Chúng ta phải làm gì cho đến khi tất cả đều đạt đến sự hiệp một trong đức tin (Ê-phê-sô 4:13)?

03 December, 2025
19 phút đọc
3,626 từ
Chia sẻ:

Hành Trình Hướng Đến Sự Hiệp Một Trong Đức Tin: Phân Tích Và Ứng Dụng Ê-phê-sô 4:13

Trong bức thư gửi cho Hội thánh tại Ê-phê-sô, sứ đồ Phao-lô vẽ nên một bức tranh sống động về Hội thánh như một thân thể, một ngôi nhà, và là hiền thê của Đấng Christ. Ở trung tâm của sự dạy dỗ này là lời kêu gọi tha thiết về sự hiệp một. Ê-phê-sô 4:13 đặt ra một mục tiêu tối thượng: “cho đến chừng chúng ta thảy đều hiệp một trong đức tin và trong sự hiểu biết Con Đức Chúa Trời, mà nên bậc thành nhân, được tầm thước vóc giạc trọn vẹn của Đấng Christ” (Ê-phê-sô 4:13). Câu Kinh Thánh này không chỉ là một lý tưởng, mà còn là một mệnh lệnh hành động, đòi hỏi mỗi Cơ Đốc nhân phải tích cực góp phần vào một tiến trình. Vậy, chúng ta phải làm gì cho đến khi tất cả đều đạt đến sự hiệp một trong đức tin? Bài nghiên cứu này sẽ đào sâu vào bối cảnh, ngữ nghĩa và các ứng dụng thực tiễn từ phân đoạn quan trọng này.

I. Bối Cảnh Và Giải Nghĩa Ê-phê-sô 4:1-16

Để hiểu rõ câu 13, chúng ta phải đặt nó trong dòng chảy của cả chương. Phao-lô bắt đầu chương 4 với lời kêu gọi: “Vậy, tôi là kẻ tù trong Chúa, khuyên anh em phải ăn ở một cách xứng đáng với chức phận mà Chúa đã gọi anh em” (câu 1). “Ăn ở” ở đây, trong nguyên văn Hy Lạp là περιπατέω (peripateō), có nghĩa đen là “bước đi”, chỉ về toàn bộ nếp sống, cách cư xử thường ngày. Chức phận của chúng ta là ơn gọi thuộc linh, và Phao-lô ngay lập tức phác họa những đức tính nền tảng cho nếp sống đó: “phải khiêm nhường đến đều, mềm mại đến đều, phải nhịn nhục, lấy lòng thương yêu mà chìu nhau” (câu 2). Đây chính là nền tảng không thể thiếu cho bất kỳ sự hiệp một đích thực nào.

Động lực cho sự hiệp một được tóm tắt trong câu 3: “dùng dây hòa bình mà giữ gìn sự hiệp một của Thánh Linh”. Cần lưu ý hai điểm then chốt: (1) Sự hiệp một đã được ban cho. Nó là “sự hiệp một của Thánh Linh”. Đây không phải là điều chúng ta tạo ra, mà là thực tại thuộc linh mà Thánh Linh đã tạo nên giữa mọi tín hữu trong thân thể Đấng Christ (1 Cô-rinh-tô 12:13). (2) Trách nhiệm của chúng ta là “giữ gìn”. Từ Hy Lạp τηρέω (tēreō) có nghĩa là canh giữ, bảo tồn, giữ cho khỏi hư mất. Chúng ta phải nỗ lực, bằng thái độ và hành động cụ thể (câu 2), để bảo vệ và thể hiện sự hiệp một mà Thánh Linh đã ban.

