Người Cơ Đốc Và Sự Cần Thiết Của Ngày Nghỉ Ngơi
Trong một thế giới bận rộn, quay cuồng với công việc, trách nhiệm và những lo toan không dứt, câu hỏi về sự nghỉ ngơi luôn mang tính thời sự. Đối với Cơ Đốc nhân, đây không chỉ là vấn đề sức khỏe thể chất hay tinh thần, mà còn là một chủ đề thần học sâu sắc, thấm đẫm trong suốt mạch văn của Kinh Thánh. Chúng ta có cần một ngày nghỉ ngơi không? Để trả lời, chúng ta phải quay về với nguồn cội của khái niệm này, tìm hiểu ý định ban đầu của Đức Chúa Trời, và quan trọng hơn cả, khám phá sự ứng nghiệm trọn vẹn của nó trong Chúa Cứu Thế Giê-xu.
Khái niệm về một ngày nghỉ ngơi định kỳ không bắt nguồn từ luật pháp của con người, mà từ chính bản tính và hành động của Đức Chúa Trời. Sáng-thế-ký 2:2-3 chép: “Ngày thứ bảy, Đức Chúa Trời làm xong các công việc Ngài đã làm, và ngày thứ bảy Ngài nghỉ các công việc Ngài đã làm. Rồi, Ngài ban phước cho ngày thứ bảy, đặt là ngày thánh; vì trong ngày đó, Ngài nghỉ các công việc đã dựng nên và đã làm xong rồi.”
Tại đây, chúng ta gặp từ then chốt trong tiếng Hê-bơ-rơ: שָׁבַת (shabbat). Nghĩa gốc của nó không đơn thuần là “ngừng làm việc” một cách thụ động, mà là “dừng lại,” “chấm dứt,” hoặc “nghỉ ngơi” với ý nghĩa tích cực của sự hoàn tất và thỏa mãn. Đức Chúa Trời nghỉ (shabbat) vì công trình sáng tạo của Ngài đã “rất tốt lành” và hoàn tất. Ngày thứ bảy được “ban phước” (blessed) và “làm nên thánh” (sanctified). Điều này cho thấy ngày nghỉ ngơi mang trong mình một phẩm chất đặc biệt – nó được định rõ là một không gian thời gian có phước và được biệt riêng ra cho mối tương giao, sự chiêm ngưỡng và niềm vui trong những gì đã được hoàn thành.
Mẫu mực “làm việc sáu ngày, nghỉ ngày thứ bảy” này sau đó được đưa vào giao ước với dân Y-sơ-ra-ên như một điều răn, trở thành dấu chỉ của mối quan hệ đặc biệt giữa họ với Đức Chúa Trời. Xuất Ê-díp-tô Ký 20:8-11 trong Mười Điều Răn đã căn cứ lệnh giữ ngày Sa-bát trực tiếp vào hành động sáng tạo của Đức Chúa Trời: “Hãy nhớ ngày nghỉ đặng làm nên ngày thánh. … Vì trong sáu ngày Đức Giê-hô-va đã dựng nên trời, đất, biển, và muôn vật ở trong đó, qua ngày thứ bảy thì Ngài nghỉ: vậy nên Đức Giê-hô-va đã ban phước cho ngày nghỉ và làm nên ngày thánh.”
Nếu chỉ dừng ở việc “không được làm việc,” chúng ta đã đánh mất ý nghĩa phong phú của ngày Sa-bát. Kinh Thánh Cựu Ước cho thấy nhiều mục đích thực tiễn và thuộc linh của nó:
- Sự Nhân Bản & Công Bằng: Ngày Sa-bát được mở rộng cho mọi người, kể cả tôi tớ, ngoại kiều và súc vật (Phục-truyền Luật-lệ Ký 5:14-15). Đây là một hành động giải phóng và công nhận phẩm giá, nhắc nhở dân sự rằng họ từng là nô lệ và được giải thoát. Nghỉ ngơi là một đặc ân, không phải độc quyền.
- Sự Tươi Mới Thuộc Linh: Đó là ngày được biệt riêng để nhóm hiệp thánh (Lê-vi Ký 23:3), để ghi nhớ và cử hành những việc làm của Đức Chúa Trời, từ đó làm mới lại đức tin và mối tương giao.
- Dấu Hiệu Của Đức Tin: Việc dừng công việc làm ăn lại là một hành động đức tin tuyên bố rằng sự sống và sự chu cấp đến từ Đức Chúa Trời, chứ không từ sức lao động của chính mình. Nó phá vỡ vòng xoáy của chủ nghĩa tích lũy và lo âu.
