Có phải chửi thề là phạm tội không?

02 December, 2025
18 phút đọc
3,472 từ
Chia sẻ:

Có phải chửi thề là phạm tội không?

Trong xã hội đương đại, ngôn ngữ thô tục và việc “chửi thề” dường như đã trở nên phổ biến, thậm chí được xem nhẹ trong một số bối cảnh như một cách để giải tỏa cảm xúc. Tuy nhiên, đối với một Cơ Đốc nhân, tiêu chuẩn cho đời sống và lời nói không đến từ văn hóa đại chúng, mà đến từ Lời Đức Chúa Trời. Vấn đề này không chỉ dừng lại ở phép lịch sự xã giao, mà đụng chạm đến cốt lõi của sự thánh khiết, tình trạng của tấm lòng, và mối tương giao của chúng ta với Đấng Tạo Hóa. Bài nghiên cứu này sẽ khảo sát Kinh Thánh một cách chuyên sâu để trả lời câu hỏi: Có phải chửi thề là phạm tội không? Chúng ta sẽ xem xét các khía cạnh thần học, luân lý, và thực tiễn của vấn đề này.

I. Định Nghĩa Kinh Thánh Về “Chửi Thề” và Lời Nói Tội Lỗi

Trong tiếng Việt, “chửi thề” thường bao hàm việc sử dụng những từ ngữ thô tục, tục tĩu, xúc phạm, hoặc những lời nguyền rủa. Trong ngôn ngữ Kinh Thánh (Hy Lạp và Hê-bơ-rơ), khái niệm này rộng hơn và được mô tả bằng nhiều từ ngữ khác nhau:

  • “Rao-rằng” (Blasphemia - βλασφημία): Từ này trong Tân Ước chỉ về lời nói xúc phạm, phỉ báng, hoặc khinh dể Đức Chúa Trời, danh Ngài, hay những gì thuộc về Ngài (Mác 7:22; Cô-lô-se 3:8).
  • “Lời Tầm-phào” (Eutrapelia - εὐτραπελία): Thường được dịch là “lời nhảm nhí” hoặc “lời chế giễu tục tĩu” (Ê-phê-sô 5:4). Nó ám chỉ lời nói đùa cợt thô lỗ, tục tĩu, thiếu đứng đắn.
  • “Lời Hư-không” (Kenophonia - κενοφωνία): Lời nói rỗng tuếch, vô ích, không có giá trị (Ê-phê-sô 5:6).
  • “Lời Độc-ác” (Sapros - σαπρός): Nghĩa đen là “thối rữa” hoặc “hư hỏng”, dùng để mô tả lời nói xấu xa, gây tổn thương (Ê-phê-sô 4:29).
  • “Nguyền-rủa” (Kataraomai - καταράομαι): Lời cầu xin sự dữ, tai họa giáng xuống người khác (Rô-ma 12:14; Gia-cơ 3:9-10).

Như vậy, theo tiêu chuẩn Kinh Thánh, “chửi thề” không đơn thuần là dùng một vài từ bị xã hội cho là thô tục. Nó bao gồm một phổ rộng các loại lời nói xuất phát từ tấm lòng chưa được Chúa biến đổi: lời phỉ báng, lời tục tĩu, lời độc ác, lời nguyền rủa, và lời hư không. Đây là chìa khóa đầu tiên: tội lỗi nằm ở bản chất và mục đích của lời nói, chứ không chỉ ở một nhóm từ vựng cụ thể.

II. Sự Dạy Dỗ Minh Bạch Của Kinh Thánh Về Lời Nói

Kinh Thánh, cả Cựu Ước lẫn Tân Ước, đều có những lời dạy rất rõ ràng về sự thánh khiết trong lời nói.

1. Trong Cựu Ước – Giao Ước và Sự Thánh Khiết:
Luật pháp Môi-se đã thiết lập nguyên tắc căn bản: “Ngươi chớ lấy danh Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi mà làm chơi; vì Đức Giê-hô-va chẳng cầm bằng vô tội kẻ nào lấy danh Ngài mà làm chơi” (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:7). Điều răn thứ ba này trực tiếp lên án việc sử dụng danh Chúa một cách nhẹ dạ, vô cớ, hoặc để chửi rủa. Điều này mở rộng ra thành nguyên tắc: Danh Chúa là thánh, và lời nói của dân sự Ngài cũng phải phản ánh sự thánh khiết đó.

Sách Châm Ngôn đầy dẫy những lời khuyên về sức mạnh của lưỡi: “Sự sống và sự chết ở nơi quyền của lưỡi” (Châm Ngôn 18:21). Lời nói có thể xây dựng hoặc phá hủy (Châm Ngôn 12:18). Tiên tri Ê-sai đã nhận biết tội lỗi của chính mình khi thốt lên: “Ôi! nạn tôi rồi! tôi chết mất! vì tôi là người có môi dơ dáy... vì mắt tôi đã thấy Vua, tức là Đức Giê-hô-va vạn quân!” (Ê-sai 6:5). Sự hiện diện của Đấng Thánh khiến ông nhận ra sự ô uế trong lời nói của mình và của cả dân tộc.