Sau đó, Phao-lô trình bày cơ sở của sự hiệp một: “Chỉ có một thân, một Thánh Linh… một Chúa, một đức tin, một phép báp-têm” (câu 4-5). Sự hiệp một bắt nguồn từ sự duy nhất của chính Đức Chúa Trời. Tiếp theo, câu 7-12 mô tả cách Đấng Christ, sau khi thăng thiên, “đã ban ơn cho loài người” (câu 8) qua việc ban các ân tứ chức vụ khác nhau: “Ngài cho người nầy làm sứ đồ, kẻ kia làm tiên tri, người khác làm thầy giảng Tin Lành, kẻ khác nữa làm mục sư và giáo sư” (câu 11). Mục đích của các ân tứ này được nêu rõ: “để các thánh đồ được trọn vẹn về công việc của chức dịch và sự gây dựng thân thể Đấng Christ” (câu 12).

Và đây là lúc chúng ta đến với câu 13 – mục tiêu tối hậu của tất cả các hoạt động chức vụ và sự trưởng thành cá nhân: “Cho đến chừng chúng ta thảy đều hiệp một trong đức tin và trong sự hiểu biết Con Đức Chúa Trời, mà nên bậc thành nhân, được tầm thước vóc giạc trọn vẹn của Đấng Christ”.

  • “Hiệp một trong đức tin” (εἰς τὴν ἑνότητα τῆς πίστεως, eis tēn henotēta tēs pisteōs): Không chỉ là sự đồng ý về giáo lý, mà là sự hợp nhất sâu xa trong lòng tin cậy, sự phó thác chung vào Đấng Christ và lẽ thật của Ngài. Đây là đức tin sống động kết nối chúng ta với Ngài và với nhau.
  • “Hiệp một… trong sự hiểu biết Con Đức Chúa Trời”: Sự hiểu biết (ἐπίγνωσις, epignōsis) ở đây không phải là kiến thức trí óc, mà là sự nhận biết thân mật, trải nghiệm về chính Con Đức Chúa Trời. Sự hiệp một được nuôi dưỡng bởi việc cùng nhau lớn lên trong mối tương giao với Chúa Giê-xu.
  • “Nên bậc thành nhân” (εἰς ἄνδρα τέλειον, eis andra teleion): Chỉ về sự trưởng thành thuộc linh tập thể. “Thành nhân” (người trưởng thành) đối lập với “con trẻ” (câu 14).
  • “Được tầm thước vóc giạc trọn vẹn của Đấng Christ”: Đây là hình ảnh về thân thể đạt đến sự phát triển đầy đủ, cân đối, phản ánh trọn vẹn đức tính và vinh quang của Đầu là Đấng Christ.

Như vậy, hành trình hướng đến sự hiệp một gắn liền với hành trình trưởng thành thuộc linh. Chúng ta không thể có một mà thiếu mất kia.

II. Những Điều Chúng Ta Phải “Làm” Trên Hành Trình Này

Từ phân đoạn này, chúng ta có thể rút ra những nhiệm vụ cụ thể mà mỗi tín hữu phải đảm nhận cho đến khi đạt được mục tiêu hiệp một.

1. Sống Với Tinh Thần Khiêm Nhường, Mềm Mại Và Nhịn Nhục (câu 2)

Đây là công việc đầu tiên và căn bản nhất. Sự kiêu ngạo, cứng cỏi và thiếu kiên nhẫn là những chất độc phá hủy sự hiệp một. “Lấy lòng thương yêu mà chìu nhau” (câu 2b) – từ “chìu” (ἀνεχόμενοι, anechomenoi) có nghĩa là chịu đựng lẫn nhau trong tình yêu thương. Điều này đòi hỏi chúng ta phải từ bỏ quyền lợi cá nhân, sở thích riêng vì lợi ích và sự hòa thuận của cả thân thể. Phi-líp 2:3-4 nhấn mạnh điều này: “Đừng làm sự chi vì lòng tranh cạnh hoặc vì hư vinh, nhưng hãy khiêm nhường, coi người khác như tôn trọng hơn mình. Mỗi một người trong anh em chớ chăm về lợi riêng mình, nhưng phải chăm về lợi kẻ khác nữa.”

