Giáng Sinh có liên quan đến Saturnalia không?

02 December, 2025
14 phút đọc
2,725 từ
Chia sẻ:

Giáng Sinh và Saturnalia: Một Nghiên Cứu Lịch Sử & Thần Học

Lễ Giáng Sinh, ngày kỷ niệm Con Đức Chúa Trời nhập thể làm người, luôn là trung tâm của đức tin Cơ Đốc. Tuy nhiên, qua nhiều thế kỷ, không ít người đặt câu hỏi về nguồn gốc ngày lễ này, đặc biệt khi so sánh với các lễ hội ngoại giáo cổ đại như Saturnalia của La Mã. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu tìm hiểu mối liên hệ lịch sử, phân tích sự khác biệt thần học cốt lõi, và khẳng định ý nghĩa thuộc linh vĩnh cửu của Giáng Sinh dựa trên nền tảng Kinh Thánh.

I. Saturnalia là gì và Những Tuyên Bố Phổ Biến

Saturnalia là một lễ hội lớn của La Mã cổ đại, được tổ chức để tôn vinh thần Saturn (thần nông nghiệp và thời gian). Lễ kéo dài từ ngày 17 đến 23 tháng 12 theo lịch Julian. Trong dịp này, trật tự xã hội bị đảo lộn: nô lệ được tạm thời tự do, ăn uống chung với chủ nhà, mọi người trao đổi quà tặng nhỏ (thường là nến và bùa hộ mệnh), tổ chức tiệc tùng và các hoạt động giải trí công cộng. Bầu không khí chung là sự phóng túng, vui chơi và tạm gác lại mọi quy tắc.

Một lễ hội khác thường được nhắc đến là Dies Natalis Solis Invicti (Ngày Sinh của Mặt Trời Bất Bại), được Hoàng đế Aurelian thiết lập vào ngày 25 tháng 12 năm 274 SCN. Đây là ngày Đông chí theo lịch Julian, đánh dấu sự trở lại của ánh sáng mặt trời sau mùa đông dài.

Tuyên bố phổ biến cho rằng Hội Thánh đầu tiên, trong quá trình truyền giáo cho Đế chế La Mã, đã “Cơ Đốc hóa” các lễ hội ngoại giáo phổ biến này bằng cách chọn ngày 25 tháng 12 để kỷ niệm sự giáng sinh của Chúa Giê-xu, nhằm thu hút và thay thế các tập tục cũ bằng một ý nghĩa mới.

II. Phân Tích Lịch Sử và Bằng Chứng Từ Các Giáo Phụ

Tuy nhiên, khi nghiên cứu các tài liệu của các giáo phụ (những nhà lãnh đạo Hội Thánh đầu tiên), chúng ta thấy một bức tranh phức tạp và tinh tế hơn.

1. Phản đối và Tách biệt: Các Cơ Đốc nhân đầu tiên không mong muốn đồng hóa với các lễ hội ngoại giáo. Họ bị bức hại vì từ chối thờ phượng hoàng đế và các thần La Mã. Các nhà biện giáo như Tertullian (khoảng 155-220 SCN) và Augustine (354-430 SCN) đã mạnh mẽ phản đối bất kỳ sự pha trộn nào giữa thờ phượng Chân Thần và các nghi thức ngoại giáo. Họ xem Cơ Đốc giáo là một đức tin hoàn toàn mới và khác biệt.

2. Cách tính ngày 25 tháng 12 dựa trên Thần học: Một số học giả Cơ Đốc sơ khai đã tính toán ngày Giáng Sinh dựa trên một niềm tin thần học khác, gọi là "Thuyết Tích Hợp" (Integral Age). Họ tin rằng các tiên tri vĩ đại của Đức Chúa Trời được thụ thai và qua đời vào cùng một ngày trong năm. Dựa trên niềm tin truyền thống rằng Chúa Giê-xu chịu chết vào ngày 14 tháng Nisan (tương ứng khoảng 25 tháng 3 theo lịch Julian), họ suy luận rằng ngày Nhập Thể (Truyền tin) cũng phải là ngày 25 tháng 3. Do đó, chín tháng sau sẽ là ngày 25 tháng 12 – ngày Chúa Giê-xu ra đời. Cách tính này được đề cập bởi Augustine và có trước lễ Dies Natalis Solis Invicti.

