Vợ Của Lót Bị Biến Thành Trụ Muối
Trong lịch sử Kinh Thánh, có những sự kiện mang tính cảnh cáo sâu sắc, và câu chuyện về vợ của Lót bị biến thành một trụ muối (Sáng-thế-ký 19:26) là một trong những hình ảnh gây ám ảnh và chứa đựng nhiều bài học thiêng liêng quan trọng. Sự kiện này không đơn thuần là một phép lạ hay hình phạt kỳ lạ, mà là một minh họa sống động về hậu quả của sự bất tuân, lòng gắn bó với thế gian và sự thiếu đức tin trọn vẹn nơi lời cảnh báo của Đức Chúa Trời. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào bối cảnh, nguyên nhân và ý nghĩa thuộc linh của sự kiện này, qua đó rút ra những ứng dụng thiết thực cho đời sống Cơ Đốc nhân ngày nay.
Để hiểu trọn vẹn câu chuyện, chúng ta phải đặt nó trong dòng chảy của phân đoạn Sáng-thế-ký đoạn 18-19. Sự gian ác của hai thành Sô-đôm và Gô-mô-rơ đã "lên thấu đến Đức Giê-hô-va" (Sáng-thế-ký 18:20). Đức Chúa Trời, trong sự công bình của Ngài, quyết định hủy diệt các thành này. Tuy nhiên, Ngài cũng bày tỏ lòng thương xót qua sự cầu thay của Áp-ra-ham và đặc biệt là qua việc giải cứu gia đình Lót, cháu của Áp-ra-ham, người đang cư ngụ trong Sô-đôm.
Hai thiên sứ được sai đến để cảnh báo và giải cứu Lót cùng gia đình. Họ ra lệnh một cách rõ ràng và khẩn cấp: "Hãy chổi dậy, dẫn vợ và hai con gái ngươi ra khỏi đây, e rằng ngươi cũng phải chết trong sự hình phạt của thành nầy chăng" (Sáng-thế-ký 19:15). Lời cảnh báo đi kèm với một chỉ dẫn cụ thể và tuyệt đối: "Hãy trốn lên núi, kẻo phải chết mất chăng... Chớ ngó lại đằng sau, và cũng đừng dừng lại nơi nầy nơi kia trong cả đồng bằng; hãy trốn lên núi, kẻo phải chết mất chăng" (Sáng-thế-ký 19:17). Mệnh lệnh "chớ ngó lại đằng sau" (אַל־תַּבִּיט אַחֲרֶיךָ - 'al-tabbît 'aḥăreyḵā) là then chốt. Đây không phải là một lời khuyên, mà là một điều kiện sống còn cho sự giải cứu.
Kinh Thánh chép: "Nhưng vợ người [Lót] ngó lại đằng sau, nên hóa ra một tượng muối" (Sáng-thế-ký 19:26). Hành động tưởng chừng đơn giản này thực chất là đỉnh điểm của một tấm lòng đã được bày tỏ qua nhiều dấu hiệu trước đó.
1. Từ Ngữ "Ngó Lại" Trong Nguyên Văn: Động từ được sử dụng trong tiếng Hê-bơ-rơ là "nabat" (נָבַט), có nghĩa là nhìn, ngó, nhưng thường mang sắc thái nhìn chăm chú, quan sát kỹ, thậm chí là chiêm ngưỡng. Đây không phải là một cái liếc mắt vô tình. Cựu Ước thường dùng từ này để diễn tả việc nhìn về một đối tượng với sự chú ý đặc biệt (ví dụ: Dân-số-ký 21:9). Hành động của bà là một sự dừng chân có chủ ý để quay lại nhìn ngắm, đánh giá điều mà bà đang từ bỏ.
2. Biểu Hiện Của Một Tấm Lòng Lưu Luyến Thế Gian: Hành động "ngó lại" bộc lộ rõ tấm lòng thực sự của bà. Dù thân thể đã ra khỏi Sô-đôm, nhưng tâm hồn bà vẫn còn ở lại đó. Sô-đôm đại diện cho một lối sống tội lỗi, phóng đãng, giàu có về vật chất nhưng nghèo nàn về thuộc linh (Ê-xê-chi-ên 16:49). Căn nhà, của cải, địa vị xã hội, và có lẽ cả những mối quan hệ, thói quen trong thành phố ấy vẫn còn giữ chặt lấy trái tim bà. Sự luyến tiếc này khiến bà bất tuân mệnh lệnh rõ ràng từ Đấng giải cứu.
