Chúa Có Muốn Chúng Ta Hạnh Phúc Không?
Câu hỏi “Chúa có muốn chúng ta hạnh phúc không?” là một thắc mắc sâu sắc chạm đến trọng tâm của mối quan hệ giữa Đấng Tạo Hóa và con người. Trong một thế giới theo đuổi hạnh phúc như một mục tiêu tối thượng—thường được định nghĩa bởi sự thoải mái, thành công, và cảm xúc tích cực—thì câu trả lời của Cơ Đốc giáo mang tính nền tảng và biến đổi. Bài nghiên cứu này sẽ khám phá câu hỏi này dưới ánh sáng của Kinh Thánh, phân tích ý muốn của Đức Chúa Trời cho đời sống chúng ta, và định nghĩa lại khái niệm “hạnh phúc” theo quan điểm thánh khiết.
I. Định Nghĩa Lại “Hạnh Phúc”: Sự Khác Biệt Giữa Hạnh Phúc Thế Tục và Phước Hạnh Thuộc Linh
Trước khi trả lời câu hỏi, chúng ta phải hiểu từ ngữ. Từ “hạnh phúc” trong tiếng Việt thường gắn với cảm xúc vui vẻ, thỏa mãn tức thời. Tuy nhiên, trong Kinh Thánh, khái niệm gần gũi và sâu sắc hơn là **“phước”** (blessed) hoặc **“sự vui mừng”** (joy).
Trong tiếng Hê-bơ-rơ (Cựu Ước), từ **“אֶשֶׁר” (esher)** thường được dịch là “phước,” mang ý nghĩa của sự hạnh phúc, thịnh vượng, và tình trạng được tán dương. Ví dụ điển hình nhất là Thi Thiên 1:1: **“Phước cho người nào chẳng theo mưu kẻ ác, chẳng đứng trong đường tội nhân, không ngồi chỗ của kẻ nhạo báng.”** (Thi Thiên 1:1). Ở đây, “phước” không mô tả một cảm xúc nhất thời, mà là một tình trạng được ban cho, một đời sống được định vững vàng trong sự vâng lời và mối tương giao với Đức Chúa Trời.
Trong Tân Ước, tiếng Hy Lạp có từ **“μακάριος” (makarios)**, cũng được dịch là “phước” hoặc “có phước.” Chúa Giê-xu đã dùng từ này trong Bài Giảng Trên Núi: **“Phước cho những kẻ có lòng khó khăn, vì nước thiên đàng là của những kẻ ấy!”** (Ma-thi-ơ 5:3). *Makarios* diễn tả một niềm hạnh phúc thuộc linh sâu xa, một ân huệ thần thượng, độc lập với hoàn cảnh bên ngoài. Nó trái ngược với **“ηδονή” (hēdonē)** – niềm vui theo chủ nghĩa khoái lạc, tìm kiếm sự thỏa mãn giác quan (xuất hiện trong Lu-ca 8:14; Gia-cơ 4:1, 3).
Như vậy, ý muốn đầu tiên của Đức Chúa Trời cho chúng ta không phải là một “cảm giác hạnh phúc” tạm bợ, dễ đổi thay theo hoàn cảnh, mà là **“phước hạnh” (blessedness)**—một tình trạng được làm hòa với Ngài, được sống trong ý muốn trọn vẹn của Ngài, và nhận lấy sự vui mừng bền vững từ Ngài.
II. Ý Muốn Của Đức Chúa Trời: Sự Vui Mừng Trọn Vẹn Và Sự Vinh Hiển Của Ngài
Kinh Thánh khẳng định rõ ràng rằng Đức Chúa Trời quan tâm sâu sắc đến sự trọn vẹn và niềm vui của tạo vật Ngài. Tuy nhiên, mục đích tối thượng của Ngài không phải là đặt “hạnh phúc cá nhân” của chúng ta lên hàng đầu, mà là **sự vinh hiển của Ngài** và **sự nên thánh của chúng ta**. Hai điều này không mâu thuẫn, mà là nguồn cội của phước hạnh chân thật.
A. Chúa Muốn Ban Cho Chúng Ta Sự Vui Mừng: Chính Chúa Giê-xu đã phán: **“Ta đã phán những điều đó cùng các ngươi, hầu cho sự vui mừng của Ta trong các ngươi, và sự vui mừng các ngươi được trọn vẹn.”** (Giăng 15:11). Từ “vui mừng” ở đây là **“χαρά” (chara)** trong tiếng Hy Lạp, một niềm vui sâu sắc, thuộc linh, bắt nguồn từ sự hiệp một với Đấng Christ và vâng giữ các điều răn Ngài (c.10). Sự vui mừng này là sản phẩm phụ của một đời sống ở trong Ngài, chứ không phải mục tiêu tự thân để theo đuổi.
