Vắng mặt trong thân thể có ý nghĩa gì?

02 December, 2025
15 phút đọc
3,000 từ
Chia sẻ:

Vắng Mặt Trong Thân Thể: Ý Nghĩa Thần Học Và Ứng Dụng Thuộc Linh

Trong hành trình đức tin của Cơ Đốc nhân, có những cụm từ Kinh Thánh mang chiều sâu thần học đặc biệt, một trong số đó là "vắng mặt trong thân thể". Đây không đơn thuần là một cách diễn đạt về mặt địa lý hay thể chất, mà là một khái niệm then chốt nói lên thực tại hiện tại và niềm hy vọng tương lai của những người tin Chúa. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá ý nghĩa của cụm từ này dựa trên nền tảng Kinh Thánh, đặc biệt từ thư của Sứ đồ Phao-lô, với sự tham chiếu ngôn ngữ nguyên bản và các phân đoạn liên quan, từ đó rút ra những ứng dụng thiết thực cho đời sống thuộc linh hằng ngày.

I. Phân Tích Ngữ Nghĩa Và Bối Cảnh Kinh Thánh

Cụm từ "vắng mặt trong thân thể" xuất hiện trực tiếp trong II Cô-rinh-tô 5:6 (Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925): "Vậy, chúng ta vẫn luôn đầy lòng tin cậy, và biết rằng khi chúng ta đang ở trong thân thể nầy thì cách xa Chúa". Câu tiếp theo, câu 8, làm rõ thêm: "Vậy chúng ta đầy lòng tin cậy, muốn lìa bỏ thân thể nầy đặng ở cùng Chúa thì hơn."

Để hiểu sâu sắc, chúng ta cần xem xét từ ngữ nguyên gốc Hy Lạp:

- "Vắng mặt" (cách xa): là từ ἐκδημέω (ekdēmeō). Từ này được cấu tạo từ ek (ra khỏi) và dēmos (quê hương, xứ sở). Nghĩa đen là "ra khỏi quê hương", "sống xa cách quê nhà", mang hàm ý của một kiếp lưu đày, tạm trú.

- "Ở trong thân thể": là cụm từ ἐνδημέω ἐν τῷ σώματι (endēmeō en tō sōmati). Ngược lại, en (trong) và dēmos (quê hương) - nghĩa là "ở trong quê hương, trong xứ sở của mình", nhưng lại được định nghĩa là "trong thân thể". Điều này tạo nên một nghịch lý thần học thú vị.

Như vậy, Phao-lô đang sử dụng một ẩn dụ mạnh mẽ: Quê hương thật của Cơ Đốc nhân không phải là thân thể vật chất này hay thế gian này, mà là được ở trong sự hiện diện đời đời của Chúa. Hiện tại, dù chúng ta đang "ở tại quê nhà" (endēmeō) theo nghĩa ở trong thân thể, nhưng thực chất chúng ta đang "xa cách quê nhà" (ekdēmeō) theo nghĩa thuộc linh, vì còn cách biệt khỏi sự hiện diện trực tiếp của Đức Chúa Trời. Sự "vắng mặt" ở đây là sự vắng mặt khỏi Chúa, chứ không phải vắng mặt khỏi thế gian. Chúng ta đang sống trong thân thể như những người lữ khách, mong ngóng được về quê hương thiên thượng.

II. Sự Căng thẳng Giữa Hiện Tại Và Tương Lai: Thân Thể Tạm Bợ Và Nơi Ở Đời Đời

Phao-lô triển khai chủ đề này trong bối cảnh rộng hơn của II Cô-rinh-tô đoạn 4 và 5. Ông mô tả thân thể hiện tại như một "chòi tạm" (II Phi-e-rơ 1:13-14), một "nhà tạm" dễ hư nát (II Cô-rinh-tô 5:1: "Vả, chúng ta biết rằng nếu nhà tạm của chúng ta dưới đất đổ nát, thì chúng ta lại có nhà đời đời tại trên trời, bởi Đức Chúa Trời, không phải bởi tay người làm ra.").

