Một tín đồ Cơ Đốc có thể làm người mẫu được không?

02 December, 2025
19 phút đọc
3,780 từ
Chia sẻ:

Một Tín Đồ Cơ Đốc Có Thể Làm Người Mẫu Được Không?

Trong một xã hội mà hình ảnh, ngoại hình và sự nổi tiếng thường được tôn vinh, nghề người mẫu trở thành một lựa chọn nghề nghiệp hấp dẫn đối với nhiều người trẻ. Tuy nhiên, đối với một tín đồ Cơ Đốc sinh ra bởi Thánh Linh và sống theo Lời Chúa, câu hỏi “Tôi có thể làm người mẫu được không?” không đơn thuần là vấn đề nghề nghiệp, mà là một câu hỏi thần học sâu sắc liên quan đến ơn gọi, đạo đức, và mục đích của thân thể. Bài nghiên cứu này sẽ khảo sát vấn đề dưới ánh sáng của Kinh Thánh, phân tích các nguyên tắc nền tảng và đưa ra những hướng dẫn thực tiễn để giúp con cái Chúa tìm kiếm ý muốn Ngài trong lĩnh vực này.

I. Nguyên Tắc Kinh Thánh Nền Tảng: Thân Thể, Sự Khiêm Nhường và Sự Vinh Hiển của Đức Chúa Trời

Trước khi đi vào phân tích nghề nghiên cứu cụ thể, chúng ta phải thiết lập các chân lý bất biến từ Lời Chúa.

1. Thân Thể Là Đền Thờ Của Đức Thánh Linh: Sứ đồ Phao-lô tuyên bố cách rõ ràng: “Hay là, anh em chẳng biết rằng thân thể mình là đền thờ của Đức Thánh Linh đang ngự trong anh em, là Đấng mà anh em đã nhận bởi Đức Chúa Trời, và anh em chẳng phải thuộc về chính mình sao? Vì chưng anh em đã được chuộc bằng giá cao rồi. Vậy, hãy lấy thân thể mình làm sáng danh Đức Chúa Trời.” (1 Cô-rinh-tô 6:19-20, Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925). Từ “đền thờ” trong nguyên văn Hy Lạp là “naos” (ναός), chỉ nơi chí thánh, nơi Đức Chúa Trời ngự. Điều này nâng cao giá trị và mục đích thánh của thân thể chúng ta. Thân thể không phải là công cụ để phô trương cá nhân, khoe khoang sắc đẹp trần tục, hay thỏa mãn dục vọng người khác. Thân thể là phương tiện để “làm sáng danh Đức Chúa Trời”. Mọi hoạt động sử dụng thân thể, do đó, phải được đặt dưới tiêu chuẩn này.

2. Lời Kêu Gọi Về Sự Khiêm Nhường và Trang Điểm Bề Trong: Kinh Thánh không lên án vẻ đẹp hay việc chăm sóc ngoại hình, nhưng nhấn mạnh đến trọng tâm và động cơ. 1 Phi-e-rơ 3:3-4 dạy: “Chớ lấy sự trang sức bề ngoài giả móc tóc, đeo đồ vàng, mặc áo quần lòe loẹt; nhưng hãy lấy sự tàng trử của lòng người, tức là tánh nhu mì yên lặng của tâm thần, bất luận giá nào, ấy là sự trang sức quí báu trước mặt Đức Chúa Trời.” Tương tự, 1 Ti-mô-thê 2:9-10 khuyên: “Cũng vậy, đờn bà hãy ăn mặc một cách gọn ghẽ, lấy nết na trinh trắng mà trang sức mình, chớ không nên dồi tóc, đeo vàng, mặc áo quần quí giá, nhưng hãy lấy việc lành mà trang sức, là cách xứng hiệp cho người đờn bà tuyên xưng mình tin kính Đức Chúa Trời.” Từ “trang sức” trong 1 Phi-e-rơ 3:3 (“kosmos” - κόσμος) cũng có nghĩa là “sự sắp đặt, trang hoàng”. Điều Chúa quan tâm là thứ tự, vẻ đẹp thật sự đến từ “tâm thần” (“pneuma” - πνεῦμα) bên trong.

