Tại sao La-ban nói với Gia-cốp: 'Nguyện Đức Giê-hô-va soi xét giữa tôi và ngươi' (Sáng Thế Ký 31:49)?
Trong hành trình đức tin của các tổ phụ, câu chuyện giữa Gia-cốp và La-ban là một trong những giai đoạn đầy kịch tính, dạy chúng ta nhiều bài học về sự công bình, lòng thương xót và sự quan phòng của Đức Chúa Trời. Một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất là khi hai người lập giao ước và La-ban thốt lên: “Nguyện Đức Giê-hô-va soi xét giữa tôi và ngươi” (Sáng Thế Ký 31:49). Câu nói này không chỉ là một lời chúc lành thông thường mà còn mang ý nghĩa sâu xa trong bối cảnh mối quan hệ đầy căng thẳng giữa hai người. Bài viết này sẽ đi sâu phân tích lý do tại sao La-ban lại nói như vậy, đồng thời khám phá những bài học thiết thực cho đời sống Cơ Đốc nhân ngày nay.
1. Bối cảnh lịch sử và văn hóa
Để hiểu rõ lời nói của La-ban, chúng ta cần quay lại toàn bộ câu chuyện từ Sáng Thế Ký 29–31. Gia-cốp, cháu nội của Áp-ra-ham, vì lừa gạt anh mình là Ê-sau mà phải chạy trốn đến nhà cậu là La-ban tại xứ Pha-đan-a-ram. Tại đây, Gia-cốp làm việc cho La-ban và yêu Ra-chên, con gái út của La-ban. La-ban lừa Gia-cốp, bắt ông cưới Lê-a trước, rồi sau mới được Ra-chên, với điều kiện phải phục vụ thêm bảy năm nữa. Sau đó, Gia-cốp tiếp tục làm việc để nhận phần thù lao bằng chiên và dê, nhưng La-ban nhiều lần thay đổi giao kèo (Sáng 31:7,41). Dù vậy, Đức Chúa Trời ban phước cho Gia-cốp, khiến ông trở nên giàu có với nhiều đàn gia súc.
Mối quan hệ giữa hai người ngày càng xấu đi. Con trai của La-ban tỏ ra ghen tị, và La-ban cũng đối xử với Gia-cốp không như trước (Sáng 31:1-2). Đức Chúa Trời bảo Gia-cốp trở về quê hương Ca-na-an. Gia-cốp bí mật dẫn gia đình và tài sản rời đi. Ra-chên đã lấy cắp các tượng thần của cha (tê-ra-phim), khiến La-ban đuổi theo. Khi La-ban đuổi kịp, Đức Chúa Trời cảnh cáo ông trong giấc mơ đừng làm hại Gia-cốp (Sáng 31:24). Cuộc đối thoại căng thẳng diễn ra, cuối cùng hai bên quyết định lập một giao ước hòa bình.
2. Cuộc đối đầu và giao ước giữa Gia-cốp và La-ban
Trước khi lập giao ước, Gia-cốp và La-ban đã có một cuộc tranh luận nảy lửa. Gia-cốp nổi giận vì bị nghi ngờ, còn La-ban thì bực tức vì Gia-cốp bỏ đi mà không từ biệt và vì mất tượng thần. Tuy nhiên, La-ban không tìm thấy tượng thần nên không có bằng chứng. Cuối cùng, cả hai đồng ý dựng một đống đá làm chứng cho giao ước giữa họ. Đống đá đó vừa là ranh giới, vừa là bàn thờ (Sáng 31:44-46). Họ cùng ăn bữa trên đống đá, biểu thị sự hòa giải tạm thời. La-ban đặt tên nơi đó là Giê-ga Sa-ha-đu-ta (có nghĩa “đống đá làm chứng”), còn Gia-cốp gọi là Ga-lê-ết (có nghĩa “đống đá làm chứng”). Sau đó, La-ban tuyên bố:
“Đống đá nầy, và trụ đá nầy, mà tôi đã dựng lên giữa tôi và ngươi, đây sẽ làm chứng. Đống đá nầy sẽ làm chứng, và trụ đá nầy cũng vậy, rằng tôi sẽ không đi qua đống đá nầy sang bên ngươi, và ngươi cũng không đi qua đống đá nầy và trụ đá nầy sang bên tôi đặng làm hại” (Sáng 31:51-52).
Tiếp theo, La-ban nói câu mà chúng ta đang xem xét:
“Nguyện Đức Giê-hô-va soi xét giữa tôi và ngươi, khi chúng ta cách xa nhau” (Sáng 31:49).