Từ Hy Lạp cho "nhà tạm" là σκῆνος (skēnós), chỉ về lều trại, nơi ở tạm thời của người du mục. Điều này tương phản với οἰκοδομὴν (oikodomēn) - "công trình xây dựng", "nơi ở vĩnh cửu" từ Đức Chúa Trời. Sự "vắng mặt trong thân thể" đồng nghĩa với việc đang sống trong "lều trại" dễ hư nát, chịu đựng mọi sự yếu đuối, đau đớn, và sự chết (II Cô-rinh-tô 4:7-11, 16-18).

Tuy nhiên, sự căng thẳng này không dẫn đến thái độ chán nản, bi quan, hay khinh miệt thân thể. Thay vào đó, nó hướng đến một niềm hy vọng chắc chắn. Phao-lô nói: "Đức Chúa Trời... đã ban của tin của Đức Thánh Linh trong lòng chúng ta" (II Cô-rinh-tô 5:5). Từ "của tin" (ἀρραβών - arrabōn) trong tiếng Hy Lạp có nghĩa là "tiền đặt cọc", "sự bảo đảm". Chính Đức Thánh Linh đang ngự trong lòng tín đồ là bằng chứng bảo đảm đầu tiên, là "tiền đặt cọc" cho sự cứu chuộc trọn vẹn của thân thể và sự hiện diện đời đời với Chúa (Ê-phê-sô 1:13-14).

III. Mục Đích Của Đời Sống "Vắng Mặt": Sống Bởi Đức Tin, Làm Đẹp Lòng Chúa

Vậy thì, đời sống "vắng mặt" này nên được sống như thế nào? Phao-lô đưa ra hai nguyên tắc then chốt:

1. Chúng ta bước đi bởi đức tin, chẳng phải bởi mắt thấy (II Cô-rinh-tô 5:7).
Sống "xa cách Chúa" về mặt thể chất có nghĩa là chúng ta không thấy Ngài bằng mắt thường. Chúng ta không trực tiếp chiêm ngưỡng vinh quang Ngài như Môi-se hay Ê-sai. Do đó, phương thức hiện hữu duy nhất của Cơ Đốc nhân trên đất là bước đi bởi đức tin (διά πίστεως - dia pisteōs). Đức tin trở thành giác quan thuộc linh, là phương tiện để chúng ta nhận biết, kinh nghiệm và vâng phục Chúa. Nó thay thế cho sự nhìn thấy thể lý và trở thành nền tảng cho mọi quyết định, thái độ và hành động.

2. Chúng ta lấy làm điều tham hiểm, dầu vắng mặt hay hiện diện, đều được đẹp lòng Ngài (II Cô-rinh-tô 5:9).
Mục tiêu tối thượng của đời sống "vắng mặt" không phải là mong chết để được "hiện diện", mà là sống để làm đẹp lòng Chúa trong mọi hoàn cảnh. Động từ "làm đẹp lòng" (εὐάρεστοι - euarestoi) có nghĩa là "làm hài lòng một cách trọn vẹn". Dù trong thân thể tạm bợ này, với mọi giới hạn và khó khăn, ưu tiên của chúng ta vẫn là tìm kiếm và thực hiện ý muốn đẹp lòng Chúa. Điều này biến đời sống hiện tại từ một gánh nặng chờ đợi thành một sự quản lý có trách nhiệm và mục đích.

IV. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân Hằng Ngày

Giáo lý này không chỉ là lý thuyết thần học xa vời, mà phải định hình cách chúng ta sống mỗi ngày.

1. Có Cái Nhìn Đúng Đắn Về Khổ Nạn và Sự Yếu Đuối: Khi đối diện với bệnh tật, đau đớn, tuổi già, hay bất kỳ sự yếu đuối nào của thân thể, chúng ta có thể nhớ rằng đây là những đặc điểm của "nhà tạm". Chúng nhắc nhở chúng ta về bản chất tạm bợ của đời sống hiện tại và thôi thúc chúng ta hướng lòng về nơi ở vĩnh cửu. Như Phao-lô nói, những "sự hoạn nạn nhẹ và tạm" đang sắm cho chúng ta sự vinh hiển cao trọng đời đời (II Cô-rinh-tô 4:17).