3. Sự Biến Hóa Bởi Đổi Mới Tâm Thần và Không Làm Theo Đời Này: Rô-ma 12:1-2 đưa ra nguyên tắc then chốt cho mọi quyết định: “Vậy, hỡi anh em, tôi lấy sự thương xót của Đức Chúa Trời khuyên anh em dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em. Đừng làm theo đời nầy, nhưng hãy biến hóa bởi sự đổi mới của tâm thần mình, để thử cho biết ý muốn tốt lành, đẹp lòng và trọn vẹn của Đức Chúa Trời là thể nào.” “Đời này” (“aion” - αἰών) chỉ hệ thống giá trị, triết lý và lối sống trái ngược với Đức Chúa Trời. Ngành công nghiệp thời trang và giải trí thường thúc đẩy các giá trị như chủ nghĩa cá nhân cực đoan, sự tôn thờ vẻ đẹp hình thức, chủ nghĩa vật chất, và sự khêu gợi nhục dục – tất cả đều thuộc về “đời này”. Tín đồ được kêu gọi “biến hóa” (“metamorphoo” - μεταμορφόω), tức là thay đổi hình thức từ bên trong ra ngoài.

II. Phân Tích Nghề Người Mẫu Dưới Ánh Sáng Kinh Thánh

“Nghề người mẫu” là một thuật ngữ rộng, bao gồm nhiều lĩnh vực: người mẫu thời trang cao cấp, người mẫu quảng cáo, người mẫu nghệ thuật, người mẫu thương mại… Mỗi lĩnh vực có bối cảnh, yêu cầu và thách thức đạo đức khác nhau. Chúng ta không thể phán xét chung chung “được” hay “không được”, mà cần xem xét dựa trên các nguyên tắc Kinh Thánh đã nêu.

1. Mục Đích Của Công Việc: Sự Vinh Hiển Cho Ai? Câu hỏi then chốt là: công việc người mẫu này nhằm tôn vinh ai? Có phải để tôn vinh vẻ đẹp của tạo vật thay vì Đấng Tạo Hóa? Có phải để khơi gợi sự thèm muốn nhục dục nơi người xem (Ma-thi-ơ 5:28)? Hay nó có thể trưng bày vẻ đẹp của sự sáng tạo một cách lành mạnh, thẩm mỹ, và thậm chí phục vụ cho nhu cầu chính đáng (như quảng cáo sản phẩm thiết thực)? 1 Cô-rinh-tô 10:31 chép: “Vậy, anh em hoặc ăn, hoặc uống, hay là làm sự chi khác, hãy hết thảy vì sự vinh hiển Đức Chúa Trời mà làm.”

2. Bối Cảnh và Nội Dung Hình Ảnh: Một tín đồ phải cực kỳ tỉnh thức về loại hình ảnh mình tham gia tạo ra. Những bộ trang phục có khiếm nhã, phản cảm, hay cố tình khêu gợi có trái với sự nết na, trinh trắng mà Kinh Thánh dạy không (1 Ti-mô-thê 2:9)? Những tư thế, ánh mắt có mang tính quyến rũ tội lỗi không? Người mẫu nghệ thuật có thể biện minh rằng đó là “nghệ thuật”, nhưng nếu “nghệ thuật” đó vi phạm nguyên tắc thánh khiết của Đức Chúa Trời, thì con cái Chúa không có phần trong đó. Ê-phê-sô 5:11-12 cảnh báo: “Chớ hề hiệp tác với những việc vô ích của sự tối tăm, thà quở trách chúng nó thì hơn; vì dầu nói đến những điều họ làm cách giấu kín, cũng đã là hổ thẹn rồi.”

