Trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ có được cất lên trong sự cất lên không?

02 December, 2025
17 phút đọc
3,289 từ
Chia sẻ:

Trẻ Sơ Sinh Và Trẻ Nhỏ Trong Sự Cất Lên

Trong niềm hy vọng sốt sắng về sự trở lại của Chúa Giê-xu Christ và sự cất lên (rapture) của Hội Thánh, một câu hỏi thường trực và đầy tình cảm được đặt ra bởi các bậc cha mẹ Cơ Đốc: “Con nhỏ của tôi, đứa chưa đủ nhận thức để tin nhận Chúa, có được cất lên cùng chúng ta không?”. Câu hỏi này chạm đến trái tim của mỗi gia đình và liên quan mật thiết đến sự hiểu biết về ân điển, sự công bình và lòng thương xót của Đức Chúa Trời. Mặc dù Kinh Thánh không trực tiếp nói “Trẻ em sẽ được cất lên”, nhưng nguyên tắc và bản tính của Đức Chúa Trời được mặc khải xuyên suốt Lời Ngài cho chúng ta một nền tảng vững chắc để xây dựng niềm tin và hy vọng.

I. Hiểu Biết Thần Học Về Tình Trạng Của Trẻ Nhỏ Trước Mặt Đức Chúa Trời

Để tiếp cận câu hỏi này, trước hết chúng ta phải xem xét thần học về tình trạng thuộc linh của trẻ nhỏ. Kinh Thánh trình bày rõ ràng rằng tội lỗi đã vào thế gian bởi A-đam (Rô-ma 5:12). Tuy nhiên, Đức Chúa Trời cũng bày tỏ một sự phân biệt trong sự phán xét của Ngài đối với những người có khả năng nhận biết và chịu trách nhiệm về luật pháp (moral accountability) và những người không có khả năng đó.

1. Sự Vô Tội và Sự Che Chở Đặc Biệt: Chúa Giê-xu đã dạy: “Hãy để con trẻ đến cùng ta, đừng ngăn trở; vì nước Đức Chúa Trời thuộc về những kẻ giống như con trẻ ấy” (Mác 10:14). Quan trọng hơn, Ngài phán: “Nếu các ngươi không đổi lại và nên như con trẻ, thì chẳng được vào nước thiên đàng đâu” (Ma-thi-ơ 18:3). Tấm lòng đơn sơ, tin cậy và phụ thuộc hoàn toàn của con trẻ được Chúa Giê-xu dùng làm hình mẫu cho đức tin. Từ ngữ Hy Lạp được dùng cho “con trẻ” ở đây là “paidion” (παιδίον), chỉ về trẻ nhỏ, thậm chí là trẻ sơ sinh. Điều này gợi ý một sự thuộc về đặc biệt của chúng trong mối quan hệ với Đức Chúa Trời.

2. Khái Niệm “Tuổi Khôn Ngoan” (Age of Accountability): Đây không phải là một thuật ngữ Kinh Thánh trực tiếp, nhưng là một khái niệm thần học được rút ra từ các nguyên tắc Kinh Thánh. Nó chỉ đến độ tuổi hoặc giai đoạn mà một cá nhân đủ nhận thức để phân biệt điều phải trái, hiểu được tình trạng tội lỗi của mình trước mặt Đức Chúa Trời, và có khả năng đáp ứng với Phúc Âm bằng đức tin hoặc sự chối bỏ. Trước giai đoạn này, trẻ em được xem như đang ở dưới sự che chở của ân điển Đức Chúa Trời. Một minh họa quan trọng là trong Phục Truyền Luật Lệ Ký 1:39, khi nói về những đứa trẻ của thế hệ Y-sơ-ra-ên bị phán xét trong đồng vắng: “Còn những con trẻ của các ngươi mà các ngươi nói rằng sẽ bị bắt làm mồi, và những con trai các ngươi hiện bây giờ chưa biết điều lành hay điều dữ, thì chúng nó sẽ vào xứ ấy”. Đức Chúa Trời phân biệt rõ giữa những người có tội cố ý chống nghịch và những đứa trẻ “chưa biết điều lành hay điều dữ”.

3. Giao Ước Và Dấu Hiệu Của Sự Che Chở: Trong Cựu Ước, phép cắt bì được lập như một dấu hiệu của giao ước Áp-ra-ham cho con cháu nam lúc 8 ngày tuổi (Sáng Thế Ký 17:12). Điều này cho thấy trẻ em được bao hàm trong cộng đồng giao ước của dân sự Đức Chúa Trời ngay từ khi còn rất nhỏ. Trong Tân Ước, cả gia đình thường được cứu và chịu phép báp-têm cùng nhau (Công Vụ 16:31-34), hàm ý sự bao gồm của con cái trong ân điển của Đức Chúa Trời dành cho gia đình tin kính.