2. Tích Cực Gìn Giữ Sự Hiệp Một Mà Thánh Linh Đã Ban (câu 3)

Chúng ta phải có thái độ chủ động, như một người lính canh giữ kho báu. Điều này có nghĩa là:

- Không gây chia rẽ: Tránh những lời nói tai hại, tin đồn, phe phái (Châm ngôn 6:19; 1 Cô-rinh-tô 1:10).
- Giải hòa khi có xung đột: Làm hòa trước khi dâng của lễ (Ma-thi-ơ 5:23-24), áp dụng nguyên tắc trong Ma-thi-ơ 18:15-17.
- Tha thứ: Như Chúa đã tha thứ cho chúng ta (Ê-phê-sô 4:32; Cô-lô-se 3:13). Không có sự tha thứ, không thể có sự hiệp một lâu dài.

3. Đón Nhận Và Hợp Tác Với Các Ân Tứ Chức Vụ (câu 11-12)

Chúng ta phải vâng phục và hỗ trợ công tác của các mục sư, giáo sư mà Chúa đặt để trong Hội thánh. Mục đích của họ là trang bị cho các thánh đồ. Vì vậy, chúng ta phải:

- Vâng phục sự dạy dỗ Lời Chúa: (Hê-bơ-rơ 13:17). Lắng nghe, học hỏi và đem ra thực hành.
- Tích cực tham gia vào “công việc của chức dịch”: Mỗi tín hữu đều có chức vụ riêng (câu 7, 16). Chúng ta phải khám phá, phát triển và sử dụng ân tứ Chúa ban để phục vụ lẫn nhau (1 Phi-e-rơ 4:10).
- Đóng góp vào “sự gây dựng thân thể”: Mọi hoạt động của chúng ta trong Hội thánh phải nhằm mục đích xây dựng, khích lệ, và làm cho anh chị em mình mạnh mẽ hơn (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:11).

4. Tăng Trưởng Đến Bậc Thành Nhân, Ra Khỏi Tình Trạng Con Trẻ (câu 14-15)

Đây là công việc cá nhân nhưng có tác động tập thể. Chúng ta phải:

- Không còn như con trẻ, bị dao động và dỗ dành bởi mọi thuyết giáo: Điều này đòi hỏi sự nghiên cứu Lời Chúa cách nghiêm túc (2 Ti-mô-thê 2:15), phát triển khả năng phân biệt giáo lý chân chính và sai lầm.
- “Lấy lòng yêu thương nói ra lẽ chân thật” (câu 15): Sự trưởng thành giúp chúng ta đối diện và giải quyết những vấn đề, những sai lầm trong tình yêu thương, chứ không phải trong sự phán xét hay giả hình. Chân lý và tình yêu phải song hành.
- “Lớn lên trong mọi đường về Đấng làm đầu, tức là Đấng Christ”: Mọi sự tăng trưởng đều bắt nguồn từ mối liên hệ sống động với Ngài, qua sự cầu nguyện, suy gẫm Lời Chúa và vâng lời.

5. Gắn Liền Cách Chặt Chẽ Với Đầu Là Đấng Christ (câu 15-16)

Sự hiệp một thật không phải là sự đồng nhất cứng nhắc, mà là sự hiệp nhất trong đa dạng, dưới sự lãnh đạo của Đầu. Câu 16 mô tả một thân thể lành mạnh: “Ấy nhờ Ngài mà cả thân thể ràng buộc vững bền bởi những cái lắt léo, và khiến các phần giao thông với nhau, tùy lượng sức mạnh của từng phần, làm cho thân thể lớn lên, và gây dựng chính mình trong sự yêu thương.”

Chúng ta phải:
- Nhận biết sự lệ thuộc vào nhau: Mỗi chi thể đều cần đến các chi thể khác. Không ai là một hòn đảo.
- Thực hiện chức năng “tùy lượng sức mạnh”: Mỗi người phải trung tín trong phạm vi ảnh hưởng và ân tứ Chúa ban.
- Để cho tình yêu thương là động lực và môi trường cho mọi hoạt động: Sự gây dựng cuối cùng phải diễn ra “trong sự yêu thương” (câu 16b). Cô-lô-se 3:14 gọi tình yêu thương là “dây trói buộc trọn vẹn”.