3. Hệ Thống Giá Trị và Môi Trường Làm Việc: Ngành công nghiệp thời trang nổi tiếng với nhiều cạm bẫy: sự cạnh tranh khốc liệt dựa trên ngoại hình có thể dẫn đến lòng kiêu ngạo, sự ghen tị, hay ngược lại, là sự tự ti, hủy hoại thân thể (như chứng rối loạn ăn uống). Môi trường thường xuyên đề cao vẻ đẹp thể xác có thể làm lu mờ sự phát triển vẻ đẹp tâm linh. Áp lực phải “hòa nhập” có thể dẫn đến việc thỏa hiệp các tiêu chuẩn đạo đức, từ cách ăn mặc đến lối sống (bữa tiệc, chất kích thích, các mối quan hệ không lành mạnh). Châm ngôn 4:23 khuyên: “Khá cẩn thận giữ tấm lòng của con hơn hết, vì các nguồn sự sống do nơi nó mà ra.” Một tâm linh non yếu rất dễ bị ô nhiễm trong môi trường như vậy.

4. Quyền Làm Chủ và Sự Tự Do Thuộc Linh: Một người mẫu thường phải ký hợp đồng và tuân theo ý tưởng của nhà thiết kế, nhiếp ảnh gia, đạo diễn. Điều này đặt ra câu h�i: họ có còn quyền làm chủ thân thể mình – vốn là “đền thờ của Đức Thánh Linh” – hay không? Liệu họ có thể nói “không” với những yêu cầu trái với lương tâm Cơ Đốc mà không bị trả thù, tẩy chay, hay phá vỡ hợp đồng? Sự tự do để vâng lời Chúa là tối quan trọng. “Ấy vậy, nếu Con buông tha các ngươi, các ngươi sẽ thật sự được tự do.” (Giăng 8:36). Sự tự do trong Christ có thể bị ràng buộc bởi những hợp đồng trần gian.

III. Những Cơ Hội và Nguy Cơ Thuộc Linh Cụ Thể

Nguy Cơ:

  • Sự Tôn Thờ Hình Tượng (Idolatry): Khi ngoại hình trở thành thần tượng, nguồn gốc của giá trị và sự tự tin. Đây là sự thờ thần tượng trá hình.
  • Sự Cám Dỗ Về Tính Kiêu Ngạo: Nhận được nhiều lời khen ngợi về ngoại hình dễ sinh lòng kiêu ngạo (Châm ngôn 16:18: “Sự kiêu ngạo đi trước, sự bại hoại theo sau, và tánh tự cao đi trước sự sa ngã.”).
  • Sự Khiêu Dục Gây Vấp Phạm: Hình ảnh có thể trở thành cái bẫy khiến người khác phạm tội trong tư tưởng (Ma-thi-ơ 18:6).
  • Sự Đồng Hóa Với Thế Gian: Bị cuốn vào lối sống xa hoa, chạy theo vật chất, và các giá trị hư không (1 Giăng 2:15-17).

Cơ Hội (Nếu Được Đặt Đúng Chỗ & Với Động Cơ Đúng):

  • Làm Muối & Ánh Sáng: Sống với đức tin chân thật, nết na, khiêm nhường trong một môi trường đầy thách thức có thể là chứng nhân mạnh mẽ (Ma-thi-ơ 5:13-16).
  • Quản Lý Tốt Ngoại Hình Được Chúa Ban: Nếu Chúa ban cho một vóc dáng, họ có thể sử dụng nó trong những khuôn khổ lành mạnh để kiếm sống, như một người thợ may dùng tài khéo, một ca sĩ dùng giọng hát.
  • Phục Vụ Trong Các Lĩnh Vực Lành Mạnh: Có những dòng thời trang khiêm tốn, trang nhã, quảng cáo sản phẩm hữu ích, hoặc người mẫu cho các họa sĩ vẽ chân dung nghệ thuật đứng đắn. Đây có thể là những phân khúc phù hợp hơn.

