Tại sao Chúa cho phép loạn luân trong Kinh Thánh?

03 December, 2025
16 phút đọc
3,200 từ
Chia sẻ:

Tại sao Chúa cho phép loạn luân trong Kinh Thánh?

Kinh Thánh là Lời Đức Chúa Trời, hoàn toàn chân thật và có ích cho sự dạy dỗ, bẻ trách, sửa trị (2 Ti-mô-thê 3:16). Tuy nhiên, khi đọc Cựu Ước, chúng ta gặp những câu chuyện gây khó hiểu, chẳng hạn như việc các nhân vật kết hôn hoặc có quan hệ tình dục với người thân cận ruột thịt—điều mà ngày nay chúng ta gọi là loạn luân. Tại sao một Đức Chúa Trời thánh khiết lại cho phép những điều như vậy? Bài viết này sẽ khảo sát bối cảnh Kinh Thánh, sự tiến triển của mặc khải, và ý chỉ của Đức Chúa Trời để giúp chúng ta hiểu rõ hơn.

1. Sự cần thiết ban đầu để gia tăng dân số

Sau khi Đức Chúa Trời tạo dựng A-đam và Ê-va, Ngài phán: “Hãy sanh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy đất” (Sáng-thế Ký 1:28). Lúc đó, chỉ có một cặp vợ chồng duy nhất trên đất. Con cái của họ, tất nhiên, chỉ có thể kết hôn với nhau hoặc với những người khác trong gia đình. Sáng-thế Ký 5:4 cho biết A-đam còn có “những con trai con gái khác”. Như vậy, loài người đầu tiên đã kết hôn giữa anh chị em ruột, hoặc chú bác—những mối quan hệ mà về sau bị cấm. Điều này là cần thiết để thực hiện mệnh lệnh “làm cho đầy dẫy đất”.

Tương tự, sau trận Đại Hồng Thủy, gia đình của Nô-ê là những người duy nhất sống sót. Chúa lại truyền cho họ: “Hãy sanh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy đất” (Sáng-thế Ký 9:1). Do đó, hôn nhân cận huyết một lần nữa trở nên không thể tránh khỏi trong giai đoạn đầu tái lập dân số.

Đức Chúa Trời, với sự khôn ngoan vô hạn, đã cho phép những quan hệ đó trong bối cảnh đó vì mục đích cao hơn: duy trì sự sống và phát triển nhân loại. Tuy nhiên, khi dân số đã đủ lớn, Ngài ban hành luật pháp rõ ràng cấm loạn luân (Lê-vi Ký 18).

2. Mặc khải tiệm tiến

Kinh Thánh cho thấy Đức Chúa Trời bày tỏ ý muốn của Ngài cho con người một cách từ từ, theo khả năng tiếp nhận của họ. Trước khi có Luật pháp Môi-se, loài người được hướng dẫn bởi lương tâm (Rô-ma 2:14-15) và một số mệnh lệnh cơ bản (như cấm giết người, Sáng-thế Ký 9:6). Việc cấm hôn nhân cận huyết chưa được công bố chính thức.

Chúa Giê-xu đã nói về luật ly dị: “Vì lòng các ngươi cứng cỏi nên Môi-se cho phép các ngươi ly dị vợ mình, chứ lúc ban đầu không có như vậy” (Ma-thi-ơ 19:8). Điều này minh họa nguyên tắc: Đức Chúa Trời đôi khi “cho phép” một số thực hành vì cứng lòng của con người, nhưng ý muốn hoàn hảo của Ngài thì cao hơn. Tương tự, trước khi có luật cấm rõ ràng, Ngài đã khoan dung đối với các cuộc hôn nhân cận huyết vì hoàn cảnh lịch sử.

Thời Tân Ước, Đức Chúa Trời đã bày tỏ trọn vẹn ý muốn của Ngài qua Chúa Giê-xu Christ và các sứ đồ. Mọi hình thức loạn luân đều bị lên án (1 Cô-rinh-tô 5:1; Công vụ 15:20).

3. Phân biệt giữa mô tả và mệnh lệnh

Chúng ta phải nhớ rằng Kinh Thánh ghi lại các sự kiện lịch sử một cách trung thực, không có nghĩa là Đức Chúa Trời tán thành mọi hành vi được mô tả. Có những câu chuyện loạn luân được trình bày như những tội lỗi nghiêm trọng, chẳng hạn như hành động của các con gái Lót với cha mình (Sáng-thế Ký 19:30-38). Kinh Thánh không che giấu tội lỗi của con người; thay vào đó, nó bày tỏ sự sa ngã của nhân loại và nhu cầu cần có Đấng Cứu Rỗi.