B. Ý Muốn Của Chúa Là Sự Nên Thánh Của Chúng Ta: Sứ đồ Phao-lô viết: **“Vì ý muốn của Đức Chúa Trời, ấy là khiến anh em nên thánh...”** (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:3). Quá trình nên thánh thường đi kèm với thử thách, kỷ luật, và từ bỏ—những điều có thể tạm thời làm giảm “cảm giác hạnh phúc” theo nghĩa thông thường. Nhưng tác giả Hê-bơ-rơ giải thích: **“Vả, Chúa sửa phạt kẻ Ngài yêu, hễ ai mà Ngài nhận làm con, thì cho roi cho vọt... Thật, ban đầu sự sửa phạt coi như một cớ buồn bã, không phải vui mừng; nhưng về sau sinh ra bông trái công bình và bình an cho những kẻ đã chịu luyện tập như vậy.”** (Hê-bơ-rơ 12:6, 11). Phước hạnh đích thực—bông trái công bình và bình an—đến *về sau*, qua sự trung tín trong thử thách.
C. Mẫu Mực Của Chúa Giê-xu: Đấng Christ là hình mẫu tối cao. **“Ấy vì sự vui mừng đã đặt trước mặt Ngài, nên Ngài chịu lấy thập tự giá, khinh điều sỉ nhục...”** (Hê-bơ-rơ 12:2). Chúa Giê-xu đã chọn con đường khổ nạn, từ bỏ sự thoải mái tức thời, vì cớ sự vui mừng lâu dài—là sự cứu chuộc nhân loại và sự vâng phục trọn vẹn ý Cha. Điều này cho thấy định nghĩa tối thượng về hạnh phúc trong cõi đời đời: đó là sự vâng theo ý muốn Đức Chúa Trời và hoàn thành mục đích Ngài.
III. Sự Tương Phản Giữa Sự Vui Mừng Thuộc Linh Và Cảm Xúc Hạnh Phúc Nhất Thời
Kinh Thánh không hứa rằng đời sống theo Chúa sẽ luôn tràn ngập cảm xúc tích cực. Trái lại, nó thành thực về sự đau khổ, buồn rầu và chiến trận. Tuy nhiên, giữa những điều đó, một dòng sông sâu của sự vui mừng và bình an vẫn chảy.
• Sự Bình An Siêu Việt Mọi Lý Trí: **“Sự bình an của Đức Chúa Trời vượt quá mọi sự hiểu biết, sẽ gìn giữ lòng và ý tưởng anh em trong Đức Chúa Jêsus Christ.”** (Phi-líp 4:7). Sự bình an (**εἰρήνη - eirēnē**) này là trạng thái hòa bình toàn diện với Đức Chúa Trời, không bị náo động bởi ngoại cảnh. Nó là nền tảng cho một đời sống hạnh phúc vững chắc.
• Vui Mừng Trong Hy Vọng: **“Hãy vui mừng trong sự trông cậy...”** (Rô-ma 12:12). Hy vọng ( **ἐλπίς - elpis**) của Cơ Đốc nhân không phải là ước muốn mơ hồ, mà là sự đảm bảo chắc chắn về sự sống lại, sự cứu rỗi trọn vẹn và cõi đời đời. Niềm vui này tồn tại ngay cả trong hoạn nạn (Rô-ma 5:3-5).
• Sự Thỏa Lòng Trong Mọi Hoàn Cảnh: Sứ đồ Phao-lô làm chứng: **“Tôi đã học được cách thỏa lòng trong mọi hoàn cảnh.”** (Phi-líp 4:11). Từ “thỏa lòng” là **“αὐτάρκης” (autarkēs)**, có nghĩa là tự đủ, không bị lệ thuộc vào ngoại vật. Sự thỏa lòng này đến từ quyền năng của Đấng Christ (c.13), chứ không từ sự dư dật vật chất.
Như vậy, Chúa muốn chúng ta kinh nghiệm một niềm vui sâu xa và bền vững (vui mừng thuộc linh), hơn là chỉ một cảm xúc hạnh phúc bề nổi, dễ bị hoàn cảnh chi phối.
IV. Ứng Dụng Thực Tế: Làm Thế Nào Để Sống Trong Phước Hạnh Của Chúa?
Là Cơ Đốc nhân, chúng ta không thụ động chờ đợi “cảm giác hạnh phúc” ập đến. Thay vào đó, chúng ta chủ động bước đi trong con đường dẫn đến sự vui mừng trọn vẹn mà Chúa đã định.