3. Sự Thiếu Đức Tin Vào Lời Hứa Tốt Lành Hơn: Việc ngó lại cũng cho thấy bà không hoàn toàn tin tưởng rằng sự giải cứu và tương lai mà Đức Chúa Trời dành cho gia đình bà (thoát khỏi sự hủy diệt) là tốt đẹp hơn những gì bà bỏ lại. Bà nghi ngờ lời hứa và quyền năng cứu rỗi của Đức Chúa Trời, thay vào đó, bà tin vào những gì mắt thấy – sự giàu có và tiện nghi vật chất của Sô-đôm, dù nó sắp bị hủy diệt. Điều này nhắc nhở chúng ta về lời cảnh báo của Chúa Giê-xu: "Còn kẻ nào đã tra tay cầm cày, còn ngó lại đằng sau, thì không xứng đáng với nước Đức Chúa Trời" (Lu-ca 9:62).
Việc bà hóa thành một "trụ muối" (נְצִיב מֶלַח - nəṣîḇ melaḥ) mang nhiều ý nghĩa biểu tượng sâu sắc:
1. Dấu Chỉ Vĩnh Cửu Về Sự Bất Tuân: Muối trong văn hóa Cận Đông cổ đại có liên hệ mật thiết với giao ước (Lê-vi-ký 2:13) và sự bảo tồn. Tuy nhiên, trong ngữ cảnh này, một trụ muối đứng cô lập trên đồng bằng trở thành một đài kỷ niệm bằng đá về sự bất tuân và hậu quả của nó. Nó là một lời cảnh báo công khai và lâu dài cho mọi thế hệ sau về sự nguy hiểm của việc quay lưng lại với ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời.
2. Sự Đông Cứng Của Một Trạng Thái Tâm Linh: Hành động "ngó lại" thể hiện một tâm hồn bị mắc kẹt giữa hai thế giới. Hình phạt biến bà thành muối như thể "đóng băng" trạng thái lưỡng lự, níu kéo ấy thành vĩnh viễn. Bà trở nên vô tri, bất động, không còn cơ hội để ăn năn hay tiến về phía trước – một kết cục bi thảm cho người đã từng rất gần với sự giải cứu.
3. Sự Tương Phản Với Ơn Cứu Rỗi: Trong khi gia đình được lệnh chạy trốn đến nơi an toàn (núi), thì vợ Lót lại bị hóa thành một vật thể cố định, bất di bất dịch giữa vùng đồng bằng đang bị hủy diệt. Điều này nhấn mạnh rằng sự cứu rỗi đòi hỏi một cuộc chạy trốn triệt để khỏi tội lỗi và sự vâng lời trọn vẹn. Sự cứu rỗi là năng động (chạy đi), còn sự đoán phạt là tĩnh tại (trụ lại).
Câu chuyện về vợ Lót không chỉ là một bài học lịch sử, mà là một gương soi cho mỗi chúng ta. Dưới đây là những bài học thiết thực:
1. Sự Giải Cứu Khỏi Tội Lỗi Đòi Hỏi Một Lựa Chọn Dứt Khoát: Chúa Giê-xu đã giải cứu chúng ta khỏi "thành Sô-đôm" thuộc linh là thế gian và tội lỗi. Lời kêu gọi của Ngài là: "Hãy ra khỏi giữa chúng nó, hãy phân rẽ ra khỏi chúng nó... đừng đá động đến đồ ô uế" (2 Cô-rinh-tô 6:17). Cơ Đốc nhân được kêu gọi không "ngó lại" – tức là không hoài niệm, không tìm cách quay trở lại lối sống cũ, những thói quen tội lỗi, hay sự an toàn giả tạo của thế gian. Phao-lô khẳng định: "Những sự đó đã qua rồi, nầy mọi sự đều trở nên mới" (2 Cô-rinh-tô 5:17).