Mặt khác, một số hôn nhân cận huyết (như Áp-ra-ham và Sa-ra là anh em cùng cha khác mẹ, Sáng-thế Ký 20:12) lại không bị phê phán trực tiếp. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là chúng là khuôn mẫu đạo đức cho chúng ta ngày nay. Chúng ta phải hiểu bối cảnh văn hóa và thời đại.

4. Bảo tồn dòng dõi và kế hoạch cứu rỗi

Đức Chúa Trời thường sử dụng những con người bất toàn để thực hiện kế hoạch cứu rỗi của Ngài. Áp-ra-ham và Sa-ra là ví dụ điển hình. Họ là anh em cùng cha (Áp-ra-ham nói: “Thật nàng là em gái tôi, cùng cha khác mẹ với tôi”, Sáng-thế Ký 20:12). Dù sau này luật pháp cấm, nhưng vào thời đó, hôn nhân như vậy được chấp nhận trong văn hóa của họ. Qua dòng dõi của họ, Đức Chúa Trời đã làm ứng nghiệm lời hứa về Đấng Mê-si.

Gia-cốp cưới hai chị em Lê-a và Ra-chên (Sáng-thế Ký 29). Việc này cũng bị cấm sau này (Lê-vi Ký 18:18). Tuy nhiên, từ mười hai người con của Gia-cốp, mười hai chi phái Y-sơ-ra-ên được hình thành. Điều này cho thấy Đức Chúa Trời có thể sử dụng ngay cả những hành động không theo tiêu chuẩn của Ngài để hoàn thành mục đích tốt lành của Ngài, nhưng điều đó không biện minh cho tội lỗi.

Nguyên tắc này được tóm tắt trong Rô-ma 5:20: “Nhưng luật pháp đã xen vào, hầu cho tội lỗi gia tăng; nhưng nơi nào tội lỗi đã gia tăng, thì ân điển lại càng dư dật hơn”.

5. Bối cảnh văn hóa và sự khoan dung tạm thời

Trong xã hội Cận Đông cổ đại, hôn nhân giữa những người thân cận là phổ biến, đặc biệt là để giữ của cải trong gia đình hoặc duy trì dòng dõi thuần chủng. Đức Chúa Trời, trong sự nhẫn nại của Ngài, đã không trừng phạt ngay lập tức những thực hành này, nhưng dần dần Ngài bày tỏ cho dân Y-sơ-ra-ên một tiêu chuẩn cao hơn. Luật pháp trong Lê-vi Ký 18 và 20 liệt kê chi tiết các mối quan hệ bị cấm (mẹ, chị em, dì, cô, cháu gái, v.v.) và gọi đó là “sự gớm ghiếc” (câu 26-27).

Trong tiếng Hê-bơ-rơ, cụm từ “bày tỏ sự trần truồng” (gillah ervah) ám chỉ quan hệ tình dục và sự riêng tư của gia đình. Đức Chúa Trời muốn dân Ngài tách biệt khỏi các dân tộc xung quanh: “Các ngươi chớ làm theo những sự gớm ghiếc của xứ Ê-díp-tô… và chớ làm theo những sự gớm ghiếc của xứ Ca-na-an” (Lê-vi Ký 18:3).

6. Ý chỉ cho phép và ý chỉ hoàn hảo

Thần học phân biệt giữa ý chỉ tối cao (perfect will) và ý chỉ cho phép (permissive will) của Đức Chúa Trời. Ý chỉ tối cao là những gì Ngài trực tiếp muốn và thực hiện. Ý chỉ cho phép là Ngài cho phép con người hành động theo ý riêng, ngay cả khi điều đó trái với tiêu chuẩn của Ngài, nhưng Ngài vẫn kiểm soát để đạt được mục đích cuối cùng. Các câu chuyện loạn luân trong Kinh Thánh thường nằm trong phạm vi ý chỉ cho phép: Đức Chúa Trời không ngăn cản con người phạm tội, nhưng Ngài vẫn giữ quyền tể trị.

Ví dụ, tội loạn luân của các con gái Lót là do sự lựa chọn sai trái của họ, nhưng Đức Chúa Trời vẫn sử dụng hậu quả đó để tạo ra hai dân tộc Mô-áp và Am-môn (Sáng-thế Ký 19:37-38). Dù vậy, Ngài không bỏ qua tội lỗi; Kinh Thánh ghi nhận rằng dân Mô-áp và Am-môn sau này thường xuyên gây rắc rối cho Y-sơ-ra-ên và bị lên án.

