Liệu một người đàn ông làm nội trợ có được chấp nhận theo Kinh Thánh không?
Trong xã hội hiện đại, vai trò truyền thống của người đàn ông và người phụ nữ trong gia đình ngày càng được đặt câu hỏi. Nhiều cặp vợ chồng lựa chọn chia sẻ công việc nhà và chăm sóc con cái một cách bình đẳng hơn, thậm chí có những gia đình mà người chồng đảm nhận hầu hết việc nội trợ còn người vợ trở thành trụ cột tài chính. Liệu mô hình đó có phù hợp với Kinh Thánh không? Là Cơ đốc nhân, chúng ta cần tìm kiếm sự hướng dẫn từ Lời Chúa để hiểu rõ trách nhiệm của mỗi giới và biết cách áp dụng các nguyên tắc đời sống gia đình một cách khôn ngoan.
Kinh Thánh trình bày một khuôn mẫu rõ ràng về sự khác biệt vai trò giữa người chồng và người vợ, nhưng đồng thời cũng nhấn mạnh sự bình đẳng về giá trị trước mặt Đức Chúa Trời.
Trong Sáng thế ký 2:18-24, Đức Chúa Trời tạo nên Ê-va để làm “người giúp đỡ tương xứng” cho A-đam. Từ “giúp đỡ” trong tiếng Hê-bơ-rơ là ‘ezer, thường được dùng để mô tả sự giúp đỡ mạnh mẽ, thậm chí là sự cứu giúp từ Chúa (Thi thiên 33:20). Điều này cho thấy vị trí của người vợ không hề thấp kém, mà là một sự bổ sung hoàn hảo. Tuy nhiên, trách nhiệm lãnh đạo thuộc về người chồng, như Ê-phê-sô 5:22-33 giải thích: “Người làm vợ phải vâng phục chồng mình như vâng phục Chúa” (câu 22), và “người làm chồng hãy yêu vợ mình, như Đấng Christ đã yêu Hội thánh” (câu 25). Đây không phải là sự thống trị độc đoán, mà là sự yêu thương, hy sinh, chăm sóc.
Mối quan hệ này được mô tả là “Đấng Christ là đầu Hội thánh” (câu 23). Tương tự, người chồng là đầu của vợ. Điều này không làm giảm giá trị người vợ, vì Đấng Christ và Hội thánh là một thể thống nhất. Vì vậy, gia đình Cơ đốc cần duy trì trật tự này: người chồng yêu thương, dẫn dắt, người vợ tùng phục, hỗ trợ. Trong Cô-lô-se 3:18-19 và 1 Phi-e-rơ 3:1-7 cũng nhắc lại nguyên tắc này.
Như vậy, Kinh Thánh phân định rõ trách nhiệm khác nhau, nhưng cả hai đều quan trọng và cần nhau. Vậy việc đàn ông làm nội trợ có phá vỡ khuôn mẫu này không? Chúng ta sẽ xem xét cụ thể hơn.
Một khía cạnh quan trọng trong vai trò của người chồng là chu cấp tài chính cho gia đình. 1 Ti-mô-thê 5:8 chép: “Ví bằng có ai không săn sóc đến bà con mình, nhứt là không săn sóc đến người nhà mình, ấy là người chối bỏ đức tin, lại xấu hơn người không tin nữa.” Mặc dù câu này không nói riêng về người chồng, nhưng trong bối cảnh (câu 4-5) nói về con cháu phải chu cấp cho bà góa trong gia đình, ta thấy trách nhiệm thuộc về nam giới (con trai, cháu trai). Ngoài ra, 2 Tê-sa-lô-ni-ca 3:10-12 dạy: “Ví có ai không khứng làm việc, thì cũng không nên ăn nữa… chúng tôi khuyên bảo họ… ai nấy phải siêng năng làm việc.” Trong xã hội thời đó, người đàn ông là người lao động chính để cung cấp cho gia đình.
Tuy nhiên, Kinh Thánh cũng cho thấy người phụ nữ có thể tham gia vào hoạt động kinh tế, như người vợ tài đức trong Châm ngôn 31 (câu 16, 24) mua bán, đầu tư, làm thương mại. Nhưng bà vẫn chăm lo việc nhà (câu 15, 27). Điểm quan trọng là người chồng vẫn là trụ cột chính: “Chồng nàng được biết đến nơi cổng thành, khi ngồi bàn luận với các trưởng lão trong xứ” (câu 23). Người chồng có uy tín trong xã hội, còn người vợ đóng góp công sức nhưng không làm thay đổi vai trò lãnh đạo của chồng.