II. Sự Cất Lên: Ai Sẽ Được Cất Lên?

Kinh Thánh mô tả sự cất lên trong 1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:16-17: “Vì sẽ có tiếng kêu lớn và tiếng của thiên sứ lớn cùng tiếng kèn của Đức Chúa Trời, thì chính mình Chúa ở trên trời giáng xuống; bấy giờ những kẻ chết trong Đấng Christ sẽ sống lại trước hết. Kế đến, chúng ta là kẻ sống, mà còn ở lại, sẽ cùng nhau đều được cất lên với những người ấy giữa đám mây, ở tại không trung mà gặp Chúa, như vậy chúng ta sẽ ở cùng Chúa luôn luôn”. Trọng tâm của lời hứa này là dành cho “những kẻ chết trong Đấng Christ” và “chúng ta là kẻ sống, mà còn ở lại”.

Cụm từ then chốt là “trong Đấng Christ” (ἐν Χριστῷ - en Christō). Đây là thuật ngữ chỉ về những người đã tin nhận Chúa Giê-xu, được xưng công bình bởi đức tin, và thuộc về thân thể Ngài. Vậy, câu hỏi then chốt trở thành: Một đứa trẻ chưa có khả năng thể hiện đức tin cá nhân có được xem là “trong Đấng Christ” không?

Dựa trên các nguyên tắc đã phân tích ở phần I, nhiều nhà thần học Tin Lành tin rằng trẻ em, cho đến “tuổi khôn ngoan” hoặc tuổi có thể chịu trách nhiệm về đức tin, đều ở trong một tình trạng được ân điển Đức Chúa Trời che chở đặc biệt nhờ sự chuộc tội của Chúa Giê-xu Christ. Sự chết của Chúa Giê-xu trên thập tự giá đủ cho mọi tội lỗi của nhân loại, bao gồm cả tội nguyên tổ. Lòng thương xót của Đức Chúa Trời được áp dụng cho những ai chưa thể tiếp nhận hoặc chối bỏ ân điển đó một cách có ý thức.

Trong 2 Sa-mu-ên 12:23, khi đứa con của Đa-vít và Bát-sê-ba qua đời, vua Đa-vít nói: “Ta sẽ đi đến nó, nhưng nó sẽ không trở lại cùng ta”. Câu nói này thể hiện niềm tin của Đa-vít rằng ông sẽ gặp lại con mình (đứa trẻ sơ sinh) sau khi chết. Điều này ngụ ý một sự đoàn tụ trong cõi đời đời, phù hợp với niềm tin về sự cứu rỗi cho trẻ nhỏ.

III. Các Trường Hợp Thực Tế Và Lời Hứa An Ủi

1. Trẻ Em Của Các Tín Hữu: Có một sự an ủi lớn từ 1 Cô-rinh-tô 7:14: “Vì người chồng chưa tin Chúa được nên thánh bởi vợ mình, và người vợ chưa tin Chúa được nên thánh bởi chồng mình. Bằng chẳng vậy, thì con cái các ngươi là chẳng sạch, nhưng nay đều là thánh”. Mặc dù câu này chủ yếu nói về hôn nhân khác đạo, nhưng nguyên tắc “con cái… đều là thánh” (hagia estin - được biệt riêng ra thánh) cho thấy con cái trong gia đình có ít nhất một bên tin Chúa được đặt trong một vị trí đặc ân, được biệt riêng và được ân điển bao phủ. Điều này củng cố niềm tin rằng con cái của các tín hữu nằm dưới sự bảo vệ đặc biệt của Đức Chúa Trời và sẽ được cất lên cùng cha mẹ chúng.

2. Trẻ Em Của Những Người Không Tin: Đây là một câu hỏi khó hơn. Dựa trên bản tính công bình và yêu thương của Đức Chúa Trời, nhiều học giả tin rằng Ngài sẽ phán xét mỗi người dựa trên điều họ biết và có cơ hội đáp ứng (Rô-ma 2:12-16). Trẻ em chưa bao giờ nghe Phúc Âm hoặc chưa đủ nhận thức sẽ không bị kết án vì thiếu đức tin nơi điều chúng chưa từng biết. Sự phán xét dành cho tội cố ý chối bỏ Đấng Christ. Vì vậy, có cơ sở để hy vọng rằng lòng thương xót của Đức Chúa Trời cũng sẽ bao trùm những đứa trẻ này trong sự cất lên, vì sự kiện đó xảy ra “trong nháy mắt” (1 Cô-rinh-tô 15:52) và toàn thể thế giới sẽ chứng kiến. Sự lựa chọn cuối cùng thuộc về sự khôn ngoan và công bình hoàn hảo của Đức Chúa Trời, Đấng chúng ta hoàn toàn có thể tin cậy.

