc này.
3. Dâng Hiến Cách Có Chủ Đích, Đều Đặn và Kế Hoạch: “Cứ ngày đầu tuần lễ, mỗi một người trong anh em khá tùy sức mình chắt lót được bao nhiêu thì để dành tại nhà mình” (1 Cô-rinh-tô 16:2). Điều này khuyến khích sự chủ động, có kế hoạch, và đều đặn, không phải theo cảm xúc nhất thời.
4. Dâng Với Tấm Lòng Biết Ơn và Vui Mừng: Hãy nhớ lại những phước lành Chúa ban – sự cứu rỗi, sự chăm sóc, gia đình, sức khỏe… Sự dâng hiến trở nên nhẹ nhàng khi nó là tiếng nói “Cảm ơn Chúa” bằng hành động. Hãy từ bỏ tinh thần miễn cưỡng, tính toán.
5. Xem Dâng Hiến Là Đặc Ân Được Góp Phần Vào Công Việc Nước Trời: Khi chúng ta dâng cho Hội Thánh địa phương, cho công việc truyền giáo, hay giúp đỡ người thiếu thốn, chúng ta đang trở thành cộng sự với Đức Chúa Trời trong chương trình vĩ đại của Ngài (Phi-líp 4:15-17). Đó là một đặc ân cao quý.
6. Tin Cậy Vào Sự Chu Cấp Và Ban Phước Của Đức Chúa Trời: Hãy dâng hiến với đức tin, tin rằng Đấng đã ban Con Ngài cho chúng ta, cũng sẽ ban mọi sự cần dùng cho chúng ta (Rô-ma 8:32). Lời hứa trong Ma-la-chi 3:10 vẫn mang nguyên tắc thuộc linh cho con dân Chúa ngày nay: Ngài là Đức Chúa Trời thành tín.
Kinh Thánh phác họa một bức tranh toàn diện về dâng hiến: đó không phải là gánh nặng luật pháp, mà là đáp ứng tự nhiên của một tấm lòng đã được ân điển chạm đến. Nó bắt nguồn từ sự hy sinh tối thượng của Chúa Giê-xu trên thập tự giá (“Ngài vì anh em mà tự làm nên nghèo”) và kết thúc trong sự vui mừng, dư dật và gia tăng khả năng làm việc lành cho vương quốc Đức Chúa Trời.
Sự dâng hiến chân chính luôn đi kèm với ba yếu tố: THẬT LÒNG (không hình thức), TỰ NGUYỆN (không ép buộc), và VUI MỪNG (không miễn cưỡng). Khi chúng ta dâng hiến với tấm lòng như vậy, chúng ta không chỉ đang chu cấp cho nhu cầu của công việc Chúa, mà quan trọng hơn, chúng ta đang thờ phượng, đang bày tỏ tình yêu, và đang củng cố đức tin nơi Đấng Chủ Tể của muôn vật. Ước mong mỗi chúng ta đều kinh nghiệm được niềm vui khôn tả của người cho đi, vì “ban cho thì có phước hơn nhận lãnh” (Công Vụ 20:35).