Như vậy, theo Kinh Thánh, trách nhiệm chính yếu của người chồng là chu cấp tài chính và bảo vệ gia đình. Còn người vợ có trách nhiệm quản lý nội trợ và nuôi dạy con cái (xem Tít 2:4-5). Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là mỗi bên không được tham gia vào công việc của bên kia. Người chồng có thể giúp đỡ việc nhà, và người vợ có thể kiếm tiền. Vấn đề là ai đảm nhận trách nhiệm chính.
Kinh Thánh có nhiều ví dụ về người nam thực hiện các công việc thường được xem là “nội trợ”. Trong Sáng thế ký 18:1-8, Áp-ra-ham đích thân chuẩn bị bữa ăn cho ba vị khách (các thiên sứ). Ông bảo Sa-ra làm bánh, còn ông chọn bò con, bảo đầy tớ làm thịt, rồi tự tay mang ra phục vụ. Đây là hành động phục vụ của người gia trưởng, không hề bị coi là không phù hợp.
Trong Tân Ước, chính Chúa Giê-su đã làm gương về sự phục vụ khiêm nhường. Giăng 13:1-17 thuật lại việc Ngài rửa chân cho các môn đồ, một công việc thường do đầy tớ làm. Ngài dạy: “Vì ta đã làm gương cho các ngươi, để các ngươi cũng làm như ta đã làm cho các ngươi” (câu 15). Mác 10:42-45 cũng ghi: “Ai muốn làm lớn giữa các ngươi thì phải làm đầy tớ, và ai muốn làm đầu thì phải làm tôi mọi mọi người.” Như vậy, địa vị Cơ đốc không ngăn cản người nam làm việc phục vụ, kể cả việc nhà.
Ngoài ra, chúng ta cũng thấy Giô-sép, chồng của Ma-ri, đóng vai trò chăm sóc gia đình khi cùng vợ trốn sang Ai Cập, làm nghề thợ mộc để nuôi sống (Ma-thi-ơ 2:13-14; 13:55). Công việc thợ mộc vốn là lao động chân tay, nhưng đồng thời chắc chắn ông cũng chia sẻ việc nhà. Không có lời nào chỉ trích Giô-sép về điều đó.
Như vậy, công việc nội trợ bản thân nó không “nữ tính” hay “nam tính”, mà chỉ là công việc phục vụ cần thiết cho gia đình. Khi một người chồng giúp vợ làm việc nhà, đó là biểu hiện của tình yêu và sự hy sinh.
Tuy nhiên, nếu việc người chồng đảm nhận toàn bộ công việc nội trợ, còn người vợ đảm nhận toàn bộ việc kiếm tiền, thì có thể dẫn đến sự đảo lộn trật tự gia đình mà Kinh Thánh dạy. Nguyên tắc Kinh Thánh là người chồng là người cung cấp chính (1 Ti-mô-thê 5:8). Nếu một người đàn ông có khả năng làm việc nhưng lại chọn ở nhà làm nội trợ trong khi vợ phải ra ngoài lao động, điều này có thể cho thấy sự lười biếng hoặc trốn tránh trách nhiệm. 2 Tê-sa-lô-ni-ca 3:10 nhắc nhở: “Nếu ai không chịu làm việc thì cũng đừng cho ăn.” Chúa muốn chúng ta siêng năng và sử dụng thì giờ cách khôn ngoan.
Điều này không có nghĩa là không có ngoại lệ. Có những hoàn cảnh đặc biệt như chồng bị bệnh, mất việc tạm thời, hoặc vợ có thu nhập cao hơn và cả hai đồng ý để chồng ở nhà chăm con nhỏ. Trong những trường hợp này, nếu người chồng vẫn giữ vai trò lãnh đạo tâm linh và quản lý gia đình, và vợ vẫn tôn trọng chồng, thì việc phân công lại công việc có thể tạm thời chấp nhận. Tuy nhiên, nếu điều này trở thành lối sống lâu dài, nó có thể tạo ra xung đột với mô hình Kinh Thánh và dẫn đến những hệ lụy không tốt.