Tuy nhiên, theo thời gian, ngày Sa-bát đã bị bao phủ bởi một hệ thống luật lệ tỉ mỉ, cứng nhắc, biến nó từ một món quà ban phước (a blessing) thành một gánh nặng (a burden). Sự nghỉ ngơi thật bị thay thế bằng sự tuân thủ hình thức.
Sự xuất hiện của Chúa Giê-xu đã mang đến một sự hiểu biết căn bản và phục hồi về ngày Sa-bát. Khi bị người Pha-ri-si chỉ trích vì để môn đồ bứt lúa và chính Ngài chữa bệnh trong ngày Sa-bát, Chúa Giê-xu đã tuyên bố hai chân lý nền tảng:
1. “Vì loài người mà lập ngày Sa-bát, chớ chẳng phải vì ngày Sa-bát mà dựng nên loài người.” (Mác 2:27). Câu này khẳng định lại mục đích nguyên thủy của ngày Sa-bát: nó là một món quà cho con người, được thiết kế để phục vụ cho phúc lợi thể chất, tinh thần và thuộc linh của họ. Nó không phải là một cứu cánh tự thân.
2. “Vậy thì Con người cũng là Chúa của ngày Sa-bát.” (Mác 2:28). Với tư cách là Ngôi Lời sáng tạo (Giăng 1:3), Đấng mà mẫu mực Sa-bát đầu tiên hướng về, Chúa Giê-xu có thẩm quyền tối thượng để giải thích và làm trọn ý nghĩa của ngày Sa-bát. Các phép lạ chữa lành của Ngài trong ngày Sa-bát chính là để “cứu giúp” (Lu-ca 6:9) và phục hồi sự trọn vẹn – đó chính là bản chất đích thực của sự nghỉ ngơi thánh.
Quan trọng hơn, Chúa Giê-xu không chỉ dạy về sự nghỉ ngơi, Ngài chính là nguồn cung ứng sự nghỉ ngơi đời đời. Lời mời gọi nổi tiếng của Ngài trong Ma-thi-ơ 11:28-30 là then chốt: “Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ. Ta có lòng nhu mì, khiêm nhường; nên hãy gánh lấy ách của ta, và học theo ta; thì linh hồn các ngươi sẽ được yên nghỉ. Vì ách ta dễ chịu và gánh ta nhẹ nhàng.”
Từ “yên nghỉ” trong tiếng Hy Lạp là ἀναπαύω (anapauō), có nghĩa là cho nghỉ ngơi, làm cho tươi mới, giải tỏa gánh nặng. Sự nghỉ ngơi mà Chúa Giê-xu hứa ban là sự nghỉ ngơi cho “linh hồn” – một trạng thái bình an nội tâm, sự giải thoát khỏi gánh nặng của tội lỗi, sự cố gắng tự cứu mình bằng việc làm, và sự lo âu. Đây chính là sự nghỉ ngơi Sa-bát đích thực mà Cựu Ước bóng về.
Tân Ước cho thấy một sự chuyển dịch quan trọng. Sự phục sinh của Chúa Giê-xu vào “ngày thứ nhất trong tuần” (Chúa Nhật) đã khiến Hội Thánh đầu tiên nhóm lại vào ngày này để bẻ bánh, thờ phượng (Công-vụ 20:7, I Cô-rinh-tô 16:2). Ngày ấy được gọi là “ngày của Chúa” (Khải-huyền 1:10). Sứ đồ Phao-lô dạy rõ rằng ngày Sa-bát là một cái bóng, còn thực tại là Đấng Christ (Cô-lô-se 2:16-17). Cơ Đốc nhân không còn bị ràng buộc bởi luật lệ về một ngày cụ thể (Rô-ma 14:5-6), nhưng được tự do để tôn kính Chúa trong mọi ngày.
Tuy nhiên, nguyên tắc về sự nghỉ ngơi định kỳ, thánh hóa thời gian, và sự nhóm hiệp thì vẫn còn nguyên giá trị. Sự tự do không có nghĩa là vứt bỏ sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời được bày tỏ qua mẫu mực Sa-bát. Thay vào đó, nó được nâng lên một bình diện cao hơn và linh động hơn.
Vậy, với tư cách là Cơ Đốc nhân sống dưới ân điển, chúng ta áp dụng nguyên tắc nghỉ ngơi này thế nào?
