Có sai không khi dùng thuốc giảm đau?

02 December, 2025
15 phút đọc
2,946 từ
Chia sẻ:

Có Sai Không Khi Dùng Thuốc Giảm Đau?

Trong hành trình đức tin và cuộc sống, Cơ Đốc nhân thường đối diện với những câu hỏi thực tiễn về việc sử dụng y học hiện đại. Một trong những thắc mắc phổ biến là: "Có sai trái về mặt thuộc linh không khi một tín hữu sử dụng thuốc giảm đau?" Câu hỏi này chạm đến sự cân bằng giữa đức tin nơi sự chữa lành của Đức Chúa Trời và sự khôn ngoan trong việc sử dụng những ân tứ Ngài ban qua kiến thức con người. Bài nghiên cứu này sẽ khảo sát Kinh Thánh một cách chuyên sâu để tìm ra nguyên tắc nền tảng, qua đó giúp chúng ta có cái nhìn cân bằng và đúng đắn theo Lời Chúa.

I. Quan Điểm Của Kinh Thánh Về Y Học Và Sự Chữa Lành

Trước hết, chúng ta cần hiểu rằng Đức Chúa Trời không hề bài trừ y học. Ngài là Đấng Tạo Hóa, và mọi sự hiểu biết thật sự (bao gồm kiến thức y khoa) đều đến từ Ngài. Kinh Thánh ghi nhận việc sử dụng các phương pháp trị liệu tự nhiên. Chẳng hạn, tiên tri Ê-sai đã chỉ định một miếng bánh trái vả để chữa lành bệnh cho vua Ê-xê-chia (2 Các Vua 20:7). Sứ đồ Phao-lô khuyên Ti-mô-thê: "Hãy dùng một ít rượu, vì cớ tức ngươi và sự đau bụng luôn" (1 Ti-mô-thê 5:23). Ở đây, rượu được nhìn nhận có giá trị trị liệu nhất định. Điều này cho thấy Đức Chúa Trời công nhận và cho phép con người sử dụng những tạo vật Ngài ban để giải quyết các vấn đề thể chất.

Từ ngữ quan trọng cần xem xét là từ "thuốc" trong tiếng Hê-bơ-rơ (רְפֻאָה - "rephu'ah") có nghĩa là "sự chữa lành, phương thuốc". Trong Châm Ngôn 17:22 viết: "Lòng vui mừng vốn một phương thuốc hay;" (bản 1925: "Lòng vui vẻ vốn một phương thuốc hay;"). Từ "thuốc" ở đây chính là רְפֻאָה (rephu'ah), cho thấy Kinh Thánh công nhận sự tồn tại và giá trị của các "phương thuốc". Vấn đề không nằm ở bản thân phương thuốc, mà ở thái độ và sự phụ thuộc của chúng ta vào nó.

II. Phân Biệt Giữa Sự Giảm Nhẹ Hợp Lý Và Sự Tìm Kiếm Thoát Ly

Một nguyên tắc then chốt được tìm thấy trong 1 Cô-rinh-tô 6:12: "Mọi sự tôi có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đều có ích; mọi sự tôi có phép làm, nhưng chẳng để sự gì bắt phục được tôi." Áp dụng vào việc dùng thuốc giảm đau, chúng ta cần tự hỏi:

  1. Điều này có "có ích" không? Thuốc giảm đau, khi được dùng đúng chỉ định, giúp bệnh nhân nghỉ ngơi, ăn uống, và phục hồi. Nó có thể là phương tiện để duy trì phẩm giá và khả năng phục vụ Chúa trong cơn đau đớn.
  2. Điều này có "bắt phục" tôi không? Nguy cơ nằm ở sự lạm dụng, gây nghiện, hoặc tâm lý hoàn toàn phụ thuộc vào thuốc thay vì tin cậy Chúa. Đây là điểm phân biệt giữa việc "sử dụng" và bị "cai trị".