2. Sống Với Lòng Khao Khát Thiên Đàng Đúng Đắn: Khao khát được "lìa bỏ thân thể để ở cùng Chúa" (câu 8) là lành mạnh và hợp Kinh Thánh. Đây không phải là ước muốn tự hủy hoại bản thân hay trốn tránh trách nhiệm, mà là sự mong mỏi tột cùng của một người yêu mến Chúa, muốn được hiệp một trọn vẹn với Ngài. Nó giống như lòng mong mỏi của người lữ hành sau chặng đường dài được trở về nhà. Niềm khao khát này thanh lọc những gắn bó quá mức với của cải, danh vọng, và những thú vui chỉ thuộc về đời này.

3. Đầu Tư Cho Những Điều Vĩnh Cửu: Nếu chúng ta chỉ là những lữ khách, chúng ta sẽ đầu tư tài nguyên (thời gian, tiền bạc, năng lực) vào quê hương vĩnh cửu hơn là cố gắng xây dựng những "lâu đài" vĩnh viễn trên sa mạc. Điều này thúc đẩy chúng ta sống rộng rãi, tích cực trong sự dâng hiến, truyền giáo, và gây dựng Vương Quốc Đức Chúa Trời - những việc có giá trị đời đời (Ma-thi-ơ 6:19-21).

4. Sống Thánh Khiết Trong Thân Thể: Nhận thức rằng thân thể là "nhà tạm" của Đức Thánh Linh (I Cô-rinh-tô 6:19) thúc giục chúng ta quản lý nó cách thánh khiết. Dù nó là tạm bợ, nó là phương tiện Chúa dùng để chúng ta phục vụ Ngài và làm chứng về Ngài trong thời gian "vắng mặt" này. Chúng ta không hủy hoại nó, cũng không tôn thờ nó, nhưng dùng nó làm công cụ cho sự vinh hiển của Đức Chúa Trời.

5. An Ủi Trong Sự Tang Chế: Khi một tín đồ qua đời, chúng ta đau buồn, nhưng không như người không có sự trông cậy (I Tê-sa-lô-ni-ca 4:13). Chúng ta biết rằng họ đã chấm dứt tình trạng "vắng mặt trong thân thể" để bước vào tình trạng "hiện diện với Chúa" đời đời. Sự ra đi của họ là "được ích" (Phi-líp 1:21) và là sự giải phóng khỏi nhà tạm hư nát để mặc lấy nơi ở thiên thượng.

V. Kết Luận: Sự Tự Tin Của Người Lữ Hành

Khái niệm "vắng mặt trong thân thể" vẽ nên một bức tranh sống động về thân phận hiện tại của Cơ Đốc nhân: chúng ta là những công dân thiên quốc (Phi-líp 3:20), đang sống cuộc đời lữ thứ trên đất. Sự căng thẳng giữa hiện tại và tương lai, giữa thân thể hư nát và niềm hy vọng vinh hiển, không phải là một lời nguyền rủa mà là một phần của kế hoạch cứu chuộc của Đức Chúa Trời. Nó dạy chúng ta sống bằng đức tin, khao khát Chúa, và sử dụng thì giờ tạm bợ này để làm đẹp lòng Đấng mà chúng ta chưa thấy nhưng yêu mến (I Phi-e-rơ 1:8).

Cuối cùng, lời của Phao-lô trong II Cô-rinh-tô 5:6 bắt đầu bằng "Vậy, chúng ta vẫn luôn đầy lòng tin cậy". Đây là chìa khóa. Sự "vắng mặt" không đi kèm với nỗi sợ hãi hay bất an, mà với sự tin cậy vững vàng (θαρροῦντες - tharrountes) vào lời hứa và sự thành tín của Chúa. Chúng ta bước đi trong thân thể tạm này với phẩm cách của người thừa kế thiên đàng, với Đức Thánh Linh là ấn chứng, và với ánh sáng của sự hiện diện đời đời chiếu rọi trên con đường lữ hành của mình.


"Hãy vững lòng bền chí, hỡi anh em, vì sự trở lại của Chúa đã gần rồi. Sự cứu rỗi của chúng ta hiện nay gần hơn lúc chúng ta mới tin." (Rô-ma 13:11, KTHĐ 1925)
Quay Lại Bài Viết