Chúa Giê-su Là Ai? Tìm Hiểu Về Cuộc Đời và Di Sản của Ngài
Trong dòng chảy của lịch sử nhân loại, không có nhân vật nào được tôn kính, tranh luận, và làm thay đổi thế giới sâu sắc như Giê-su Christ. Câu hỏi “Ngài là ai?” không chỉ là một cuộc tra cứu lịch sử hay thần học thuần túy, mà là câu hỏi định mệnh cho mọi linh hồn. Phi-e-rơ, một môn đồ thân cận, đã tuyên bố: “Ngài là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời hằng sống” (Ma-thi-ơ 16:16). Lời tuyên xưng này vang vọng xuyên suốt các thế kỷ, mời gọi chúng ta đi sâu khám phá chân dung của Đấng Cứu Thế qua lăng kính của Lời Đức Chúa Trời.
I. Danh Tính Thần Thượng: Những Lời Tuyên Bố “Ta Là”
Chính Chúa Giê-su đã mặc khải danh tính của Ngài một cách mạnh mẽ qua các phát ngôn “Ta Là” (ἐγώ εἰμι, *ego eimi*), một cụm từ mang tính khẳng định thần tính, vang vọng lại sự mặc khải của Đức Giê-hô-va trong Cựu Ước (Xuất Ê-díp-tô Ký 3:14).
- “Ta là sự sáng của thế gian” (Giăng 8:12): Trong bối cảnh lễ Lều Tạm, Ngài tuyên bố mình là nguồn sáng thuộc linh thật sự, giải thoát con người khỏi sự tối tăm của tội lỗi và sự chết.
- “Ta là con đường, chân lý và sự sống” (Giăng 14:6): Đây là tuyên bố độc nhất vô nhị. ‘Con đường’ (ἡ ὁδός, *he hodos*) chỉ về phương cách duy nhất để đến với Đức Chúa Trời. ‘Chân lý’ (ἡ ἀλήθεια, *he aletheia*) chỉ về thực tại tối hậu và sự mặc khải trọn vẹn. ‘Sự sống’ (ἡ ζωή, *he zoe*) chỉ về chính sự sống đời đời và thần thượng. Ngài không chỉ dạy chân lý, Ngài chính là Chân Lý.
- “Ta là sự sống lại và sự sống” (Giăng 11:25): Trước ngôi mộ của La-xa-rơ, Ngài tuyên bố quyền năng chiến thắng sự chết. Ngài là nguyên nhân và là nguồn cung của sự sống phục sinh.
- “Ta là Alpha và Ô-mê-ga, là thứ nhất và là thứ chót, là đầu và là rốt” (Khải Huyền 22:13): Lời tuyên bố sau rốt này khẳng định tính vĩnh cửu, tính tối thượng và thần tính trọn vẹn của Ngài.
II. Bản Tính Song Thể: Trọn Vẹn Thần Tính và Trọn Vẹn Nhân Tính
Mầu nhiệm trung tâm của đức tin Cơ Đốc là Chúa Giê-su Christ, một Ngôi Vị với hai bản tính: trọn vẹn là Đức Chúa Trời và trọn vẹn là con người. Sứ đồ Giăng mở đầu sách Tin Lành bằng một tuyên bố kinh thiên động địa: “Ban đầu có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở cùng Đức Chúa Trời, và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời” (Giăng 1:1). Từ “Ngôi Lời” (ὁ λόγος, *ho Logos*) chỉ về Chúa Giê-su, Đấng có từ trước vô cùng, hiệp một với Đức Chúa Trời và chính Ngài là Đức Chúa Trời. Cũng trong chương đó, câu 14 tuyên bố: “Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta”. Động từ “trở nên” (ἐγένετο, *egeneto*) chỉ một sự kiện lịch sử: Đấng Thần Thượng đã tự nguyện mặc lấy bản chất con người (xác thịt, σάρξ, *sarx*) một cách trọn vẹn.
Sự giáng sinh đồng trinh (Ma-thi-ơ 1:18-23) là dấu ấn của mầu nhiệm này. Ngài được gọi là “Em-ma-nu-ên,” nghĩa là “Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta”. Trọn đời sống Ngài thể hiện cả hai bản tính: Ngài khóc trước mộ La-xa-rơ (nhân tính – Giăng 11:35), Ngài tha tội cho kẻ bại (thần tính – Mác 2:5-7); Ngài đói và mệt (nhân tính – Ma-thi-ơ 4:2; Giăng 4:6), Ngài dẹp yên bão tố (thần tính – Mác 4:39). Sự trọn vẹn nhân tính khiến Ngài có thể thay thế chúng ta chịu hình phạt; sự trọn vẹn thần tính khiến giá trị sự chết của Ngài đủ để chuộc tội cho cả nhân loại.
III. Chức Vụ Cứu Chuộc: Công Việc của Đấng Christ
Chúa Giê-su đến không phải chỉ để dạy dỗ, mà để hoàn thành một công tác cứu chuộc. Danh xưng “Giê-su” (Ἰησοῦς, *Iesous*) bắt nguồn từ tiếng Hê-bơ-rơ “Yeshua” (יֵשׁוּעַ), có nghĩa là “Giê-hô-va cứu rỗi” (Ma-thi-ơ 1:21). Chức vụ của Ngài thường được tóm tắt trong ba chức vụ: Tiên tri, Thầy Tế Lễ, và Vua.
- Tiên Tri: Ngài là Đấng Tiên Tri lớn hơn Môi-se (Phục Truyền 18:15), công bố ý chỉ của Đức Chúa Trời một cách trọn vẹn.
- Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm: Sách Hê-bơ-rơ mô tả Ngài là “thầy tế lễ thượng phẩm… đã trải qua mọi sự cám dỗ giống như chúng ta, song chẳng phạm tội” (Hê-bơ-rơ 4:15). Khác với các thầy tế lễ phải dâng tế lễ nhiều lần, Ngài “dâng chính mình Ngài chỉ một lần” (Hê-bơ-rơ 7:27) làm của lễ chuộc tội hoàn hảo. Trên thập tự giá, Ngài vừa là Thầy Tế Lễ dâng của lễ, vừa chính là Con Chiên bị giết.
- Vua: Trước mặt Phi-lát, Ngài xác nhận: “Ngươi nói phải; ta là Vua” (Giăng 18:37). Vương quốc của Ngài “không thuộc về thế gian nầy” (Giăng 18:36), nhưng một ngày Ngài sẽ trở lại trong vinh quang để cai trị muôn dân (Khải Huyền 19:11-16).
IV. Sự Phục Sinh và Thăng Thiên: Bảo Chứng cho Sự Chiến Thắng
Sự phục sinh của Chúa Giê-su không phải là một huyền thoại, mà là sự kiện lịch sử được chứng thực bởi nhiều nhân chứng (1 Cô-rinh-tô 15:3-8) và là trung tâm điểm của đức tin (1 Cô-rinh-tô 15:14). Trong tiếng Hy Lạp, sự phục sinh (ἀνάστασις, *anastasis*) có nghĩa là “đứng dậy”. Ngài đã chiến thắng quyền lực của tội lỗi và sự chết. Sứ đồ Phao-lô gọi Ngài là “trái đầu mùa” (1 Cô-rinh-tô 15:20) của kẻ chết sống lại, bảo đảm cho sự sống lại của những người thuộc về Ngài.
Bốn mươi ngày sau khi phục sinh, Ngài thăng thiên về trời (Công Vụ 1:9-11), được tôn cao bên hữu Đức Chúa Trời. Vị trí “bên hữu” tượng trưng cho quyền năng và thẩm quyền tối thượng (Hê-bơ-rơ 1:3). Từ đó, Ngài đang cầu thay cho các thánh đồ (Rô-ma 8:34) và điều khiển lịch sử để hoàn thành mục đích của Đức Chúa Trời.
V. Ứng Dụng Thực Tế: Đời Sống Cơ Đốc Được Định Hình Bởi Chúa Giê-su Là Ai
Chân lý về Chúa Giê-su không chỉ để chiêm nghiệm, mà phải biến đổi đời sống chúng ta.
- Đặt Đức Tin và Sự Thờ Phượng Đúng Chỗ: Vì Ngài là Đức Chúa Trời, chúng ta phải dành cho Ngài sự thờ phượng tuyệt đối. Mọi sự cạnh tranh với địa vị tối cao của Ngài trong lòng chúng ta (tiền bạc, danh vọng, mối quan hệ) đều là thần tượng cần phải hạ xuống.
- Sống Trong Sự Tự Do và Bảo Đảm Của Sự Cứu Rỗi: Vì Ngài là Chiên Con hoàn hảo đã gánh tội, chúng ta không còn bị kết tội (Rô-ma 8:1). Sự cứu rỗi dựa trên công lao của Ngài, không dựa trên thành tích của chúng ta. Điều này mang lại sự bình an và tự do thật sự.
- Bước Đi Theo “Con Đường” của Ngài: Vì Ngài là Con Đường, đời sống Cơ Đốc là một tiến trình bước theo Ngài mỗi ngày, học theo gương mẫu của Ngài trong khiêm nhường, yêu thương và vâng phục ý Cha (1 Phi-e-rơ 2:21).
- Rao Truyền Danh Ngài với Lòng Tin Quyết: Hiểu rõ Ngài là ai cho chúng ta sự tin quyết và tình yêu để chia sẻ Tin Lành. Chúng ta không rao giảng một triết lý hay một hệ thống đạo đức, mà rao giảng một Con Người – Đấng Christ chịu đóng đinh và sống lại (1 Cô-rinh-tô 2:2).
- Sống Với Niềm Hy Vọng Sống Lại và Sự Trông Cậy Về Sự Tái Lâm: Vì Ngài là sự sống lại và là Đấng thăng thiên sẽ trở lại, chúng ta sống với cái nhìn hướng về tương lai. Mọi sự lao khổ, bách hại hay ngay cả sự chết đều không phải là dấu chấm hết, vì Chúa chúng ta đã chiến thắng và sẽ đưa chúng ta vào sự vinh hiển đời đời với Ngài.
Kết Luận
Chúa Giê-su là ai? Ngài là Em-ma-nu-ên, Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta. Ngài là Con Chiên bị giết, Đấng gánh tội thế gian. Ngài là Đấng Phục Sinh, kẻ thù cuối cùng của nhân loại đã bị đánh bại. Ngài là Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm đang cầu thay và là Vua đang cai trị và sẽ trở lại. Câu trả lời này đòi hỏi một sự đáp ứng cá nhân. Giống như Chúa Giê-su đã hỏi các môn đồ: “Còn các ngươi thì nói ta là ai?” (Ma-thi-ơ 16:15). Lời tuyên xưng của Phi-e-rơ phải trở thành lời tuyên xưng của chính chúng ta. Khi chúng ta nhận biết, tin cậy và tôn Ngài làm Chúa và Cứu Chúa của đời mình, chúng ta bước từ bóng tối vào sự sáng, từ sự chết vào sự sống, và bắt đầu một hành trình được định hình bởi di sản vĩnh cửu của Ngài: tình yêu, ân điển và lẽ thật.
“Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời.” (Giăng 3:16)