III. Ứng Dụng Thực Tiễn Trong Đời Sống Cơ Đốc Hằng Ngày

Lý thuyết chỉ có giá trị khi được áp dụng. Dưới đây là một số cách thực hành cụ thể:

1. Trong Hội Thánh Địa Phương:
- Tích cực tham gia các buổi nhóm: Không chỉ nghe giảng, mà còn chào hỏi, làm quen, quan tâm đến những người mới, những người đang cô đơn.
- Tham gia một nhóm nhỏ hoặc lớp học Kinh Thánh: Đây là môi trường lý tưởng để thực hành sự “chịu đựng lẫn nhau”, chia sẻ gánh nặng và cùng lớn lên.
- Phục vụ theo khả năng: Dù là trông trẻ, phát tài liệu, dọn vệ sinh hay chơi nhạc, hãy xem đó là đóng góp vào sự hiệp một của cả thân thể.
- Bảo vệ danh tiếng của anh em:
Từ chối tham gia hoặc dập tắt những cuộc nói chuyện tiêu cực, chỉ trích về lãnh đạo hay anh chị em khác.

2. Trong Gia Đình:
- Áp dụng Ê-phê-sô 4:2, 32 trong mối quan hệ vợ chồng, cha mẹ-con cái. Gia đình là Hội thánh thu nhỏ, nơi đầu tiên cần thể hiện sự hiệp một.
- Cầu nguyện cùng nhau, đọc Kinh Thánh cùng nhau – điều này xây dựng sự hiệp một trong đức tin và sự hiểu biết Chúa.

3. Trong Đời Sống Cá Nhân:
- Phát triển đời sống thiêng liêng cá nhân: Không ai có thể đóng góp vào sự hiệp một nếu bản thân không kết nối với Đầu.
- Có tinh thần học hỏi: Sẵn sàng lắng nghe, điều chỉnh quan điểm khi được Lời Chúa soi sáng.
- Cầu nguyện đặc biệt cho sự hiệp một của Hội thánh toàn cầu và địa phương: Như Chúa Giê-xu đã cầu nguyện trong Giăng 17:20-23.

Kết Luận

Hành trình hướng đến sự hiệp một trọn vẹn trong Ê-phê-sô 4:13 là một cuộc hành trình dài, đòi hỏi sự kiên nhẫn, nỗ lực và hoàn toàn lệ thuộc vào ân điển Chúa. Đó không phải là sự đồng phục hóa khô khan, mà là sự hòa hợp kỳ diệu của một thân thể sống động, mỗi phần tử đều được Đấng Christ ban ơn và kêu gọi. Chúng ta được mời gọi không phải để ngồi chờ, mà để bước đi: bước đi trong khiêm nhường, gìn giữ sự hiệp một, tích cực phục vụ, tăng trưởng thuộc linh và gắn kết với Đầu. Cho đến ngày đó, khi chúng ta đều đạt đến “tầm thước vóc giạc trọn vẹn của Đấng Christ”, thì sự hiệp một trọn vẹn ấy sẽ là một chứng tích hùng hồn cho thế giới về tình yêu của Cha và vinh quang của Đấng Christ (Giăng 17:23). Hãy bắt đầu từ hôm nay, từ chính thái độ và hành động của chúng ta trong Hội thánh địa phương, để góp phần vào công trình vĩ đại này.


“Tôi, là kẻ tù trong Chúa, lại khuyên anh em phải ăn ở một cách xứng đáng với chức phận mà Chúa đã gọi anh em, phải khiêm nhường đến đều, mềm mại đến đều, phải nhịn nhục, lấy lòng thương yêu mà chìu nhau, dùng dây hòa bình mà giữ gìn sự hiệp một của Thánh Linh.” (Ê-phê-sô 4:1-3)
Quay Lại Bài Viết