2. Trong Tân Ước – Tiêu Chuẩn Của Vương Quốc Đức Chúa Trời:
Chúa Giê-xu Christ đã nâng cao tiêu chuẩn về lời nói, liên hệ nó trực tiếp với tình trạng của tấm lòng: “Vì bởi lời nói mà ngươi sẽ được xưng là công bình, cũng bởi lời nói mà ngươi sẽ bị phạt... Hỡi loài rắn, dòng dõi rắn lục kia! thế nào mà các ngươi nói được sự lành, vì là người xấu? Bởi đầy dẫy trong lòng thì miệng mới nói ra” (Ma-thi-ơ 12:37, 34). Ngài dạy rằng không phải điều gì vào miệng làm dơ dáy người, nhưng “điều chi ra từ miệng, là điều đó làm dơ dáy người” (Ma-thi-ơ 15:11).

Sứ đồ Phao-lô, dưới sự cảm thúc của Đức Thánh Linh, đã đưa ra những mệnh lệnh rõ ràng:

  • “Chớ có một lời dữ nào ra từ miệng khá anh em; nhưng khi đáng nói hãy nói lời lành giúp ơn cho và có ích lợi cho kẻ nghe đến” (Ê-phê-sô 4:29).
  • “Phàm những sự gian ác, điều trái luật pháp, ô uế, tư dục, thờ hình tượng, phù phép, thù oán, tranh đấu, ghen ghét, buồn giận, cãi lẫy, bất bình, bè đảng, ganh gổ, say sưa, mê ăn uống, cùng các sự khác giống như trên nữa... về những sự đó, tôi nói trước cho anh em, như tôi đã nói rồi: hễ ai phạm những việc như vậy thì không được hưởng nước Đức Chúa Trời” (Ga-la-ti 5:19-21). Trong danh sách các “việc làm của xác thịt” này, nhiều việc liên quan trực tiếp đến thái độ và lời nói (thù oán, tranh đấu, ghen ghét, buồn giận, cãi lẫy, bất bình, bè đảng).
  • “Nhưng bây giờ anh em cũng hãy bỏ hết mọi sự đó... những lời tục tĩu, chớ để ra từ miệng anh em” (Cô-lô-se 3:8).

Sứ đồ Gia-cơ dành cả chương 3 để cảnh báo về sức mạnh hủy diệt của cái lưỡi, ví nó như cái bánh lái nhỏ bé nhưng điều khiển cả con tàu lớn, như một ngọn lửa nhỏ có thể đốt cháy cả khu rừng. Ông kết luận: “Đồng một cái miệng mà ra cả sự chúc phước và sự rủa sả. Hỡi anh em, không nên như vậy” (Gia-cơ 3:10).

III. Phân Tích Thần Học: Tại Sao Chửi Thề Là Tội Lỗi?

Từ những phân đoạn Kinh Thánh trên, chúng ta có thể rút ra ba nguyên nhân thần học căn bản:

1. Xúc Phạm Đến Hình Ảnh Đức Chúa Trời và Sự Phân Rẽ Thánh:
Con người được tạo dựng nên theo hình ảnh Đức Chúa Trời (Sáng Thế Ký 1:27). Lời nói là một phần phản ánh hình ảnh đó – khả năng giao tiếp, sáng tạo, và bày tỏ. Khi chúng ta dùng lời nói để nguyền rủa, chửi bới, hay nói lời ô uế, chúng ta đang làm hoen ố chính hình ảnh Đức Chúa Trời trong chúng ta và trong người khác (Gia-cơ 3:9). Chúng ta được kêu gọi ra khỏi thế gian để nên thánh (1 Phi-e-rơ 1:16). Lời nói thô tục, phổ biến trong thế gian, là một dấu hiệu của sự không phân rẽ, của việc vẫn còn đồng hóa với hệ thống cũ.

2. Bày Tỏ Tình Trạng Của Tấm Lòng Chưa Được Biến Đổi:
Lời nói là tấm gương phản chiếu tấm lòng. Chúa Giê-xu phán: “Vì bởi sự đầy dẫy trong lòng mà miệng mới nói ra” (Lu-ca 6:45). Một cái lưỡi hay chửi thề, nói lời độc ác tiết lộ một tấm lòng đang chứa đựng sự giận dữ, cay đắng, oán hận, hoặc thiếu kính sợ Đức Chúa Trời. Nó cho thấy “nguồn nước” bên trong chưa được thanh tẩy. Đây không chỉ là vấn đề hành vi, mà là vấn đề của bản chất.

3. Phá Hủy và Gây Tổn Thương Thay Vì Gây Dựng:
Mục đích của Đức Chúa Trời dành cho Hội Thánh là gây dựng nhau (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:11). Lời nói của Cơ Đốc nhân phải có ân điển và được muối thêm (Cô-lô-se 4:6), nghĩa là có sự khích lệ, chân lý, và sự chữa lành. Lời chửi thề trái ngược hoàn toàn: nó phá vỡ, làm nhục, gây thương tích tình cảm và thuộc linh, và tạo ra môi trường của sự chết chứ không phải sự sống (Châm Ngôn 18:21). Nó trực tiếp chống lại mạng lệnh yêu thương (Giăng 13:34-35).