IV. Hướng Dẫn Thực Tiễn & Câu Hỏi Phân Biệt

Thay vì đưa ra câu trả lời tuyệt đối “có” hay “không”, mỗi tín đồ cần thành thật trả lời những câu hỏi sau trước mặt Chúa, dưới sự dẫn dắt của Thánh Linh và sự khuyên bảo của Hội Thánh:

  1. Động cơ của tôi là gì? Có phải vì sự nổi tiếng, được ngưỡng mộ, giàu có? Hay đơn giản là sử dụng khả năng Chúa ban để lao động chân chính? (1 Sa-mu-ên 16:7: “Đức Giê-hô-va phán rằng: Chớ xem bộ dạng mà nó cao lớn, vì ta đã bỏ nó. Đức Giê-hô-va chẳng xem điều gì loài người xem; loài người xem bề ngoài, nhưng Đức Giê-hô-va nhìn thấy trong lòng.”)
  2. Lĩnh vực người mẫu cụ thể này có vi phạm các nguyên tắc Kinh Thánh về sự khiêm nhường, thánh khiết và tránh gây vấp phạm không? Tôi có thể giữ vững các tiêu chuẩn của mình mà không cần thỏa hiệp không?
  3. Môi trường làm việc có đe dọa đến đời sống thuộc linh và đạo đức của tôi không? Tôi có đủ trưởng thành trong đức tin để “vào trong dân ngoại” mà không bị họ đồng hóa không? Hay tôi dễ bị cám dỗ?
  4. Công việc này có cho phép tôi ưu tiên cho Đức Chúa Trời và Hội Thánh không? Lịch làm việc có cản trở giờ nhóm lại, học Kinh Thánh, phục vụ Chúa không? (Ma-thi-ơ 6:33).
  5. Tôi có đang tìm kiếm sự xác nhận từ Chúa hay từ con người? Giá trị của tôi có còn đặt trọn trong sự cứu chuộc và tình yêu của Christ, hay sẽ dao động dựa trên sự đánh giá của các nhà thiết kế, khán giả?
  6. Tôi đã cầu nguyện, tìm kiếm ý Chúa và tham khảo ý kiến của những người thuộc linh trưởng thành chưa? (Châm ngôn 11:14, 15:22).

V. Kết Luận: Thân Thể Là Để Phục Vụ Chúa, Không Phải Để Được Phục Vụ

Câu hỏi “Một tín đồ Cơ Đốc có thể làm người mẫu được không?” thực chất dẫn chúng ta đến một câu hỏi căn bản hơn: “Tôi đang sử dụng thân thể Chúa ban cho mục đích gì?”. Nghề nghiệp không tự nó xấu, nhưng nó phải là công cụ để quản lý tốt thì giờ, tài năng, và cả thân thể cho vinh hiển Đức Chúa Trời.

Có thể có những phân khúc, vị trí người mẫu nào đó mà một tín đồ trưởng thành, vững vàng có thể tham gia với tấm lòng trong sạch và ranh giới rõ ràng, trở thành muối và ánh sáng. Tuy nhiên, cũng có rất nhiều con đường trong ngành này dẫn đến sự thỏa hiệp, vấp phạm và làm ô uế đền thờ của Đức Thánh Linh.

Lựa chọn cuối cùng phải đến từ mối tương gương cá nhân với Chúa, với sự thành thật tuyệt đối. Hãy nhớ lời Chúa Giê-xu: “Vì ai muốn cứu sự sống mình thì sẽ mất, còn ai vì cớ Ta và đạo Tin Lành mà mất sự sống mình thì sẽ cứu.” (Mác 8:35). Đôi khi, “mất” đi một cơ hội nghề nghiệp hứa hẹn về mặt trần gian để giữ gìn sự thuần khiết cho Christ lại là con đường của phước hạnh và sự sống thật.

Ước mong mỗi chúng ta, dù làm bất cứ nghề gì, đều có thể tuyên xưng như Sứ đồ Phao-lô: “Tôi đã bị đóng đinh vào thập tự giá với Đấng Christ, mà tôi sống, không phải là tôi sống nữa, nhưng Đấng Christ sống trong tôi; nay tôi còn sống trong xác thịt, ấy là tôi sống trong đức tin của Con Đức Chúa Trời, là Đấng đã yêu tôi, và đã phó chính mình Ngài vì tôi.” (Ga-la-ti 2:20). Khi Christ sống trong chúng ta, mọi quyết định – kể cả nghề nghiệp – sẽ được Ngài dẫn dắt và thánh hóa.

Quay Lại Bài Viết