Ai là những người đã an giấc (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:13)?

03 December, 2025
16 phút đọc
3,139 từ
Chia sẻ:

Ai Là Những Người Đã An Giấc? (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:13)

Trong hành trình đức tin, một trong những nỗi đau sâu sắc nhất mà mỗi tín hữu phải đối diện là sự ra đi của những người thân yêu trong Chúa. Sứ đồ Phao-lô, khi viết cho Hội thánh Tê-sa-lô-ni-ca non trẻ, đã trực tiếp giải quyết nỗi băn khoăn và đau buồn này bằng một sự dạy dỗ đầy hy vọng. Câu Kinh Thánh then chốt, 1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:13, mở ra cho chúng ta một viễn cảnh thuộc linh sâu sắc về thân phận của những người tin Chúa đã qua đời: "Hỡi anh em, chúng tôi chẳng muốn anh em không biết về phần những kẻ ngủ, hầu cho anh em chớ buồn rầu như người khác không có sự trông cậy." (Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925). Cụm từ "những kẻ ngủ" (τοὺς κοιμωμένους - *tous koimōmenous* trong tiếng Hy Lạp) là chìa khóa để hiểu về thực tại thuộc linh đầy an ủi này.

I. Giải Nghĩa Từ Ngữ "An Giấc" (Κοιμάω - Koimaō)

Để thấu hiểu thần học về sự chết của Cơ Đốc nhân, chúng ta phải quay về với ngôn ngữ gốc mà Kinh Thánh Tân Ước sử dụng. Động từ Hy Lạp "κοιμάω" (koimaō) nguyên nghĩa là "nằm xuống," "nghỉ ngơi," hoặc "ngủ." Đây không phải là một ẩn dụ ngẫu nhiên, mà là một thuật ngữ thần học được các tác giả Kinh Thánh lựa chọn cẩn thận để mô tả cái chết của những người thuộc về Đấng Christ.

Sự tương phản rõ rệt giữa cách thế gian nhìn về sự chết và cách Chúa nhìn về nó. Thế gian thấy sự chết như một sự kết thúc đầy bi thảm, một sự mất mát vĩnh viễn, "không có sự trông cậy." Nhưng với Chúa, sự chết của một tín đồ được xem như một giấc ngủ – một trạng thái tạm thời của sự yên nghỉ, chờ đợi sự thức dậy vinh hiển. Khái niệm này không phủ nhận thực tại của sự chết về thể xác (thân thể ngừng hoạt động, được chôn cất), nhưng nó thay đổi hoàn toàn quan điểm và ý nghĩa của nó. Nó xóa bỏ nỗi sợ hãi cuối cùng (1 Cô-rinh-tô 15:55) và thay thế bằng sự chờ đợi đầy hy vọng.

Chúa Giê-xu chính là Đấng đã sử dụng ngôn ngữ này đầu tiên. Trong câu chuyện về La-xa-rơ, Ngài phán: "La-xa-rơ, bạn ta, ngủ; nhưng ta đi đánh thức ngươi." (Giăng 11:11). Các môn đồ hiểu lầm, nghĩ Ngài nói về giấc ngủ tự nhiên. Khi ấy, "Đức Chúa Jêsus phán rằng rõ rằng: La-xa-rơ chết rồi." (Giăng 11:14). Ở đây, Chúa Giê-xu đã đồng nhất "ngủ" với "chết" trong viễn cảnh của Ngài, Đấng có quyền năng phục sinh. Cái chết đối với Ngài chỉ như một giấc ngủ, vì Ngài nắm giữ chìa khóa của sự sống và sự chết (Khải Huyền 1:18).

II. Đối Tượng Của Sự "An Giấc": Ai Là Những Người Đã An Giấc?

Không phải tất cả những người qua đời đều được Kinh Thánh gọi là "an giấc." Thuật ngữ này được dành riêng cho một nhóm người đặc biệt. Dựa trên toàn bộ văn mạch của Kinh Thánh, chúng ta có thể xác định rõ ràng:

1. Những Người Tin Nhận Chúa Giê-xu Christ Là Chúa và Cứu Chúa Cá Nhân: Đây là tiêu chuẩn then chốt. Sự "an giấc" chỉ dành cho những người đã được tái sinh bởi đức tin nơi sự chết chuộc tội và sự sống lại của Chúa Giê-xu. Phao-lô viết: "Vả, tiền công của tội lỗi là sự chết; nhưng sự ban cho của Đức Chúa Trời là sự sống đời đời trong Đức Chúa Jêsus Christ, Chúa chúng ta." (Rô-ma 6:23). Người không tin chịu sự chết như là hình phạt ("tiền công"), trong khi người tin nhận Chúa Giê-xu bước vào sự chết như một lối đi dẫn đến "sự ban cho" của sự sống đời đời – một sự chuyển tiếp, một giấc ngủ.