IV. Ứng Dụng Thực Tế Cho Đời Sống Cơ Đốc Gia Đình

Thay vì lo lắng hoặc sợ hãi, sự hiểu biết này phải dẫn chúng ta đến với:

1. Lòng Biết Ơn Và Tín Thác: Hãy cảm tạ Đức Chúa Trời vì lòng thương xót bao la của Ngài không chỉ dành cho chúng ta mà còn cho con cái chúng ta. Hãy tin cậy rằng Ngài là Đức Chúa Trời tốt lành và công bình, Đấng sẽ làm điều đúng đắn nhất cho những đứa trẻ vô tội.

2. Trách Nhiệm Dạy Dỗ: Ân điển che chở không loại bỏ trách nhiệm của cha mẹ trong việc dẫn dắt con cái đến với Chúa. Ngược lại, nó thúc giục chúng ta càng sốt sắng hơn. “Hãy dạy cho trẻ thơ con đường nó phải theo; dầu khi nó trở về già, cũng không hề lìa khỏi đó” (Châm Ngôn 22:6). Hãy kể cho con nghe về Chúa Giê-xu, về tình yêu của Ngài và niềm hy vọng trở lại của Ngài ngay từ khi chúng còn thơ ấu.

3. Sống Với Niềm Hy Vọng Sốt Sắng: Hãy sống mỗi ngày với sự chờ đợi Chúa trở lại, và dạy con cái về niềm hy vọng tươi sáng này. Điều này không tạo ra nỗi sợ, mà là sự phấn khích thuộc linh và động lực sống thánh sạch. “Ai có sự trông cậy đó trong Ngài, thì tự mình làm nên thánh, cũng như Ngài là thánh” (1 Giăng 3:3).

4. Cầu Nguyện Bảo Vệ Và Dẫn Dắt: Hãy thành tâm cầu nguyện, dâng con cái mình lên cho Chúa mỗi ngày, xin Ngài bảo vệ linh hồn chúng, kéo chúng đến với Ngài, và giữ gìn chúng trong ngày sau rốt.

Kết Luận: An Nghỉ Trong Lòng Thương Xót Và Chủ Quyền Của Đức Chúa Trời

Mặc dù Kinh Thánh không đưa ra một tuyên bố rõ ràng, minh bạch về từng trẻ sơ sinh, nhưng bức tranh tổng thể từ Lời Chúa là vô cùng an ủi. Bản tính của Đức Chúa Trời được bày tỏ qua Chúa Giê-xu Christ là yêu thương, thương xót, công bình và tốt lành. Ngài là Đấng đã nói: “Hãy để con trẻ đến cùng ta” và tuyên bố “thiên đàng thuộc về những kẻ giống như chúng”. Chúng ta có thể hoàn toàn tin tưởng rằng Đấng yêu thương con trẻ cách trọn vẹn ấy sẽ có một kế hoạch hoàn hảo cho chúng trong sự kiện vinh hiển nhất của lịch sử – sự cất lên Hội Thánh.

Thay vì để sự bất định gây lo âu, hãy để lẽ thật này củng cố đức tin chúng ta nơi Đức Chúa Trời toàn tri và toàn ái. Hãy tập trung vào mệnh lệnh của Chúa: trung tín rao truyền Phúc Âm và sống với lòng trông cậy. Hãy nuôi dạy con cái trong “sự khuyên dạy và sửa trị của Chúa” (Ê-phê-sô 6:4), với sự bình an rằng tương lai đời đời của chúng nằm trong bàn tay đầy yêu thương của Cha Thiên Thượng. Cuối cùng, niềm hy vọng của chúng ta không đặt trên một học thuyết về tuổi tác, mà đặt trên chính Con Ngài, Chúa Giê-xu Christ, Đấng đã chiến thắng tội lỗi và sự chết, và sẽ đem toàn thể gia đình của Đức Chúa Trời – bao gồm cả những thành viên nhỏ bé nhất – về nhà với Ngài.

“Phước cho những kẻ được Chúa Jesus tha tội, và được nên thánh bởi Ngài! Phước cho hết thảy mọi người được Đức Chúa Trời kể cho là công bình! A-men.” (Dựa theo Rô-ma 4:7-8).




Quay Lại Bài Viết