2. Cảnh Giác Với Sự Luyến Tiếc Những Điều Thuộc Về Thế Gian: Vợ Lót nhớ đến của cải, nhà cửa, có lẽ là danh vọng trong Sô-đôm. Chúa Giê-xu cảnh báo: "Vì người nào muốn cứu sự sống mình thì sẽ mất, còn người nào vì cớ ta mà mất sự sống thì sẽ được lại" (Ma-thi-ơ 16:25). Chúng ta cần tự hỏi: lòng tôi còn đang luyến tiếc điều gì của "Sô-đôm cũ" – một mối quan hệ không lành mạnh, một thú vui tội lỗi, lòng ham mê của cải hay sự khen chuộng của người đời? Sự luyến tiếc đó có thể khiến chúng ta "ngó lại" cách thuộc linh và làm chúng ta đông cứng trong sự tăng trưởng.
3. Giữ Vững Đức Tin Và Nhìn Về Phía Trước: Thay vì ngó lại những gì đã bỏ, chúng ta được kêu gọi noi gương Phao-lô: "Quên lửng sự ở đằng sau, mà bươn theo sự ở đằng trước, tôi nhắm mục đích mà chạy" (Phi-líp 3:13-14). Mục đích của chúng ta là sự kêu gọi trên trời trong Đấng Christ Giê-xu, là thiên đàng, là chính Chúa. Sự tập trung vào Đấng Christ và những điều ở trên trời (Cô-lô-se 3:1-2) là liều thuốc giải hữu hiệu cho cám dỗ "ngó lại".
4. Vâng Lời Cách Triệt Để Trong Hành Trình Đức Tin: Ơn cứu rỗi là nhưng không, nhưng việc bước đi trong sự cứu rỗi đó đòi hỏi sự vâng lời. Đức Chúa Trời thường ban cho chúng ta những chỉ dẫn rõ ràng qua Lời Ngài. Sự vâng lời "không ngó lại" thể hiện lòng tin cậy tuyệt đối rằng con đường Chúa dẫn đi, dù có vẻ khó khăn hay không quen thuộc, vẫn là con đường tốt nhất và dẫn đến sự sống.
5. Làm Chứng Về Ân Điển Và Sự Công Bình Của Đức Chúa Trời: Trụ muối trở thành một lời chứng. Trong đời sống chúng ta, những bài học từ thất bại hay sự cảnh cáo cũng có thể trở thành một "trụ muối" tích cực – một lời cảnh báo cho người khác. Chúng ta chia sẻ rằng Đức Chúa Trời vừa yêu thương giải cứu (như Ngài đã giải cứu Lót), vừa thánh khiết và công bình (như Ngài đã đoán phạt sự bất tuân).
Câu chuyện vợ Lót bị hóa thành trụ muối là một bức tranh bi thảm nhưng đầy đủ về thực tại thuộc linh. Nó cho thấy rằng việc được cứu khỏi sự hủy diệt chỉ là bước đầu; chúng ta phải tiếp tục chạy trốn khỏi tội lỗi với một tấm lòng không luyến tiếc, không do dự. Sự bất tuân của bà, được kết tinh trong hành động "ngó lại", xuất phát từ một tấm lòng vẫn còn dính díu với thế gian và thiếu đức tin nơi lời hứa của Đức Chúa Trời.
Lời cảnh báo này vang vọng xuyên suốt Tân Ước. Chúa Giê-xu phán: "Hãy nhớ lại vợ của Lót" (Lu-ca 17:32). Trong bối cảnh Ngài đang nói về sự trở lại của Con Người, lời nhắc nhở này thật khẩn thiết: Trong ngày sau rốt, sự sống còn thuộc linh tùy thuộc vào việc chúng ta có hướng về Ngài cách trọn vẹn hay không, chứ không quay lưng lại với Ngài vì luyến tiếc những điều thuộc về thế gian đang qua đi.
Ước mong mỗi chúng ta, nhờ ân điển Chúa, có thể sống như những người đã hoàn toàn thoát khỏi Sô-đôm, mắt hướng về núi của sự cứu rỗi là chính Chúa Giê-xu Christ, và bước đi cách dạn dĩ về phía trước trong sự vâng phục và đức tin, không bao giờ quay lưng lại với tình yêu và sự kêu gọi thánh của Ngài.
"Vậy, nếu các ngươi được sống lại với Đấng Christ, hãy tìm các sự ở trên trời, là nơi Đấng Christ ngồi bên hữu Đức Chúa Trời. Hãy ham mến các sự ở trên trời, đừng ham mến các sự ở dưới đất." (Cô-lô-se 3:1-2)