Mang Thai Theo Quan Điểm Kinh Thánh
Trong xã hội hiện đại, việc mang thai có thể được nhìn qua lăng kính sinh học, xã hội học, hoặc thậm chí là chính trị. Tuy nhiên, đối với Cơ Đốc nhân, Lời Đức Chúa Trời cung cấp một cái nhìn siêu nhiên, thánh khiết và đầy mục đích về giai đoạn đặc biệt này. Kinh Thánh không đơn thuần là một cuốn sách về sản khoa, nhưng nó mặc khải chân lý sâu sắc về nguồn gốc, ý nghĩa, giá trị và trách nhiệm thiêng liêng gắn liền với việc hình thành một sinh linh mới. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá những nguyên tắc Kinh Thánh về việc mang thai, từ Sáng Thế Ký đến Tân Ước, để tìm ra ánh sáng và sự hướng dẫn cho đức tin và cuộc sống.
I. Mang Thai: Món Quà và Sự Ban Phước Từ Đấng Tạo Hóa
Ngay từ những trang đầu của Kinh Thánh, chủ đề sinh sản và mang thai đã được thiết lập trong ý định nguyên thủy và tốt lành của Đức Chúa Trời. Sau khi dựng nên loài người theo hình ảnh Ngài, Đức Chúa Trời đã ban cho họ một mạng lệnh và một lời chúc phước: "Đức Chúa Trời ban phước cho loài người và phán rằng: Hãy sanh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy đất" (Sáng Thế Ký 1:28). Điều này cho thấy khả năng mang thai và sinh sản không phải là một sự ngẫu nhiên hay một gánh nặng, mà là một phần trong kế hoạch ban phước của Đức Chúa Trời cho nhân loại.
Trong tiếng Hê-bơ-rơ, từ "ban phước" (בָּרַךְ, *barak*) ở đây hàm chứa ý nghĩa quỳ gối, ngợi khen, và đặc biệt là ban cho sự thịnh vượng, năng lực để sinh sôi. Đức Chúa Trời ban phước *trước khi* truyền mạng lệnh, cho thấy Ngài cung cấp cả năng lực lẫn đặc ân. Lời hứa này được lặp lại với Nô-ê sau cơn đại hồng thủy (Sáng Thế Ký 9:1), khẳng định đây là ý muốn lâu dài của Đấng Tạo Hóa.
Quan điểm này được tôn cao trong Thánh Vịnh 127:3: "Kìa, con cái là cơ nghiệp bởi Đức Giê-hô-va mà ra; Bông trái của tử cung là phần thưởng". Từ "cơ nghiệp" (נַחֲלָה, *nachalah*) chỉ về phần sản nghiệp được chia, được ban cho cách đặc biệt. Con cái không phải là tài sản để sở hữu, nhưng là một sự ủy thác quý giá, một món quà (*part thưởng*) trực tiếp từ tay Chúa. Thai nhi trong bụng mẹ, do đó, đã là một "bông trái" quý giá, một phần thưởng từ thiên thượng ngay từ lúc hình thành.
II. Sự Can Thiệp Kỳ Diệu và Chủ Quyền của Đức Chúa Trời Trong Việc Thụ Thai
Kinh Thánh đầy dẫy những câu chuyện minh chứng rằng sự sống mới bắt đầu không chỉ bởi quá trình tự nhiên, mà còn bởi sự can thiệp đầy quyền năng và ân điển của Đức Chúa Trời, đặc biệt trong những hoàn cảnh bất khả thi theo mắt người.
- Bà Sa-ra (Sáng Thế Ký 18:10-14; 21:1-2): Dù đã già và son sẻ, bà được hứa sẽ có con. Câu hỏi của Đức Giê-hô-va: "Có việc gì khó quá cho Đức Giê-hô-va chăng?" (câu 14) khẳng định chủ quyền tuyệt đối của Ngài trên sự sống. Kinh Thánh ghi rõ: "Đức Giê-hô-va làm cho Sa-ra như lời Ngài đã hứa" (21:1).
- Bà Ra-chên (Sáng Thế Ký 30:22): Sau nhiều năm son sẻ và đau khổ, Kinh Thánh chép: "Đức Chúa Trời nhớ đến Ra-chên; Ngài nhận lời nàng, và ban cho nàng sinh sản". Động từ "nhớ đến" (זָכַר, *zakar*) không có nghĩa là Ngài quên, mà chỉ về sự quan tâm đặc biệt, sự can thiệp đúng thời điểm trong kế hoạch của Ngài.