3. Biểu tượng Ánh Sáng: Việc liên kết Chúa Giê-xu với “Mặt Trời Công Bình” (Sol Justitiae) là một ẩn dụ thuần túy Kinh Thánh, không vay mượn từ tôn giáo thờ mặt trời. Tiên tri Malachi đã báo trước: “Nhưng các ngươi là kẻ kính sợ danh ta, thì mặt trời công bình sẽ mọc lên…” (Ma-la-chi 4:2). Sứ đồ Giăng mô tả Chúa Giê-xu là “sự sáng thật… soi sáng cho mọi người” (Giăng 1:9). Vì vậy, việc kỷ niệm Chúa Giê-xu – Nguồn Sáng thật – vào thời điểm Đông chí mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc về sự chiến thắng của ánh sáng trên bóng tối, của sự sống trên sự chết.

III. Sự Tương Phản Thần Học Cốt Lõi: Saturnalia vs. Kỷ Niệm Chúa Giáng Sinh

Dù có thể có sự trùng hợp về mặt lịch, ý nghĩa cốt lõi của hai sự kiện này là hoàn toàn đối lập về thần học và đạo đức.

Saturnalia tôn vinh một vị thần ngoại giáo, cổ vũ sự hỗn loạn tạm thời, sự phóng túng và việc thỏa mãn nhục dục. Nó là một lễ hội hướng nội, tập trung vào niềm vui trần tục và sự đảo lộn trật tự của con người.

Ngược lại, Giáng Sinh kỷ niệm một sự kiện lịch sử có thật được ghi chép trong Kinh Thánh: sự giáng sinh của Chúa Giê-xu Christ, Con Đức Chúa Trời, Đấng Mêsia được hứa từ ngàn xưa. Sứ đồ Giăng tuyên bố: “Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta, đầy ơn và lẽ thật” (Giăng 1:14). Đây là sự Nhập Thể – Đức Chúa Trời toàn nành trở nên con người để cứu chuộc nhân loại.

Câu chuyện Giáng Sinh trong Phúc Âm Lu-ca (Lu-ca 2:1-20) toát lên sự bình an, khiêm nhường, vâng phục và vinh hiển thuộc linh:

“Anh em sẽ thấy một con trẻ bọc bằng khăn, nằm trong máng cỏ... Bỗng chúc, có muôn vàn thiên binh với thiên sứ đó ngợi khen Đức Chúa Trời rằng: Sáng danh Chúa trên các từng trời rất cao, Bình an dưới đất, ân trạch cho loài người!” (Lu-ca 2:12-14).

Trọng tâm của Giáng Sinh là sự cứu rỗi, hy vọng, và tình yêu thương hy sinh của Đức Chúa Trời dành cho một nhân loại hư mất (Giăng 3:16). Nó hoàn toàn hướng về Đức Chúa Trời và hướng đến tha nhân.

IV. Ứng Dụng Thực Tế Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân Ngày Nay

Là những Cơ Đốc nhân Tin Lành, làm thế nào chúng ta có thể áp dụng sự hiểu biết này một cách khôn ngoan và đức tin?

1. Tập Trung vào Trung Tâm là Chúa Cứu Thế: Giáng Sinh không phải về ông già Noel, quà tặng hay tiệc tùng, mà về Chúa Giê-xu. Hãy chủ động đưa Ngài trở lại trung tâm của mọi hoạt động mùa lễ: qua sự thờ phượng, đọc lại câu chuyện Giáng Sinh trong gia đình (Ma-thi-ơ 1-2, Lu-ca 1-2), và qua những bài thánh ca ngợi khen sự giáng sinh của Ngài (như bài “Chúa Hài Đồng”, “Nửa Đêm Mừng Chúa Ra Đời”).

