Tại Sao Chúng Ta Mừng Lễ Phục Sinh?
Lễ Phục Sinh, hay Chúa Nhật Phục Sinh, không đơn thuần là một ngày lễ hội hàng năm với những biểu tượng như trứng, thỏ hay hoa huệ. Đó là trung tâm điểm của niềm tin Cơ Đốc, là cột trụ mà toàn bộ đức tin của chúng ta được xây dựng trên đó. Không có sự phục sinh, đức tin là vô ích, và sứ điệp Phúc Âm mất đi quyền năng cứu rỗi. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào căn nguyên Kinh Thánh, ý nghĩa thần học trọng đại và những ứng dụng thiết thực để chúng ta hiểu rõ tại sao việc mừng Lễ Phục Sinh là hành động tối cần thiết của mọi Cơ Đốc nhân.
Trong tiếng Hy Lạp, từ dùng cho "sự sống lại" là ἀνάστασις (anástasis), có nghĩa đen là "đứng dậy", "trỗi dậy". Từ này truyền tải một hình ảnh sống động về quyền năng của Đức Chúa Trời đối với sự chết. Trong tiếng Hê-bơ-rơ, khái niệm này thường được diễn đạt bằng động từ קוּם (qūm), cũng mang nghĩa "trỗi dậy", "đứng lên". Sự Phục Sinh của Chúa Giê-xu Christ là sự kiện lịch sử được bốn sách Phúc Âm ghi chép một cách nhất quán và chi tiết (Ma-thi-ơ 28, Mác 16, Lu-ca 24, Giăng 20).
Sứ đồ Phao-lô, trong thư gửi Hội thánh Cô-rinh-tô, đã tóm lược một cách mạnh mẽ và rõ ràng tầm quan trọng không thể thay thế của sự Phục Sinh:
"Lại nếu Đấng Christ không từ kẻ chết sống lại, thì đức tin anh em cũng vô ích, anh em còn ở trong tội lỗi mình. Vậy, những kẻ ngủ trong Đấng Christ cũng phải hư mất đời đời. Nếu chúng ta chỉ có sự trông cậy trong Đấng Christ về đời nầy mà thôi, thì trong cả mọi người, chúng ta là kẻ khốn nạn hơn hết. Nhưng bây giờ, Đấng Christ từ kẻ chết sống lại, Ngài là trái đầu mùa của những kẻ ngủ." (1 Cô-rinh-tô 15:17-20).Đoạn Kinh Thánh này khẳng định: sự Phục Sinh không phải là một phụ kiện thêm vào cho Phúc Âm; nó là bằng chứng xác nhận và sự bảo đảm tối hậu cho mọi lời hứa của Đức Chúa Trời.
1. Mừng Sự Chiến Thắng Của Sự Sống Trên Sự Chết và Tội Lỗi
Sự chết là hậu quả tất yếu của tội lỗi (Rô-ma 6:23). Khi Chúa Giê-xu chết trên thập tự giá, Ngài gánh lấy hình phạt của tội lỗi thay cho nhân loại. Tuy nhiên, nếu Ngài chỉ chết mà không sống lại, thì sự chết đó có thể chỉ là một sự hy sinh bi thảm, chưa chứng minh được quyền năng đắc thắng. Sự Phục Sinh là bằng chứng rõ ràng rằng sự chết không thể giữ Ngài lại được (Công vụ 2:24). Nó chứng tỏ rằng giá máu Ngài đổ ra là đủ và được Đức Chúa Trời chấp nhận. Tội lỗi và Sa-tan đã bị đánh bại tại nơi mà chúng tưởng đã thắng – đó là mồ mả. Phao-lô reo lên: "Hỡi sự chết, sự thắng của mầy ở đâu? Hỡi sự chết, cái nọc của mầy ở đâu?" (1 Cô-rinh-tô 15:55). Lễ Phục Sinh là lễ kỷ niệm chiến thắng vĩ đại này.