- Bà An-ne (1 Sa-mu-ên 1:19-20): Bà cầu nguyện cách khẩn thiết và được Đức Giê-hô-va "nhớ đến bà". Con trai bà sinh ra là Sa-mu-ên, có tên với ý nghĩa "ta đã cầu xin Đức Giê-hô-va", là một chứng tích sống về quyền năng đáp lời cầu nguyện của Chúa.
- Ê-li-sa-bét (Lu-ca 1:24-25): Vợ của thầy tế lễ Xa-cha-ri, "vốn già cả" và son sẻ, nhưng được thiên sứ báo tin sẽ mang thai Gioan Báp-tít. Bà thốt lên: "Ấy là ơn Chúa đã làm cho tôi, khi Ngài đã đoái xem tôi, để cất nỗi hổ nhục tôi giữa thiên hạ". Đây là sự can thiệp trực tiếp, báo trước về chương trình cứu rỗi.
Đỉnh cao của mặc khải này nằm ở sự giáng sinh của Chúa Giê-xu Christ. Ma-thi-ơ 1:18 chép: "Sự giáng sinh của Đức Chúa Jêsus Christ đã xảy ra như vầy: Khi Mary, mẹ Ngài, đã hứa gả cho Joseph, song chưa ăn ở cùng nhau, thì người đã chịu thai bởi Đức Thánh Linh". Từ Hy Lạp được dùng cho "chịu thai" là εὑρίσκω (heuriskō) trong dạng bị động, nhấn mạnh rằng đây là một hành động hoàn toàn từ Đức Thánh Linh. Sự thụ thai đồng trinh này là một phép lạ độc nhất vô nhị, khẳng định thần tính của Chúa Giê-xu và sự khởi đầu mới cho nhân loại.
III. Sự Hiện Diện và Hình Thành Của Đức Chúa Trời Ngay Từ Trong Thai
Kinh Thánh không chỉ nói về lúc thụ thai, mà còn mặc khải sự hiện diện tể trị của Đức Chúa Trời trong suốt quá trình hình thành thai nhi. Đây là nền tảng cho giá trị bất khả xâm phạm của sự sống từ trong lòng mẹ.
Trước hết, trong Giê-rê-mi 1:5, Đức Giê-hô-va phán với tiên tri: "Trước khi tạo nên ngươi trong lòng mẹ, ta đã biết ngươi rồi; Trước khi ngươi sanh ra, ta đã biệt riêng ngươi ra". Động từ "tạo nên" (יָצַר, *yatsar*) có nghĩa như người thợ gốm nặn nên, chỉ về một quá trình cẩn thận, có chủ ý. Đức Chúa Trời khẳngẳng mối quan hệ và mục đích của Ngài với Giê-rê-mi đã có từ *trước* khi ông được hình thành. Sự "biết" (יָדַע, *yada*) ở đây không chỉ là nhận biết, mà là sự nhận biết mật thiết, lựa chọn và thiết lập mối tương giao.
Sâu sắc hơn nữa là lời chứng của Vua Đa-vít trong Thi Thiên 139:13-16:
"Vì chính Chúa nắn nên tâm thần tôi, Dệt thành tôi trong lòng mẹ tôi... Xương cốt tôi không giấu được Chúa, Khi tôi được tạo nên trong nơi kín, Chịu nắn nót cách cẩn thận dưới thấp... Mắt Chúa đã thấy thể chất vô hình của tôi; Số các ngày định cho tôi, Đã biên vào sổ Chúa trước khi chưa có một ngày trong những ngày ấy."