Đồng thời, ông gọi tên nơi đó là Mitspah (מִצְפָּה), có nghĩa “tháp canh” (watchtower).
3. Ý nghĩa của Mitspah và lời nói của La-ban
Từ Mitspah (מִצְפָּה) trong tiếng Hê-bơ-rơ có gốc từ động từ tsaphah (צָפָה) nghĩa là “nhìn, quan sát, canh giữ”. Do đó, tên này trực tiếp liên quan đến lời cầu nguyện: “Nguyện Đức Giê-hô-va soi xét (watch) giữa tôi và ngươi”. Nó như một lời nhắc nhở rằng Đức Chúa Trời đang đứng trên cao quan sát mọi hành động của hai bên, đảm bảo rằng họ sẽ tuân thủ giao ước. Đống đá và trụ đá là những dấu hiệu hữu hình, còn lời cầu nguyện này mời gọi sự hiện diện vô hình của Đức Giê-hô-va làm nhân chứng tối cao.
Trong văn hóa Cận Đông cổ đại, việc dựng đống đá hoặc cột đá để kỷ niệm một sự kiện hoặc giao ước là phổ biến. Chúng đóng vai trò như những nhân chứng thầm lặng, và đôi khi người ta còn mời gọi các vị thần làm chứng. Ở đây, La-ban, mặc dù không phải là người thờ phượng Đức Giê-hô-va một cách độc thần (vì ông có tượng thần trong nhà), vẫn biết đến Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham. Trước đó, ông đã nói: “Cầu Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham và Đức Chúa Trời của Na-cô, tức Đức Chúa Trời của cha họ, xét đoán giữa chúng ta” (Sáng 31:53). Dù còn mập mờ, La-ban cũng thừa nhận uy quyền của Đức Chúa Trời mà Gia-cốp đang thờ phượng.
4. Tại sao La-ban lại nói “Nguyện Đức Giê-hô-va soi xét giữa tôi và ngươi”?
Có ba lý do chính khiến La-ban thốt lên câu này:
a. Sự thiếu tin tưởng lẫn nhau
Mối quan hệ giữa Gia-cốp và La-ban được xây dựng trên nền tảng lừa dối và thay đổi. La-ban đã lừa Gia-cốp về hôn nhân, thay đổi tiền công nhiều lần; Gia-cốp cũng dùng mưu mẹo để tăng tài sản và bí mật bỏ đi. Khi đối mặt, cả hai đều không tin tưởng nhau. Do đó, họ cần một bên thứ ba đáng tin cậy để giám sát việc thực hiện giao ước. Ai có thể đáng tin hơn Đức Chúa Trời, Đấng thấy mọi sự và có quyền phán xét? La-ban muốn Đức Giê-hô-va “soi xét” (theo dõi) để nếu một trong hai vi phạm, Ngài sẽ xét đoán.
b. Ranh giới và sự an toàn
Giao ước quy định rằng La-ban sẽ không vượt qua đống đá để làm hại Gia-cốp, và Gia-cốp cũng không vượt qua để làm hại La-ban. Tuy nhiên, khi họ sống xa nhau, không thể giám sát trực tiếp hành động của đối phương. Lời cầu nguyện này đặt Đức Chúa Trời vào vị trí người canh giữ, đảm bảo rằng ranh giới sẽ được tôn trọng. Nó như một lời cảnh cáo: “Chúa đang theo dõi, đừng dại dột mà vi phạm”.
c. Sự công nhận quyền tối cao của Đức Chúa Trời
Dù La-ban có niềm tin đa thần, ông vẫn biết rằng Đức Chúa Trời của Gia-cốp là Đấng quyền năng, đã hiện ra với ông trong giấc mơ và cấm ông làm hại Gia-cốp (Sáng 31:24). Việc ông mời Đức Giê-hô-va làm nhân chứng cho thấy ông thừa nhận rằng Đức Chúa Trời này có thẩm quyền phán xét. Đồng thời, đây cũng là cách để La-ban tự bảo vệ mình, vì nếu Gia-cốp vi phạm, ông tin rằng Đức Chúa Trời sẽ trừng phạt.