Kinh Thánh không hề lên án việc tìm kiếm sự giảm nhẹ nỗi đau thể xác. Chính Chúa Giê-xu, khi bị đóng đinh, đã được đưa cho "rượu hòa với mật đắng" (theo một số bản văn, đây là chất giảm đau thô sơ thời đó), dù Ngài từ chối uống (Ma-thi-ơ 27:34). Sự kiện này cho thấy việc cung cấp phương tiện giảm đau là một hành động nhân đạo được thừa nhận, ngay cả trong bối cảnh thập tự giá. Quyết định của Chúa Giê-xu là để hoàn toàn tỉnh táo chịu trọn sự hình phạt thay cho chúng ta, chứ không phải để lên án bản thân việc dùng thuốc giảm đau.

III. Sự Đau Đớn Trong Kế Hoạch Của Đức Chúa Trời Và Vai Trò Của Ân Điển

Kinh Thánh không xem nỗi đau thể xác là điều tốt đẹp tự thân. Sự đau đớn và bệnh tật là hậu quả của sự sa ngã vào tội lỗi (Sáng Thế Ký 3:16-19). Tuy nhiên, Đức Chúa Trời có chủ quyền sử dụng ngay cả nỗi đau để hoàn thành mục đích tốt lành của Ngài. Như sứ đồ Phao-lô đã kinh nghiệm: "... đã ban cho tôi một cái giằm xóc vào thịt tôi... để tôi khỏi kiêu ngạo... Chúa phán rằng: Ân điển ta đủ cho ngươi rồi, vì sức mạnh của ta nên trọn vẹn trong sự yếu đuối." (2 Cô-rinh-tô 12:7-9).

Điểm then chốt ở đây là thái độ của Phao-lô: Ông cầu xin Chúa cất nó đi. Ông không thụ động chấp nhận nỗi đau như một điều không thể thay đổi. Ông trình dâng nhu cầu của mình lên Chúa. Chúa không cất đi "cái giằm", nhưng Ngài ban cho ân điển đủ để chịu đựng và để quyền năng Ngài được bày tỏ. Điều này dạy chúng ta một trình tự thuộc linh quan trọng:

  1. Cầu nguyện đầu tiên: Trình bày nỗi đau và ước ao được chữa lành lên Chúa.
  2. Tin cậy trong sự chủ quyền của Ngài: Tin rằng Ngài có thể chữa lành ngay lập tức (qua phép lạ), chữa lành dần dần (qua các phương tiện tự nhiên như thuốc men, bác sĩ), hoặc ban ân điển để bền lòng chịu đựng.
  3. Hành động trong sự khôn ngoan: Sau khi cầu nguyện, việc tìm đến bác sĩ và sử dụng thuốc giảm đau hợp lý có thể là cách Chúa dùng để ban ân điển và sự chữa lành của Ngài.

IV. Những Nguyên Tắc Thực Hành Cho Cơ Đốc Nhân Ngày Nay

Từ những phân tích trên, chúng ta có thể đúc kết những nguyên tắc thực hành để áp dụng vào đời sống:

1. Xác Lập Thứ Tự Ưu Tiên Thuộc Linh: Phản ứng đầu tiên của chúng ta trước cơn đau (cấp tính hay mãn tính) phải là sự cầu nguyện và tìm kiếm ý muốn Chúa. Hãy hỏi: "Lạy Chúa, Ngài muốn dạy con điều gì trong nỗi đau này? Ngài có muốn con tìm kiếm sự giúp đỡ y tế không?" Đừng xem thuốc men như giải pháp đầu tiên và duy nhất, cũng đừng từ chối nó vì cho rằng đó là "thiếu đức tin". Hãy xem bác sĩ và thuốc men như những "đầy tớ" Chúa có thể sử dụng (Lu-ca 10:34 - Người Sa-ma-ri nhân lành dùng dầu và rượu để sơ cứu vết thương).

2. Sử Dụng Cách Có Trách Nhiệm Và Trong Sự Hiểu Biết:

  • Tuân thủ chỉ định của bác sĩ, không tự ý tăng liều hoặc lạm dụng.
  • Hiểu rõ nguy cơ gây nghiện của một số loại thuốc giảm đau gây nghiện (opioid). Cơ Đốc nhân được kêu gọi sống tỉnh táo và tự chủ (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:6, Galati 5:23). Việc để mình bị kiểm soát bởi một chất gây nghiện là đi ngược lại với sự tự do trong Đấng Christ.
  • Cân nhắc giữa lợi ích và tác dụng phụ. Một số thuốc giảm đau có thể làm tâm trí mụ mị, ảnh hưởng đến khả năng suy gẫm Lời Chúa và cầu nguyện. Hãy lựa chọn khôn ngoan.