2. Những Người Đã Hoàn Thành Cuộc Chạy Của Mình Trong Đức Tin: Trong Công vụ 7:60, khi Ê-tiên bị ném đá, Kinh Thánh chép: "Người nói lời ấy rồi, thì an giấc." (Công vụ 7:60). Ông đã làm chứng cho Chúa Giê-xu cho đến hơi thở cuối cùng. Sứ đồ Phao-lô cũng nhìn về cuối đời mình: "Ta đã đánh trận tốt lành, đã xong sự chạy, đã giữ được đức tin." (2 Ti-mô-thê 4:7). Sự "an giấc" là phần thưởng cho một cuộc đời trung tín, không phải là một sự cắt ngang bi thảm, mà là sự hoàn tất trong sự yên nghỉ của Chúa.

3. Những Người Đang Chờ Đợi Sự Sống Lại Vinh Hiển: Bản chất của giấc ngủ là sẽ thức dậy. Phao-lô giải thích rõ trong 1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:14: "Vì nếu chúng ta tin Đức Chúa Jêsus đã chết và sống lại, thì cũng vậy, Đức Chúa Trời sẽ đem những kẻ ngủ trong Đức Chúa Jêsus cùng đến với Ngài." Họ "an giấc trong Đức Chúa Jêsus." Cụm từ này (διὰ τοῦ Ἰησοῦ - *dia tou Iēsou*) vô cùng quan trọng. Họ không chỉ ngủ một mình, nhưng họ đang yên nghỉ trong mối liên hệ với Chúa Giê-xu, được bảo đảm bởi Ngài. Thân thể họ ngủ trong bụi đất, nhưng linh hồn họ "ở cùng Chúa" (2 Cô-rinh-tô 5:8, Phi-líp 1:23). Họ đang ở trong trạng thái phước hạnh, yên nghỉ khỏi những lao khổ, khó nhọc dưới đất (Khải Huyền 14:13).

III. Niềm Hy Vọng Phục Sinh: Thức Dậy Từ Giấc Ngủ

Điều làm nên sự khác biệt căn bản giữa Cơ Đốc nhân và "người khác không có sự trông cậy" chính là sự trông cậy về sự sống lại. Toàn bộ phân đoạn 1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:13-18 không dừng lại ở sự an ủi về trạng thái "an giấc", mà hướng đến một sự kiện vĩ đại trong tương lai: sự tái lâm của Chúa Giê-xu Christ.

Phao-lô mô tả cảnh tượng đó: "Vì sẽ có tiếng kêu lớn và tiếng của thiên sứ lớn cùng tiếng kèn của Đức Chúa Trời, thì chính mình Chúa ở trên trời giáng xuống; bấy giờ những kẻ chết trong Đấng Christ sẽ sống lại trước hết." (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:16). Đây là thời điểm "đánh thức" những người đang an giấc. Tiếng kèn của Đức Chúa Trời sẽ vang lên như tiếng gọi thức dậy cho cả Hội thánh. Thân thể hay hư nát của họ sẽ được sống lại, trở nên thân thể vinh hiển, bất diệt, giống như thân thể phục sinh của Chúa Giê-xu (1 Cô-rinh-tô 15:42-44, 52-54).

Sự sống lại của Chúa Giê-xu là nền tảng và bảo đảm cho sự sống lại của chúng ta. Phao-lô gọi Ngài là "trái đầu mùa của những kẻ ngủ." (1 Cô-rinh-tô 15:20). Trong nông nghiệp, "trái đầu mùa" bảo đảm cho một mùa gặt dồi dào sẽ đến. Chúa Giê-xu sống lại là bằng chứng không thể chối cãi rằng tất cả những ai thuộc về Ngài cũng sẽ được sống lại. Sự "an giấc" của họ chỉ là tạm thời, vì Đấng Christ đã chiến thắng sự chết.

IV. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Lẽ thật về những người "an giấc" không chỉ là một giáo lý để học, mà còn là nguồn sức mạnh biến đổi cho đời sống hiện tại của chúng ta.