Đoạn Kinh Thánh tuyệt vời này sử dụng ngôn ngữ thủ công: "nắn nên" (קָנָה, *qanah* - sở hữu, tạo lập), "dệt thành" (רָקַם, *raqam* - thêu dệt một cách tinh xảo). Hình ảnh này cho thấy Đức Chúa Trời không phải là một Đấng Tạo Hóa xa cách, mà như một người thợ thủ công tài ba, tỉ mỉ, yêu thích tác phẩm của mình. Thai nhi được "dệt" trong nơi kín đáo ("bí mật" - סֵתֶר, *cether*) của lòng mẹ, nhưng hoàn toàn mở ra dưới ánh mắt của Đấng Tạo Hóa. Quan trọng hơn, toàn bộ cuộc đời của một con người ("số các ngày") đã được Chúa biết và định trước từ lúc còn là "thể chất vô hình" (גֹּלֶם, *golem* - chỉ một vật chưa hoàn chỉnh, một phôi thai).
Điều này được Cơ Đốc nhân Tân Ước xác nhận. Sứ đồ Phao-lô được biệt riêng ra từ trong lòng mẹ (Ga-la-ti 1:15), và Gioan Báp-tít đã được đầy dẫy Đức Thánh Linh từ trong lòng mẹ (Lu-ca 1:15), thậm chí nhảy mừng khi gặp thai nhi Giê-xu (Lu-ca 1:41, 44). Điều này chứng minh rằng sự sống, nhân vị và cả sự kêu gọi thiêng liêng đã hiện hữu và được Đức Chúa Trời công nhận từ trong thai.
IV. Những Khó Khăn, Biến Cố và Sự An Ủi Trong Thai Kỳ
Kinh Thánh cũng không né tránh thực tế đau khổ và những biến cố có thể xảy ra liên quan đến việc mang thai. Tuy nhiên, ngay trong những hoàn cảnh đó, chủ quyền và sự an ủi của Đức Chúa Trời vẫn được bày tỏ.
- Nỗi đau khi sinh đẻ: Sáng Thế Ký 3:16 ghi lại lời phán sau khi loài người sa ngã: "Ta sẽ thêm điều cực khổ bội phần trong cơn thai nghén của ngươi; ngươi sẽ chịu đau đớn khi sanh con". Đây là một phần của sự rủa sả trên đất vì tội lỗi. Tuy nhiên, trong Tân Ước, sự đau đớn này được liên kết với niềm hy vọng cứu rỗi. Chúa Giê-xu dùng hình ảnh người đàn bà đau đẻ để nói về sự đau đớn trước sự trở lại vinh hiển của Ngài, nhưng kết quả là niềm vui (Giăng 16:21). Sứ đồ Phao-lô cũng dùng hình ảnh này cho sự trông đợi của cả tạo vật (Rô-ma 8:22).
- Sự sẩy thai và mất con: Xuất Ê-díp-tô Ký 21:22-25 có đề cập đến trường hợp người đàn bà bị thương dẫn đến sẩy thai, cho thấy Kinh Thánh công nhận sự mất mát này là nghiêm trọng. Trong Cựu Ước, sự mất con là nỗi sỉ nhục lớn (ví dụ bà An-ne). Tuy nhiên, Đức Chúa Trời là Đấng an ủi. Ngài hứa với dân Y-sơ-ra-ên rằng sẽ không còn nghe tiếng khóc than về con cái chết yểu (Ê-sai 65:20, 23).
- Lo lắng và sợ hãi: Người mang thai thường dễ lo âu. Kinh Thánh mời gọi chúng ta trao mọi lo lắng cho Chúa (1 Phi-e-rơ 5:7). Câu chuyện Ma-ri, khi được thiên sứ báo tin, đã "bối rối" nhưng cuối cùng đáp: "Tôi đây là tôi tớ của Chúa; xin Chúa cứ làm cho tôi như lời ngài truyền" (Lu-ca 1:29, 38). Đây là mẫu mực của đức tin vâng phục giữa những bất ngờ và lo lắng.
V. Trách Nhiệm và Bổn Phận Của Cha Mẹ
Việc mang thai đánh dấu sự khởi đầu của trách nhiệm làm cha mẹ. Kinh Thánh đưa ra những nguyên tắc rõ ràng:
- Trách Nhiệm Nuôi Dạy Thuộc Linh: Ngay từ trong thai, cha mẹ đã có thể cầu nguyện, biệt riêng con mình cho Chúa (như An-ne với Sa-mu-ên). Bổn phận này tiếp tục sau khi sinh: "Hãy dạy cho trẻ thơ con đường nó phải theo; Dầu khi nó trở về già, cũng không hề lìa khỏi đó" (Châm Ngôn 22:6).