IV. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Nhận biết lý do thần học là bước đầu, nhưng làm thế nào để sống đẹp ý Chúa trong lời nói hàng ngày?

1. Nhận Biết và Xưng Tội:
Bước đầu tiên là thành thật với Chúa. Hãy xem xét thói quen lời nói của mình. Có phải bạn dễ dàng thốt ra những từ ngữ tục tĩu khi tức giận, thất vọng, hay thậm chí khi vui đùa? Hãy xưng nhận điều đó với Chúa như một tội lỗi. “Nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác” (1 Giăng 1:9). Đừng biện minh rằng “đó chỉ là thói quen” hay “mọi người đều nói vậy”.

2. Để Lòng Được Đức Thánh Linh Biến Đổi:
Vì lời nói ra từ sự đầy dẫy trong lòng, nên giải pháp triệt để là để Đức Thánh Linh đổi mới tâm thần mình (Rô-ma 12:2). Hãy cầu xin Chúa lấp đầy lòng bạn bằng Lời Ngài, bằng tình yêu thương, sự vui mừng, bình an – những “trái của Thánh Linh” (Ga-la-ti 5:22-23). Khi lòng đầy những điều đó, lời nói tự nhiên sẽ thay đổi.

3. Luyện Tập “Lập Trình” Lại Ngôn Ngữ:
Hãy chủ động thay thế những từ ngữ tiêu cực, thô tục bằng những lời lành, có ích cho kẻ nghe (Ê-phê-sô 4:29). - Thay vì nguyền rủa, hãy chúc phước (Rô-ma 12:14). - Thay vì than vãn, hãy cảm tạ (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:18). - Thay vì nói lời độc ác, hãy tìm cách nói lời chân thật trong tình yêu thương (Ê-phê-sô 4:15). - Thay vì nói lời hư không, tầm phào, hãy nói về những điều chân thật, đáng tôn, công bình, thanh sạch, đáng yêu chuộng (Phi-líp 4:8).

4. Làm Chủ Cảm Xúc và Hoàn Cảnh:
Nhiều khi chửi thề bộc phát từ cơn giận không được kiểm soát. Hãy học tập “chậm giận” (Gia-cơ 1:19). Khi cảm xúc dâng cao, hãy tạm dừng, cầu nguyện trong lòng, thậm chí rời khỏi tình huống đó một lát trước khi nói. Hãy nhớ: “Sự giận của người không làm nên sự công bình của Đức Chúa Trời” (Gia-cơ 1:20).

5. Sống Có Trách Nhiệm Trong Môi Trường Sống:
Nếu bạn làm việc hoặc sống trong môi trường mà ngôn ngữ thô tục là chuẩn mực, đây là cơ hội để bạn tỏa sáng như ánh sáng cho thế gian (Ma-thi-ơ 5:16). Sự kiêng giữ và lời nói có ân điển của bạn có thể trở thành một chứng đạo mạnh mẽ. Hãy cầu nguyện để có sự khôn ngoan và dạn dĩ.

V. Kết Luận và Khích Lệ

Vậy, có phải chửi thề là phạm tội không? Câu trả lời dứt khoát từ Kinh Thánh là . Nó là tội lỗi vì nó xúc phạm đến sự thánh khiết của Đức Chúa Trời, phản ánh một tấm lòng chưa hoàn toàn đầu phục Chúa, và gây tổn thương cho người khác thay vì gây dựng. Nó được liệt kê cùng với các “việc làm của xác thịt” khác, và những người sống trong đó sẽ không được hưởng nước Đức Chúa Trời (Ga-la-ti 5:21).

Tuy nhiên, tin mừng của Phúc Âm là Chúa Giê-xu Christ đã chết để tha thứ mọi tội lỗi chúng ta, kể cả tội trong lời nói. Sự phục sinh của Ngài ban cho chúng ta quyền năng của Đức Thánh Linh để sống một đời sống mới, có khả năng kềm giữ cái lưỡi và dùng nó để ngợi khen Chúa, gây dựng anh em.

Hãy để Lời Chúa trong Thi Thiên 19:14 là lời cầu nguyện của chúng ta mỗi ngày: “Nguyện lời nói của miệng tôi, sự suy gẫm của lòng tôi được đẹp ý Ngài, Hỡi Đức Giê-hô-va, là hòn đá tôi và Đấng cứu chuộc tôi!”

Hành trình thanh tẩy lời nói là một phần của hành trình nên thánh. Đó không phải là gánh nặng luật pháp, mà là đặc ân để chúng ta phản chiếu vinh quang của Cha Thiên Thượng. Hãy bước đi trong ân điển và quyền năng của Ngài.

Quay Lại Bài Viết