5. Những hiểu lầm thường gặp
Ngày nay, câu “Nguyện Đức Giê-hô-va soi xét giữa tôi và ngươi” thường được dùng như một lời chúc lành, đặc biệt trong các buổi chia tay hoặc trên đồ trang sức có khắc chữ “Mizpah”. Nhiều người hiểu nó là “Chúa ở giữa chúng ta và giữ gìn chúng ta”. Tuy nhiên, trong nguyên văn, nó không hẳn là một lời chúc phúc êm ái mà là một lời cầu xin sự giám sát của Đức Chúa Trời để răn đe sự phản bội. Điều này không có nghĩa là chúng ta không thể dùng câu này với ý tích cực; bản thân sự quan phòng của Chúa là điều an ủi. Nhưng cần hiểu đúng bối cảnh để tránh làm mất đi ý nghĩa nghiêm túc của giao ước.
Một hiểu lầm khác là cho rằng đây là lời của Gia-cốp. Thực tế, Kinh Thánh ghi rõ La-ban là người nói câu này (Sáng 31:49). Gia-cốp chỉ đồng ý với giao ước và lập đống đá.
6. Ứng dụng thực tiễn cho đời sống Cơ Đốc nhân
Câu chuyện và lời nói của La-ban để lại nhiều bài học quý giá cho chúng ta ngày nay:
a. Đức Chúa Trời là nhân chứng tối cao
Trong các mối quan hệ, đặc biệt khi có mâu thuẫn, chúng ta nên nhớ rằng Đức Chúa Trời thấy hết mọi sự. Ngài không chỉ quan sát mà còn sẽ xét đoán. Điều này thúc giục chúng ta sống ngay thẳng, tránh lừa dối và giữ lời hứa. Như La-ban đã nói, “Nguyện Đức Giê-hô-va soi xét giữa tôi và ngươi” – chúng ta có thể cầu xin Chúa làm nhân chứng cho những cam kết của mình, nhưng cũng phải sống xứng đáng với sự giám sát đó.
b. Thiết lập ranh giới lành mạnh
Gia-cốp và La-ban đã dựng đống đá để đánh dấu ranh giới, ngăn cản sự xâm hại lẫn nhau. Trong cuộc sống, việc xác định rõ ranh giới cá nhân, tài chính, cảm xúc là rất quan trọng để bảo vệ mối quan hệ khỏi tổn thương. Đồng thời, chúng ta cần tôn trọng ranh giới của người khác. Khi cả hai bên đồng thuận và có Chúa làm chứng, mối quan hệ sẽ trở nên lành mạnh hơn.
c. Giao hòa thay vì trả thù
Mặc dù La-ban và Gia-cốp không thực sự yêu thương nhau, họ đã chọn cách lập giao ước hòa bình thay vì tiếp tục thù hận. Điều này phản ánh nguyên tắc “nếu có thể được, thì hãy hết sức mình mà hòa thuận với mọi người” (Rô-ma 12:18). Khi xung đột xảy ra, chúng ta không nên tìm cách trả đũa, nhưng hãy tìm kiếm sự hòa giải dưới sự chứng giám của Chúa.
d. Phó thác sự công bình cho Chúa
Gia-cốp đã không tự trả thù La-ban khi có cơ hội, mà để cho Đức Chúa Trời can thiệp. Khi La-ban đuổi theo, Chúa đã cảnh báo ông. Cuối cùng, La-ban buộc phải công nhận quyền năng của Chúa. Trong cuộc sống, khi bị đối xử bất công, chúng ta có thể tin cậy rằng Chúa sẽ xét đoán. “Chớ lấy ác trả ác cho ai... Hãy nhường cho cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời” (Rô-ma 12:17,19).
e. Lời nói có sức nặng trước mặt Chúa
Lời cầu nguyện “Nguyện Đức Giê-hô-va soi xét” là một lời tuyên bố nghiêm túc. Nó nhắc nhở chúng ta phải cẩn trọng với những lời hứa, đặc biệt khi kêu cầu danh Chúa. Mỗi lời chúng ta nói ra, nhất là những cam kết long trọng, đều được Chúa ghi nhận. “Hễ lời nào miệng ngươi nói ra, ngươi phải giữ làm theo” (Phục truyền 23:23).
Kết luận
Lời của La-ban trong Sáng Thế Ký 31:49 không đơn thuần là một câu nói đẹp để chia tay, mà là lời mời gọi sự giám sát của Đức Giê-hô-va trên một giao ước quan trọng. Nó xuất phát từ sự thiếu tin tưởng, nhu cầu bảo vệ ranh giới và sự thừa nhận quyền tối cao của Đức Chúa Trời. Qua phân tích này, chúng ta thấy được sự khôn ngoan của việc đặt Chúa làm trung gian trong các mối quan hệ phức tạp. Ước mong mỗi Cơ Đốc nhân luôn sống dưới sự soi xét của Chúa, sống ngay thẳng, hòa thuận và phó thác mọi sự cho Ngài.