Sa-bát chỉ về Chúa Giê-xu như thế nào?
Ngày Sa-bát (שַׁבָּת, Shabbat) là một trong những mạng lịnh quan trọng của Đức Chúa Trời dành cho dân Y-sơ-ra-ên. Tuy nhiên, trong Kinh Thánh Tân Ước, chúng ta thấy rõ rằng Sa-bát không chỉ là một ngày nghỉ ngơi thể xác, mà còn là một biểu tượng, một hình bóng chỉ về Chúa Giê-xu Christ và sự nghỉ ngơi thuộc linh mà Ngài mang đến. Bài viết này sẽ khám phá mối liên hệ sâu sắc giữa ngày Sa-bát và Đấng Christ, qua đó giúp chúng ta hiểu thêm về sự ứng nghiệm của Cựu Ước trong Chúa Giê-xu và áp dụng ý nghĩa thuộc linh này vào đời sống hằng ngày.
1. Nguồn gốc và ý nghĩa của ngày Sa-bát
Sa-bát lần đầu tiên được nhắc đến trong Sáng thế ký 2:2-3: “Ngày thứ bảy, Đức Chúa Trời làm xong các công việc Ngài đã làm, và ngày thứ bảy, Ngài nghỉ các công việc Ngài đã làm. Rồi Ngài ban phước cho ngày thứ bảy, biệt riêng nó ra thánh; vì trong ngày đó, Ngài nghỉ các công việc sáng tạo mà Ngài đã làm.” Từ Shabbat trong tiếng Hê-bơ-rơ có nghĩa là “nghỉ ngơi” hoặc “ngưng làm việc”. Đức Chúa Trời đã lập nên mẫu mực cho con người: sau sáu ngày lao động, ngày thứ bảy là thời gian nghỉ ngơi, thờ phượng và nhớ đến Đấng Tạo Hóa.
Trong luật pháp Môi-se, Sa-bát trở thành một điều răn quan trọng (Xuất Ê-díp-tô 20:8-11; Phục truyền 5:12-15). Đối với dân Y-sơ-ra-ên, Sa-bát là dấu hiệu của giao ước giữa Đức Chúa Trời và họ (Ê-xê-chi-ên 20:12,20). Đó là ngày để ngưng mọi công việc, hướng lòng về Chúa, và được nhắc nhở rằng họ từng là nô lệ tại Ai Cập nhưng đã được giải phóng (Phục truyền 5:15).
2. Sa-bát – hình bóng của sự nghỉ ngơi thuộc linh trong Đấng Christ
Trong thư gửi người Hê-bơ-rơ, tác giả đã trình bày một sự so sánh thú vị giữa sự nghỉ ngơi của Đức Chúa Trời sau công trình sáng tạo và sự nghỉ ngơi mà dân Chúa sẽ bước vào. Hê-bơ-rơ 4:1-11 giải thích rằng sự nghỉ ngơi thật sự không phải chỉ là việc vào đất Ca-na-an (dưới thời Giô-suê), mà là sự nghỉ ngơi thuộc linh mà Chúa dành cho những ai tin cậy nơi Ngài. Câu 9-10 chép: “Vậy thì còn một ngày nghỉ cho dân Đức Chúa Trời. Vì ai vào sự nghỉ ngơi của Đức Chúa Trời, thì nghỉ công việc mình, cũng như Đức Chúa Trời đã nghỉ công việc của Ngài vậy.”
Ở đây, từ Hy Lạp dùng cho “nghỉ ngơi” là σαββατισμός (sabbatismos) – nghĩa đen là “giữ Sa-bát”. Điều này cho thấy ngày Sa-bát là hình ảnh tiên tri về sự nghỉ ngơi đời đời mà Chúa Giê-xu Christ mang đến. Công việc sáng tạo của Đức Chúa Trời đã hoàn tất vào ngày thứ bảy; công việc cứu chuộc của Chúa Giê-xu cũng đã hoàn tất trên thập tự giá. Khi tin nhận Chúa Giê-xu, chúng ta bước vào sự nghỉ ngơi thuộc linh, không còn phải cậy vào việc làm của mình để được cứu, nhưng cậy vào công lao của Đấng Christ.
3. Chúa Giê-xu – Chúa của ngày Sa-bát
Trong các sách Phúc Âm, Chúa Giê-xu thường xuyên đối diện với sự chỉ trích từ các thầy thông giáo và người Pha-ri-si vì vi phạm luật Sa-bát. Nhưng qua những lời dạy và hành động của Ngài, Chúa Giê-xu mặc khải rằng Ngài chính là Chúa của ngày Sa-bát.
Trong Mác 2:27-28, Chúa phán: “Ngày Sa-bát được lập ra vì loài người, chớ chẳng phải loài người vì ngày Sa-bát. Vậy thì Con người cũng là Chúa của ngày Sa-bát.” Lời tuyên bố này cho thấy uy quyền của Đấng Christ trên ngày Sa-bát. Ngài đến để hoàn thành ý nghĩa thật của ngày này: mang lại sự nghỉ ngơi thật sự cho linh hồn.