1. Bước Vào Sự Nghỉ Ngơi Thuộc Linh Mỗi Ngày: Trước hết, sự nghỉ ngơi căn bản nhất là sự yên nghỉ của linh hồn trong sự cứu chuộc hoàn tất của Chúa Giê-xu. Mỗi ngày, chúng ta cần đến với Ngài trong sự cầu nguyện, ăn năn và tin cậy, giao phó mọi gánh nặng cho Ngài (I Phi-e-rơ 5:7). Đây là nền tảng cho mọi sự nghỉ ngơi khác.
2. Biệt Riêng Thời Gian Để Thờ Phượng Và Nhóm Hiệp: Dù không bị luật lệ ràng buộc, việc trung tín nhóm lại với Hội Thánh vào ngày Chúa Nhật (hoặc ngày chính yếu trong tuần) là một kỷ luật thuộc linh quan trọng. Đó là thời gian chúng ta ngừng (shabbat) công việc trần tạm để tập trung vào cộng đồng đức tin, nghe Lời Chúa, cử hành tiệc thánh, và được tươi mới trong Chúa Thánh Linh (Hê-bơ-rơ 10:25).
3. Thiết Lập Nhịp Điệu Nghỉ Ngơi Hàng Tuần: Hãy khôn ngoan áp dụng mẫu mực “làm việc – nghỉ ngơi” của Đức Chúa Trời. Cố ý dành ra một ngày (hoặc những khoảng thời gian đáng kể) trong tuần để:
- Nghỉ ngơi thể chất: Ngủ đủ, thư giãn, làm những việc giúp thân thể được phục hồi.
- Tươi Mới Tâm Trí và Cảm Xúc: Tạm ngưng email, công việc, tin tức. Dành thời gian cho gia đình, bạn bè, thiên nhiên, những sở thích lành mạnh.
- Nuôi Dưỡng Tương Giao: Có những cuộc trò chuyện sâu sắc, chơi đùa với con cái, phục vụ người khác trong tinh thần vui mừng, không áp lực.
4. Hiểu Rõ Bản Chất Của Công Việc Và Sự Nghỉ Ngơi: Công việc là tốt lành (Sáng-thế-ký 2:15), nhưng nó không phải là cứu cánh. Sự nghỉ ngơi nhắc chúng ta rằng căn tính của chúng ta không nằm ở những gì chúng ta làm được, mà ở trong Đấng Christ. Nghỉ ngơi là một hành động thờ phượng, tuyên bố rằng Đức Chúa Trời là Chủ của thời gian và là Đấng chu cấp mọi sự.
5. Sống Trong Sự Mong Đợi Sự Nghỉ Ngơi Đời Đời: Sứ đồ Hê-bơ-rơ nói về một sự nghỉ ngơi Sa-bát còn lại cho dân Đức Chúa Trời (Hê-bơ-rơ 4:9-11). Đó là sự nghỉ ngơi trọn vẹn, cuối cùng trên Thiên đàng, nơi mọi lao khổ, đau đớn và tội lỗi chấm dứt. Nhịp điệu nghỉ ngơi hằng tuần của chúng ta là một lời nhắc nhở và sự nếm trước về sự nghỉ ngơi vĩnh hằng đó.
Vậy, người Cơ Đốc có cần một ngày nghỉ ngơi không? Câu trả lời là “Có, một cách thâm sâu và cấp thiết.” Nhưng đó không phải là sự tuân thủ cứng nhắc một ngày trong lịch, mà là việc bước vào nhịp điệu của ân điển được thiết lập bởi chính Đức Chúa Trời. Chúng ta cần sự nghỉ ngơi thuộc linh hằng ngày trong Chúa Giê-xu. Chúng ta cần sự nghỉ ngơi cộng đồng trong sự thờ phượng. Và chúng ta cần sự nghỉ ngơi thể chất và tâm lý định kỳ để sống một đời sống lành mạnh, cân bằng và hiệu quả cho vinh quang Đức Chúa Trời.
Sự nghỉ ngơi không phải là dấu hiệu của sự lười biếng, mà là một hành động đức tin và sự vâng phục, tuyên bố rằng Chúa là Đấng duy trì và chu cấp mọi sự. Hãy đón nhận món quà nghỉ ngơi mà Cha Thiên Thượng đã ban, và tìm thấy sự yên nghỉ trọn vẹn cho linh hồn mình trong Chúa Cứu Thế Giê-xu – Chúa của ngày Sa-bát.
“Hãy nghỉ, và biết rằng ta là Đức Chúa Trời.” (Thi-thiên 46:10)