2. Mừng Sự Xác Nhận Thần Tính và Quyền Năng Của Chúa Giê-xu Christ
Chúa Giê-xu đã nhiều lần tiên báo về sự chết và sự sống lại của Ngài (Ma-thi-ơ 16:21, 17:22-23). Sự kiện Ngài sống lại đúng như lời đã phán là con dấu xác nhận của Đức Chúa Trời trên mọi lời giảng dạy và thân vị của Ngài. Sứ đồ Phao-lô viết rằng Chúa Giê-xu "được xác chứng là Con Đức Chúa Trời có quyền phép, bởi sự sống lại từ kẻ chết" (Rô-ma 1:4). Sự Phục Sinh chứng minh Ngài thật sự là Đấng Mê-si, là Con Đức Chúa Trời, có quyền năng trên cả sự sống lẫn sự chết. Khi chúng ta mừng Phục Sinh, chúng ta đang tôn vinh Đấng Christ là Chúa và là Đức Chúa Trời.
3. Mừng Sự Bảo Đảm Cho Hy Vọng Sống Lại và Sự Sống Đời Đời Của Chính Chúng Ta
Đây là khía cạnh cá nhân và đầy hy vọng nhất. Sự Phục Sinh của Chúa Giê-xu không phải là một sự kiện độc nhất vô nhị chỉ dành riêng cho Ngài. Kinh Thánh gọi Ngài là "trái đầu mùa" (1 Cô-rinh-tô 15:20, 23). Trong lễ đầu mùa của người Y-sơ-ra-ên, những trái đầu tiên được dâng lên báo hiệu và đảm bảo cho cả mùa gặt sắp tới. Tương tự, sự Phục Sinh của Chúa Giê-xu là sự bảo đảm chắc chắn rằng những ai thuộc về Ngài cũng sẽ được sống lại. Thân thể phục sinh vinh hiển của Ngài cho chúng ta thấy hình ảnh về thân thể mới mà chúng ta sẽ nhận lãnh. Chúa Giê-xu phán: "Ta là sự sống lại và sự sống; kẻ nào tin ta thì sẽ sống, mặc dầu đã chết rồi. Còn ai sống và tin ta thì không hề chết" (Giăng 11:25-26). Lễ Phục Sinh nhắc nhở chúng ta rằng mồ mả không phải là điểm kết thúc, mà chỉ là cánh cửa dẫn vào sự sống đời đời trong vinh hiển với Chúa.
Sự Phục Sinh không chỉ là một sự kiện trong quá khứ hay một lời hứa cho tương lai; nó có quyền năng biến đổi hiện tại. Phao-lô giải thích mối liên hệ mật thiết giữa sự Phục Sinh của Christ và đời sống mới của chúng ta:
"Vậy, anh em đã được sống lại với Đấng Christ, hãy tìm các sự ở trên trời, là nơi Đấng Christ ngồi bên hữu Đức Chúa Trời. Hãy ham mến các sự ở trên trời, đừng ham mến các sự ở dưới đất." (Cô-lô-se 3:1-2).Câu "đã được sống lại" sử dụng thì quá khứ (aorist tense trong tiếng Hy Lạp), cho thấy đây là một hành động đã hoàn tất. Khi chúng ta tin nhận Chúa Giê-xu, chúng ta được kết hợp với Ngài trong sự chết và sự sống lại của Ngài (Rô-ma 6:4-5). Điều này có nghĩa:
- Quyền lực của tội lỗi đã bị phá vỡ: Chúng ta không còn là nô lệ cho tội lỗi nữa, vì bản chất cũ đã bị đóng đinh với Christ. Chúng ta có quyền năng của Đấng Phục Sinh để sống một đời sống mới (Rô-ma 6:6-7).
- Chúng ta có một Đấng Cầu Thay đang sống: Chúa Giê-xu không còn ở trong mộ, mà đang sống, ngồi bên hữu Đức Chúa Trời và cầu thay cho chúng ta (Rô-ma 8:34, Hê-bơ-rơ 7:25). Chúng ta có thể đến với Ngài trong mọi lúc.