3. Phân Biệt Giữa "Đau Đớn" Và "Khổ Sở": Thuốc giảm đau nhắm vào cảm giác thể lý. Nhưng con người là một thể thống nhất: thể xác, tâm hồn, tâm linh. Đôi khi nỗi đau thể xác lại làm trầm trọng thêm nỗi đau tâm linh (sợ hãi, tuyệt vọng). Trong những lúc đó, "phương thuốc" lớn nhất chính là sự hiện diện, lời an ủi và sự bình an từ Chúa và Hội Thánh (2 Cô-rinh-tô 1:3-4). Đừng nghĩ rằng một viên thuốc có thể giải quyết mọi sự khổ sở trong lòng.

4. Giữ Thái Đức Biết Ơn Và Tin Cậy: Dù quyết định sử dụng hay không sử dụng thuốc giảm đau trong một tình huống cụ thể, thái độ căn bản phải là lòng biết ơn Chúa vì Ngài ban cho con người trí tuệ để phát minh ra những phương cách giảm nhẹ đau khổ. Và trên hết, tin cậy rằng dù hoàn cảnh thế nào, ân điển của Chúa vẫn luôn đủ cho chúng ta (2 Cô-rinh-tô 12:9).

Kết Luận: Sự Khôn Ngoan Đến Từ Trên Cao

Vậy, có sai không khi dùng thuốc giảm đau? Câu trả lời dựa trên Kinh Thánh là: Không, bản thân việc sử dụng thuốc giảm đau một cách có trách nhiệm và hợp lý không phải là tội lỗi hay thiếu đức tin. Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa và là Đấng Chữa Lành tối thượng. Ngài có thể chữa lành cách siêu nhiên, và Ngài cũng thường hành động qua những phương tiện tự nhiên mà Ngài đã ban cho loài người khám phá – bao gồm y học hiện đại.

Tội lỗi nằm ở thái độ của lòng: sự thần tượng hóa y học, sự phụ thuộc hoàn toàn vào nó mà quên kêu cầu Chúa; hoặc ngược lại, sự kiêu ngạo thuộc linh, từ chối mọi sự giúp đỡ với danh nghĩa "đức tin", trong khi thực tế đang khinh thường những ân tứ và sự khôn ngoan Chúa ban cho con người.

Gia-cơ khuyên chúng ta: "Ví bằng trong anh em có kẻ kém khôn ngoan, hãy cầu xin Đức Chúa Trời, là Đấng ban cho mọi người cách rộng rãi, không trách móc ai, thì kẻ ấy sẽ được ban cho." (Gia-cơ 1:5). Hãy cầu xin sự khôn ngoan từ Chúa trong mọi quyết định, kể cả việc có nên dùng thuốc giảm đau hay không, dùng loại nào, và với thái độ nào. Khi chúng ta bước đi trong sự kính sợ Chúa và tìm kiếm sự khôn ngoan từ trên cao, chúng ta sẽ tìm được con đường cân bằng – vừa tin cậy nơi quyền năng chữa lành tối thượng của Đấng Christ, vừa sử dụng cách khôn ngoan và biết ơn những phương tiện Ngài cho phép trong thế giới này.

Cuối cùng, hãy nhớ rằng, dù thân thể chúng ta có đau đớn và hư nát, chúng ta đang trông đợi một thân thể vinh hiển, không còn đau đớn, bệnh tật hay sự chết. Sự cứu rỗi trọn vẹn trong Đấng Christ là niềm hy vọng vững chắc cho mọi Cơ Đốc nhân (Rô-ma 8:22-23; Khải Huyền 21:4). Trong khi chờ đợi ngày vinh hiển ấy, chúng ta sống và đối diện với nỗi đau bằng đức tin, sự khôn ngoan và lòng biết ơn.

Quay Lại Bài Viết