1. Tìm Kiếm Nước Đức Chúa Trời Trước Nhất: Chúa Giê-xu dạy: **“Nhưng trước hết, hãy tìm kiếm nước Đức Chúa Trời và sự công bình của Ngài, thì Ngài sẽ cho thêm các ngươi mọi điều ấy nữa.”** (Ma-thi-ơ 6:33). “Mọi điều ấy” bao gồm những nhu cầu cơ bản. Ưu tiên tối cao của chúng ta phải là vương quốc và sự công chính của Đức Chúa Trời. Khi đặt Ngài làm trung tâm, mọi thứ khác, bao gồm cả sự thỏa nguyện sâu xa, sẽ được ban thêm.
2. Ở Lại Trong Đấng Christ Và Lời Ngài: Nhánh nho chỉ kết trái và nhận được nhựa sống khi còn ở trong gốc nho (Giăng 15:4-5). Sự ở lại ( **μείνατε - meinate**) này bao gồm sự tương giao cầu nguyện, suy ngẫm Lời Chúa, và vâng giữ điều răn Ngài. Chính trong mối liên hệ sống động này mà sự vui mừng của Ngài trở nên của chúng ta.
3. Phục Vụ Và Yêu Thương Người Khác: Chúa Giê-xu phán: **“Ban cho thì có phước hơn là nhận lãnh.”** (Công vụ 20:35). Từ “phước” ở đây lại là **“μακάριόν” (makarión)**. Hạnh phúc đích thực được tìm thấy không phải trong việc tích lũy, mà trong việc cho đi, phục vụ và yêu thương như Chúa đã yêu (Giăng 13:34-35).
4. Nuôi Dưỡng Lòng Biết Ơn: **“Hãy cảm tạ Chúa trong mọi sự, vì ý muốn của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jêsus Christ đối với anh em là như vậy.”** (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:18). Thái độ biết ơn ( **εὐχαριστέω - eucharisteō**) biến đổi tầm nhìn, giúp chúng ta nhận ra ân điển Chúa trong mọi tình huống, từ đó có được sự bình an và vui mừng.
5. Giao Phó Mọi Lo Lắng Cho Chúa: **“Hãy trao mọi điều lo lắng mình cho Ngài, vì Ngài hay săn sóc anh em.”** (1 Phi-e-rơ 5:7). Sự tin cậy (**ἐπιρρίπτω - epirrhiptō**, ném hết lên) này giải phóng chúng ta khỏi gánh nặng của sự lo âu, mở lòng đón nhận sự bình an của Chúa.
V. Kết Luận: Phước Hạnh Chân Thật Trong Ý Muốn Hoàn Hảo Của Chúa
Vậy, **Chúa có muốn chúng ta hạnh phúc không?** Câu trả lời là **“Có,”** nhưng theo cách thức và định nghĩa sâu sắc, vĩnh hằng của Ngài. Chúa muốn chúng ta kinh nghiệm **“sự vui mừng trọn vẹn”** (Giăng 15:11), **“sự bình an siêu việt”** (Phi-líp 4:7), và **“phước hạnh”** (Ma-thi-ơ 5:3-12) sâu xa nhất. Đây không phải là thứ hạnh phục dựa trên hoàn cảnh thuận lợi, sức khỏe tốt, hay tài khoản đầy, mà là một tình trạng được ban cho của linh hồn, bắt nguồn từ sự xưng công bình, sự hiệp một với Đấng Christ, và niềm hy vọng vững chắc về cõi đời đời.
Đức Chúa Trời, với tình yêu hoàn hảo, đôi khi sẽ dẫn dắt chúng ta qua những thung lũng tối tăm để thanh luyện đức tin, phá vỡ những thần tượng, và đưa chúng ta đến chỗ phụ thuộc trọn vẹn vào Ngài. Trong những khoảnh khắc ấy, “cảm giác hạnh phúc” có thể vắng bóng, nhưng **phước hạnh của người được Chúa sửa dạy và dẫn dắt** vẫn hiện diện (Gióp 5:17; Thi Thiên 23:4).
Cuối cùng, hạnh phúc lớn nhất của con người được tìm thấy trong mục đích tối thượng của nó: **“tôn vinh Đức Chúa Trời và vui hưởng Ngài đời đời”** (Dựa trên Khải Huyền 21:3-4; và lời của Giáo phụ Westminster). Khi chúng ta tìm kiếm sự vinh hiển của Ngài và vui hưởng mối tương giao với Ngài, chúng ta đang bước vào chính dòng chảy của phước hạnh mà Ngài đã dự định từ ban đầu. Hãy tin cậy rằng ý muốn của Đấng Tạo Hóa Toàn Năng và Yêu Thương dành cho bạn là tốt lành, trọn vẹn, và đẹp đẽ—một kế hoạch dẫn đến sự vui mừng vĩnh cửu trong Ngài.