- Môi Trường Gia Đình Cơ Đốc: Các bậc cha mẹ được kêu gọi nuôi nấng con cái trong "sự khuyên bảo và sự dạy dỗ của Chúa" (Ê-phê-sô 6:4), tạo một môi trường yêu thương, công bình và kính sợ Đức Chúa Trời.
- Sự Gương Mẫu: Đời sống đạo đức và đức tin của cha mẹ có ảnh hưởng sâu sắc. Lời hứa của Đức Chúa Trời là thương xót "cho đến ngàn đời của những kẻ yêu mến ta và giữ các điều răn ta" (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:6).
VI. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Cuộc Sống Cơ Đốc
Từ những chân lý Kinh Thánh trên, chúng ta có thể rút ra những ứng dụng thiết thực:
1. Đối Với Người Đang Mong Con hoặc Mang Thai:
- Nhận Lấy Quan Điểm Của Đức Chúa Trời: Hãy xem thai kỳ và con cái như một món quà, một cơ nghiệp, một phần thưởng từ Chúa, chứ không chỉ là trách nhiệm hay gánh nặng.
- Sống Bằng Đức Tin và Sự Biết Ơn: Dù trong hoàn cảnh nào (mong đợi lâu, tuổi tác, khó khăn sức khỏe), hãy nhớ câu hỏi: "Có việc gì khó quá cho Đức Giê-hô-va chăng?".
- Cầu Nguyện và Biệt Riêng: Hãy cầu nguyện cho đứa trẻ ngay từ trong bụng mẹ. Dâng đứa trẻ và cả thai kỳ cho Chúa, xin Ngài bảo vệ, định hình và chuẩn bị một đời sống cho vinh quang Ngài.
- Tìm Kiếm Sự Nâng Đỡ Của Hội Thánh: Chia sẻ niềm vui, nỗi lo, và nhận sự hỗ trợ thuộc linh, tình cảm từ gia đình đức tin.
2. Đối Với Gia Đình và Hội Thánh:
- Tôn Trọng Sự Sống Từ Lúc Thụ Thai: Cần có quan điểm rõ ràng bảo vệ sự sống, vì thai nhi đã là một con người được Chúa dệt nên và biết đến.
- Đồng Hành và Phục Vụ: Hội Thánh cần có những mục vụ đồng hành với các cặp vợ chồng trong hành trình mang thai và làm cha mẹ, cung cấp lời cầu nguyện, lời khuyên từ Kinh Thánh, và sự giúp đỡ thực tế.
- Tổ Chức Lễ Dâng Con: Khôi phục và coi trọng nghi lễ dâng con cho Chúa, như Chúa Giê-xu đã được dâng (Lu-ca 2:22), như một hành động long trọng ghi nhận con cái thuộc về Chúa và cam kết nuôi dạy chúng trong đường lối Ngài.
Kết Luận
Kinh Thánh mở ra cho chúng ta một cái nhìn đầy kinh ngạc và thánh khiết về việc mang thai. Đó không phải là một hiện tượng sinh học đơn thuần, mà là một công trình kỳ diệu, một hành động sáng tạo tiếp diễn của chính Đức Chúa Trời. Từ lời ban phước trong vườn Ê-đen, đến những sự can thiệp kỳ diệu cho các bà mẹ son sẻ, và đỉnh cao là sự giáng sinh bởi Thánh Linh của Chúa Cứu Thế Giê-xu, Kinh Thánh liên tục chỉ về Đấng là Nguồn Sống.
Mỗi thai nhi là một tác phẩm được "dệt" nên cẩn thận trong nơi kín đáo bởi bàn tay của Đấng Tạo Hóa, với một câu chuyện, một mục đích và một tương lai đã được Ngài biết trước. Vì vậy, thai kỳ là thời điểm để sống với đức tin sâu nhiệm hơn, với lòng biết ơn tràn đầy, và với sự vâng phục trọn vẹn vào ý muốn tốt lành của Đức Chúa Trời. Ước gì mỗi Cơ Đốc nhân, đặc biệt là những ai đang ở trong hành trình đặc biệt này, tìm thấy sự bình an, niềm vui và sức mạnh từ Lời hằng sống, để nuôi dưỡng và chào đón món quà sự sống mới với tấm lòng của một người quản gia trung tín của Đấng Christ.