- Chúng ta nhận lấy Đức Thánh Linh là quyền năng phục sinh: Chính Đức Thánh Linh, Đấng đã khiến Christ sống lại từ kẻ chết, cũng ngự trong lòng chúng ta (Rô-ma 8:11). Ngài ban năng lực, sự hướng dẫn và sự sống cho tâm linh chúng ta.
Việc mừng Lễ Phục Sinh không nên giới hạn trong một ngày Chủ Nhật. Dưới đây là những cách chúng ta có thể sống trong ánh sáng của sự Phục Sinh mỗi ngày:
1. Sống Trong Sự Tươi Mới và Hy Vọng: Mỗi buổi sáng thức dậy có thể là một sự nhắc nhở về "sự sống lại" mới mẻ. Thay vì bị ám ảnh bởi những thất bại, tội lỗi quá khứ (mồ mả của chính mình), chúng ta có thể bước đi trong sự tha thứ và hy vọng mà Phục Sinh mang lại. "Ân điển Ngài đủ cho con" (2 Cô-rinh-tô 12:9) là lời hứa của Đấng Phục Sinh.
2. Dạn Dĩ Làm Chứng: Các môn đồ đầu tiên đã thay đổi từ nhóm người nhát đảm, đóng kín cửa vì sợ, thành những người rao giảng dạn dĩ về Đấng Christ Phục Sinh. Lý do? Họ đã gặp Chúa sống lại! (Công vụ 4:20). Khi chúng ta thật sự nghiệm lấy quyền năng Phục Sinh trong đời sống mình, chúng ta sẽ có một câu chuyện sống động để chia sẻ.
3. Phục Vụ Trong Quyền Năng Mới: Sự phục vụ của chúng ta không phải bằng sức cũ hay bởi sự mệt mỏi, mà bởi quyền năng không thể ngăn trở của Đấng đã chiến thắng sự chết. "Vậy, hỡi anh em yêu dấu của tôi, hãy vững vàng, chớ rúng động, hãy làm công việc Chúa cách dư dật luôn, vì biết rằng công lao của anh em trong Chúa chẳng phải là vô ích đâu." (1 Cô-rinh-tô 15:58).
4. Đối Diện Với Khổ Đau và Sự Chết Với Niềm Tin: Khi đứng trước sự ra đi của người thân yêu trong Chúa, hoặc khi chính mình đối diện với bệnh tật, hiểm nguy, chân lý Phục Sinh cho chúng ta một cái nhìn xuyên thấu qua nấm mồ. Chúng ta không như người vô hy vọng (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:13). Sự đau đớn và chết chóc không có lời cuối cùng. Lời cuối cùng thuộc về sự sống và sự phục sinh.
Chúng ta mừng Lễ Phục Sinh bởi vì đó là lễ kỷ niệm của sự kiện vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại – Đấng Tạo Hóa đã chiến thắng sự hủy diệt cuối cùng là sự chết. Chúng ta mừng vì sự Phục Sinh xác nhận rằng Chúa Giê-xu Christ là Chân Thần, là Cứu Chúa, và mọi lời hứa của Ngài là đáng tin cậy. Chúng ta mừng vì nó ban cho chúng ta một hy vọng sống động và bất diệt: rằng một ngày kia, chúng ta cũng sẽ được biến đổi, được sống lại với một thân thể vinh hiển, bất tử, để ở đời đời trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời.
Vì vậy, hãy để mỗi Lễ Phục Sinh không chỉ là dịp sum họp gia đình, mà là thời điểm chúng ta đào sâu vào chân lý nền tảng này, được nhắc nhở, được củng cố đức tin, và sống một đời sống xứng đáng với Tin Lành của Đấng Christ Phục Sinh. "Ngợi khen Đức Chúa Trời, là Cha Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta, Ngài theo lòng thương xót cả thể khiến chúng ta lại sinh bởi sự sống lại của Đức Chúa Jêsus Christ mà có sự trông cậy sống" (1 Phi-e-rơ 1:3).
A-men.