7. Sự cấm đoán rõ ràng trong Lê-vi Ký

Khi dân Y-sơ-ra-ên trở thành một quốc gia, Đức Chúa Trời đã ban cho họ luật pháp chi tiết. Lê-vi Ký 18:6-18 liệt kê các mối quan hệ cấm kết hôn hoặc quan hệ tình dục. Những điều luật này nhấn mạnh sự thánh khiết của gia đình và sự tôn trọng ranh giới mà Đức Chúa Trời đã đặt ra. Hình phạt cho việc vi phạm là rất nghiêm khắc, thậm chí là tử hình (Lê-vi Ký 20:11-12, 17). Điều này cho thấy Đức Chúa Trời cực kỳ ghê tởm loạn luân khi nó đã được biết rõ là tội lỗi.

Đến thời Tân Ước, sứ đồ Phao-lô tái khẳng định rằng những kẻ phạm tội loạn luân sẽ không được hưởng nước Đức Chúa Trời (1 Cô-rinh-tô 6:9-10). Tuy nhiên, ông cũng nhắc nhở rằng nhờ ân điển của Chúa Giê-xu, tội nhân có thể được tha thứ và thay đổi (câu 11).

Ứng dụng thực tiễn cho đời sống Cơ Đốc nhân

Qua việc nghiên cứu đề tài này, chúng ta có thể rút ra những bài học thiết thực:

  • Khiêm nhường trước những đoạn Kinh Thánh khó: Đừng vội kết luận rằng Kinh Thánh mâu thuẫn hoặc Đức Chúa Trời bất công. Hãy tìm hiểu bối cảnh, lịch sử và mục đích của tác giả.
  • Đánh giá cao sự trung thực của Kinh Thánh: Kinh Thánh không tô hồng các nhân vật; nó cho thấy tội lỗi và ân điển, giúp chúng ta nhận biết mình cũng cần Chúa cứu.
  • Nhận biết mặc khải tiệm tiến: Chúng ta sống dưới giao ước mới, nơi Chúa Giê-xu đã bày tỏ trọn vẹn ý muốn Đức Chúa Trời. Hãy tuân theo các tiêu chuẩn đạo đức của Tân Ước, không dựa vào những ví dụ Cựu Ước để biện minh cho tội lỗi.
  • Tin cậy vào sự tể trị của Đức Chúa Trời: Ngài có thể sử dụng ngay cả những sai lầm của con người để thực hiện mục đích tốt lành của Ngài. Điều này an ủi chúng ta rằng không có gì ngoài tầm kiểm soát của Chúa.
  • Áp dụng tiêu chuẩn của Kinh Thánh vào đời sống cá nhân: Tránh xa mọi hình thức tình dục trái luân thường đạo lý. Hãy tôn trọng ranh giới gia đình mà Đức Chúa Trời đã thiết lập.
  • Yêu thương và chỉ dẫn người phạm tội: Nếu biết ai đó đang vướng vào tội loạn luân hoặc các tội tình dục khác, hãy nhẹ nhàng nhưng kiên quyết khuyên bảo họ ăn năn, và giới thiệu về sự tha thứ của Chúa Giê-xu.

Kết luận

Đức Chúa Trời là Đấng thánh khiết, nhưng Ngài đã kiên nhẫn với loài người trong quá trình lịch sử. Ngài cho phép một số thực hành (kể cả loạn luân) trong thời kỳ đầu vì nhu cầu sinh tồn và vì sự cứng lòng của con người. Tuy nhiên, khi đến thời điểm thích hợp, Ngài đã bày tỏ rõ ràng rằng loạn luân là tội lỗi và gớm ghiếc trước mặt Ngài. Những câu chuyện trong Kinh Thánh nhắc nhở chúng ta về sự sa ngã của con người và ân điển dư dật của Đức Chúa Trời. Là Cơ Đốc nhân ngày nay, chúng ta phải sống theo tiêu chuẩn thánh khiết mà Chúa Giê-xu đã dạy, và tìm kiếm sự biến đổi qua quyền năng của Thánh Linh.

Hy vọng bài nghiên cứu này đã làm sáng tỏ phần nào thắc mắc “Tại sao Chúa cho phép loạn luân trong Kinh Thánh?” và giúp bạn đọc củng cố niềm tin vào Lời Chúa.

Quay Lại Bài Viết