2. Sống với Ý Nghĩa Biểu Tượng Thuộc Linh: Thay vì lo lắng về nguồn gốc ngoại giáo của cây thông hay vòng lá mùa Vọng, hãy gán cho chúng những ý nghĩa Cơ Đốc mới. Cây thông xanh tượng trưng cho sự sống đời đời nơi Chúa (Giăng 10:10). Ánh sáng đèn nến nhắc nhở rằng Chúa Giê-xu là Ánh Sáng cho thế gian (Giăng 8:12). Việc tặng quà phản chiếu Đức Chúa Trời là Đấng ban cho Con Một của Ngài – món quà tuyệt vời nhất (2 Cô-rinh-tô 9:15).

3. Cơ Hội Truyền Giáo Độc Đáo: Mùa Giáng Sinh là thời điểm lòng người mở ra với thông điệp về hy vọng và tình yêu thương. Hãy dùng cơ hội này để chia sẻ Phúc Âm trọn vẹn – không chỉ về Chúa Hài Đồng trong máng cỏ, mà về Chúa Cứu Thế trên thập tự giá và sự Phục Sinh vinh hiển. Hãy giải thích rằng Ngài giáng sinh để rồi chịu chết, chuộc tội cho chúng ta.

4. Thực Hành Lòng Yêu Thương và Sự Cho Đi: Bắt chước tấm lòng của Đức Chúa Trời, Đấng đã ban tặng cách dư dật. Hãy quan tâm đến người cô đơn, nghèo khó, thiếu thốn trong cộng đồng của bạn. “Hãy yêu thương nhau” (Giăng 13:34) phải là dấu hiệu đặc trưng của một Cơ Đốc nhân trong mùa Giáng Sinh.

5. Giữ Vững Sự Trong Sáng của Đức Tin: Chúng ta có thể vui hưởng văn hóa và các tập tục lành mạnh xung quanh mùa lễ, nhưng luôn cảnh giáckhông để chúng che khuất hay làm sai lệch ý nghĩa thuộc linh thật sự. Hãy dạy dỗ con cháu và tín hữu mới về sự thật của Giáng Sinh dựa trên Lời Chúa.

Kết Luận

Việc xem xét lịch sử cho thấy mối liên hệ trực tiếp giữa Giáng Sinh và Saturnalia là không đơn giản và có phần bị thổi phồng. Dù có những điểm giao thoa về mặt lịch và văn hóa, Hội Thánh đầu tiên đã sớm định hình ý nghĩa riêng biệt và thánh cho ngày này dựa trên các suy luận thần học và quan trọng nhất là dựa trên lẽ thật Kinh Thánh.

Là Cơ Đốc nhân, chúng ta kỷ niệm Giáng Sinh không phải vì nó thay thế một lễ hội ngoại giáo, mà vì chúng ta tôn vinh một sự kiện vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại: Đức Chúa Trời vĩ đại đã trở nên con người nhỏ bé để cứu chúng ta. Sứ điệp của thiên sứ tại Bết-lê-hem vẫn còn vang vọng đến ngày nay: “Ấy, hôm nay tại thành Đa-vít đã sanh cho các ngươi một Đấng Cứu Thế, là Christ, là Chúa” (Lu-ca 2:11).

Hãy để mùa Giáng Sinh này là cơ hội để chúng ta, với lòng biết ơn sâu xa, một lần nữa quỳ gối trước máng cỏ Bết-lê-hem, thờ phượng Vua trên muôn vua, và ra đi chia sẻ niềm vui, sự bình an và hy vọng mà chỉ có Chúa Giê-xu Christ mới có thể ban cho.

Quay Lại Bài Viết