Một vấn đề khác là động cơ. Có người đàn ông muốn ở nhà vì không muốn gánh vác áp lực tài chính, hoặc vì lười biếng. Đó là điều không đẹp lòng Chúa. Ngược lại, nếu người chồng vì yêu thương gia đình mà tạm thời đảm nhận việc nhà để vợ có cơ hội phát triển sự nghiệp, và ông vẫn chủ động tìm cách đóng góp tài chính (ví dụ làm việc tại nhà, kinh doanh online), thì đó có thể là một sự hy sinh đáng khen. Quan trọng là thái độ của cả hai vợ chồng phải phù hợp với nguyên tắc Kinh Thánh: yêu thương, tôn trọng, và vâng phục Chúa.
Mỗi gia đình có hoàn cảnh khác nhau. Là Cơ đốc nhân, chúng ta cần lấy Kinh Thánh làm nền tảng và cầu nguyện để tìm sự hướng dẫn của Chúa Thánh Linh. Sau đây là một số nguyên tắc áp dụng:
- Nguyên tắc 1: Trách nhiệm chu cấp thuộc về người chồng – Người chồng nên nỗ lực tìm việc làm và cung cấp đủ nhu cầu gia đình (1 Ti-mô-thê 5:8). Nếu vợ cũng đi làm, thì thu nhập của chồng vẫn phải là nguồn chính hoặc ít nhất anh phải có khả năng chu cấp khi cần. Nếu vì hoàn cảnh mà vợ phải là người kiếm tiền chính, người chồng nên xem đó là tạm thời và nỗ lực để sớm đảm nhận lại vai trò này.
- Nguyên tắc 2: Cả hai cùng phục vụ lẫn nhau – Dù có vai trò chính, cả vợ và chồng đều nên giúp đỡ nhau trong công việc nhà. Người chồng không nên coi việc nhà là của riêng vợ; hãy tham gia rửa chén, dọn dẹp, chăm con. Điều này thể hiện tình yêu và sự đồng lao cộng khổ (Ga-la-ti 6:2).
- Nguyên tắc 3: Giữ trật tự gia đình theo Kinh Thánh – Người chồng phải yêu thương, dẫn dắt tâm linh, đưa ra quyết định sau khi lắng nghe vợ. Người vợ nên tôn trọng và ủng hộ chồng. Ngay cả khi người chồng ở nhà nhiều hơn, vợ vẫn cần tùng phục chồng trong tinh thần yêu thương. Điều này có thể thử thách nhưng không phải không thể.
- Nguyên tắc 4: Tránh lười biếng – Dù làm việc nội trợ, người chồng vẫn phải siêng năng, quản lý gia đình cách chu đáo, và tận dụng thời gian để phát triển bản thân hoặc tìm cơ hội tạo thu nhập (Châm ngôn 31:27).
- Nguyên tắc 5: Không xét đoán người khác – Chúng ta không nên lên án những gia đình có chồng nội trợ, vì không biết rõ hoàn cảnh của họ. Hãy tập trung vào việc vâng theo Lời Chúa trong chính gia đình mình (Rô-ma 14:4).
Với các nguyên tắc trên, chúng ta có thể nhận thấy rằng Kinh Thánh không cấm tuyệt đối việc đàn ông làm nội trợ, nhưng nó đặt ra giới hạn và trách nhiệm để đảm bảo gia đình vận hành theo ý muốn của Đức Chúa Trời.
Vậy, liệu một người đàn ông làm nội trợ có được chấp nhận theo Kinh Thánh không? Câu trả lời là: Có, nhưng với điều kiện nó không vi phạm các nguyên tắc căn bản về trách nhiệm của người chồng là chu cấp và lãnh đạo gia đình. Nếu vì lý do bất khả kháng hoặc để phục vụ tốt hơn cho gia đình mà người chồng tạm thời đảm nhận việc nhà, thì điều đó hoàn toàn có thể chấp nhận. Tuy nhiên, nếu đó là sự lựa chọn vì tiện nghi cá nhân, né tránh trách nhiệm, hoặc dẫn đến sự đảo lộn trật tự Chúa thiết lập, thì nó không đẹp lòng Chúa.
Cuối cùng, mỗi gia đình Cơ đốc cần tìm kiếm sự khôn ngoan từ Đức Chúa Trời để quyết định cách phân chia công việc sao cho phù hợp với Lời Ngài. Hãy nhớ rằng mục đích cuối cùng là làm vinh hiển Đức Chúa Trời qua sự yêu thương, phục vụ và vâng phục Ngài.