1. Sự Buồn Rầu Có Hy Vọng: Phao-lô không cấm chúng ta buồn khi mất người thân. Ông viết: "hầu cho anh em chớ buồn rầu như người khác không có sự trông cậy." Sự khác biệt nằm ở chữ "như". Cơ Đốc nhân vẫn buồn, vẫn đau – đó là cảm xúc tự nhiên khi mất mát sự hiện diện thể xác. Nhưng nỗi buồn của chúng ta không tuyệt vọng, không mù quáng. Nó là nỗi buồn được bao bọc bởi niềm hy vọng chắc chắn về sự đoàn tụ trong tương lai. Chúng ta khóc, nhưng không như người không có hy vọng về ngày mai.

2. Sống Với Lối Nhìn Vĩnh Cửu: Hiểu rằng đời này chỉ là tạm bợ và sự sống thật ở đời sau giúp chúng ta sống tự do hơn, can đảm hơn. Chúng ta không bám víu vào đời này một cách sợ hãi. Chúng ta có thể dấn thân phục vụ Chúa, rao giảng Phúc Âm, và yêu thương người khác mà không sợ hãi sự chết, vì biết rằng đối với con cái Chúa, nó chỉ là cánh cửa dẫn đến sự hiện diện đời đời với Ngài.

3. Lời An Ủi Chân Thật Cho Người Khác: Khi an ủi một tín hữu vừa mất người thân, chúng ta không nên dùng những lời sáo rỗng như "họ đã thành tiên" hay "họ đang canh giữ chúng ta." Thay vào đó, chúng ta có thể chia sẻ lẽ thật Kinh Thánh về sự "an giấc trong Chúa Giê-xu" và niềm hy vọng phục sinh khi Ngài trở lại. Sự an ủi của chúng ta dựa trên Lời hứa của Đức Chúa Trời, không dựa trên cảm xúc hay truyền thống.

4. Thúc Giục Sự Tỉnh Thức Thuộc Linh: Nếu sự chết của thân thể được ví như giấc ngủ, thì đời sống hiện tại phải là sự "tỉnh thức" thuộc linh. Chúa Giê-xu thường nhắc: "Hãy tỉnh thức, vì các ngươi không biết ngày nào Chúa mình sẽ đến." (Ma-thi-ơ 24:42). Hiểu về sự "an giấc" nhắc nhở chúng ta sống mỗi ngày cách trung tín, sẵn sàng, để khi giờ của chúng ta đến, chúng ta cũng có thể "an giấc" trong sự bình an, với lương tâm trong sạch và công việc đã hoàn tất cho Vua mình.

Kết Luận

Vậy, "những người đã an giấc" chính là những con cái thật của Đức Chúa Trời, những người đã tin cậy và thuộc về Chúa Giê-xu Christ. Họ không bị lạc mất trong cõi hư vô, cũng không bị kết thúc trong sự hư nát. Họ đang ở trong trạng thái yên nghỉ phước hạnh và an toàn, được Chúa Giê-xu gìn giữ, chờ đợi ngày vinh hiển khi tiếng kèn của Đức Chúa Trời vang lên. Trong giây phút đó, mọi mắt sẽ thấy, mọi tai sẽ nghe, và "những kẻ chết trong Đấng Christ sẽ sống lại trước hết. Kế đến, chúng ta là kẻ sống, mà còn ở lại, sẽ cùng nhau đều được cất lên với họ giữa đám mây, tại nơi không trung mà gặp Chúa, như vậy chúng ta sẽ ở cùng Chúa luôn luôn." (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:16-17).

Lẽ thật này là nền tảng cho niềm hy vọng bất diệt của chúng ta. Nó biến đổi sự chết từ một kẻ thù cuối cùng thành một tôi tớ dẫn đường, đưa chúng ta vào sự hiện diện đời đời của Chúa. Vì vậy, khi nhớ đến những người thân yêu đã an giấc trong Chúa, chúng ta hãy buồn với một nỗi buồn đầy hy vọng, và sống với một đời sống tỉnh thức, hướng về ngày đoàn tụ vui mừng trên Thiên Quốc. "Thế thì, anh em hãy dùng lời đó mà yên ủi nhau." (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:18).


Tài Liệu Tham Khảo & Trích Dẫn Kinh Thánh: Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925 (Bản Truyền Thống). Các từ ngữ Hy Lạp được tra cứu từ Từ Điển Thần Học Tân Ước (Theological Dictionary of the New Testament).

Quay Lại Bài Viết