Ngoài ra, Chúa Giê-xu thực hiện nhiều phép lạ chữa bệnh vào ngày Sa-bát, chẳng hạn chữa người bại tay (Ma-thi-ơ 12:9-13), người đàn bà còng lưng (Lu-ca 13:10-17), người mù (Giăng 9:1-16). Mỗi phép lạ này bày tỏ rằng Sa-bát là thời điểm thích hợp để mang đến sự giải phóng, chữa lành và sự sống – tất cả đều chỉ về công việc cứu chuộc của Đấng Mê-si. Khi Chúa Giê-xu bảo vệ các môn đồ bứt lúa ăn trong ngày Sa-bát, Ngài viện dẫn chuyện Đa-vít và bánh thánh (Ma-thi-ơ 12:1-8), cho thấy Ngài lớn hơn đền thờ, lớn hơn cả lễ nghi.
4. Sa-bát được ứng nghiệm trong Chúa Giê-xu
Thánh Phao-lô trong Cô-lô-se 2:16-17 viết: “Vậy chớ có ai đoán xét anh em về của ăn, uống, hoặc ngày lễ, hoặc ngày trăng mới, hoặc ngày Sa-bát, ấy đều chỉ là bóng của các việc sẽ tới, còn hình thì ở trong Đấng Christ.” Ở đây, Sa-bát được coi là một “bóng” (σκιά, skia) chỉ về thực tại là Chúa Giê-xu. Thực tại đó đã đến, nên chúng ta không còn bị ràng buộc bởi nghi lễ nữa, nhưng sống trong tự do của ân điển.
Chúa Giê-xu đã hoàn tất công việc cứu rỗi; Ngài tuyên bố “Mọi sự đã được trọn” (Giăng 19:30). Sự hoàn tất này tương ứng với sự nghỉ ngơi của Đức Chúa Trời sau sáng tạo. Giống như Đức Chúa Trời nghỉ ngơi sau sáu ngày làm việc, Chúa Giê-xu nghỉ ngơi trong ngôi mộ vào ngày Sa-bát, sau sáu giờ chịu khổ hình trên thập tự giá. Và rồi Ngài sống lại vào ngày thứ nhất trong tuần, mang đến một kỷ nguyên mới – ngày của Chúa (Khải huyền 1:10).
Do đó, ngày Sa-bát trong Cựu Ước là biểu tượng của sự cứu rỗi đã hoàn tất, và sự nghỉ ngơi mà chúng ta có trong Chúa Giê-xu là nghỉ ngơi vĩnh viễn, không phải chỉ một ngày mỗi tuần.
5. Ứng dụng thực tiễn: Bước vào sự nghỉ ngơi của Chúa
Là Cơ Đốc nhân, chúng ta được mời gọi bước vào sự nghỉ ngơi thuộc linh mà Chúa Giê-xu đã mua bằng huyết Ngài. Điều này có ý nghĩa cụ thể trong đời sống hằng ngày:
- Nghỉ ngơi khỏi công việc tự cứu: Chúng ta không còn phải cố gắng được xưng công bình bởi việc làm theo luật pháp. Ê-phê-sô 2:8-9 nhắc: “Ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu... chẳng phải bởi việc làm, hầu cho không ai khoe mình.” Hãy tin cậy hoàn toàn vào sự chết và sống lại của Chúa Giê-xu.
- Sống trong sự an nghỉ nội tâm: Chúa Giê-xu mời gọi: “Hãy đến cùng ta, hỡi những ai mệt mỏi và gánh nặng, ta sẽ cho các ngươi được an nghỉ.” (Ma-thi-ơ 11:28). Mỗi khi lo âu, hãy phó thác gánh nặng cho Ngài, vì Ngài là Đấng chăn hiền lành.
- Giữ ngày thứ nhất như ngày của Chúa: Hội Thánh đầu tiên nhóm lại vào ngày thứ nhất trong tuần (Công vụ 20:7; 1 Cô-rinh-tô 16:2) để kỷ niệm sự sống lại của Chúa. Đây không phải là một “Sa-bát mới” mang tính luật pháp, nhưng là cơ hội để tập trung thờ phượng Chúa và nhắc nhở về sự hoàn tất của công việc cứu rỗi.
- Nghỉ ngơi trong mối tương giao với Chúa: Ngày Sa-bát nhắc chúng ta về sự sáng tạo và cứu chuộc; chúng ta cũng cần dành thời gian tĩnh lặng để ở với Chúa, suy gẫm Lời Ngài và được Ngài tái tạo tâm linh.
6. Kết luận
Ngày Sa-bát trong Cựu Ước không chỉ là một mạng lịnh về nghỉ ngơi thể xác, mà còn là một lời tiên tri về Đấng Mê-si, Chúa Giê-xu Christ, Đấng mang đến sự nghỉ ngơi trọn vẹn cho linh hồn. Khi Chúa Giê-xu tuyên bố Ngài là Chúa của ngày Sa-bát, Ngài xác nhận rằng mọi ý nghĩa thật của ngày đó đều tập trung vào Ngài. Ngài hoàn tất công việc cứu rỗi và ban cho chúng ta sự an nghỉ đời đời. Vì thế, hãy bước vào sự nghỉ ngơi này bằng đức tin, và sống mỗi ngày trong sự thư thái của ân điển, không còn bị ràng buộc bởi luật lệ hình bóng, nhưng vui mừng trong tự do của con cái Đức Chúa Trời.
Cầu xin Đức Thánh Linh giúp chúng ta thấu hiểu và kinh nghiệm sự nghỉ ngơi trong Chúa Giê-xu mỗi ngày. A-men.