Tại sao Chúa Giê-su nói: “Hãy để trẻ nhỏ đến với Ta”?

02 December, 2025
16 phút đọc
3,039 từ
Chia sẻ:

“Hãy Để Trẻ Nhỏ Đến Với Ta” – Lời Mời Gọi Vào Bản Tính Của Nước Đức Chúa Trời

Câu nói đầy tình thương và uy quyền của Chúa Giê-su, “Hãy để con trẻ đến cùng ta, đừng ngăn cấm chúng; vì nước Đức Chúa Trời thuộc về những kẻ giống như con trẻ ấy” (Mác 10:14, Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925), là một trong những lời dạy sâu sắc nhất, phản ánh trái tim của Đức Chúa Trời và hé mở bí mật về sự vào Nước Thiên Đàng. Lời này không chỉ là một sự cho phép hành vi, mà là một tuyên bố thần học then chốt. Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khảo sát bối cảnh, ý nghĩa nguyên ngữ, và những hệ quả nền tảng cho đức tin và thực hành của Cơ Đốc nhân.

Bối Cảnh Kinh Thánh & Sự Kiện Lịch Sử

Sự kiện này được ghi chép trong cả ba sách Phúc Âm Nhất Lãm: Ma-thi-ơ 19:13-15, Mác 10:13-16, và Lu-ca 18:15-17. Bối cảnh chung là các bậc cha mẹ (Mác ghi là “người ta”) đem “những đứa trẻ nhỏ” (tiếng Hy Lạp: ta paidia) đến với Chúa Giê-su để Ngài đặt tay trên chúng và cầu nguyện. Đây là một phong tục tốt đẹp, thể hiện ước mong con cái được các bậc thầy tôn giáo chúc phúc.

Tuy nhiên, các môn đồ đã “quở trách” (Mác 10:13 – epetimēsan, có nghĩa mạnh là khiển trách, cảnh cáo) những người đó. Động cơ của các môn đồ có thể xuất phát từ quan niệm cho rằng trẻ nhỏ không quan trọng, làm phiền đến công việc “nghiêm túc” hơn của Thầy, hoặc chúng chưa đủ tuổi để lĩnh hội những lời dạy thuộc linh. Phản ứng của Chúa Giê-su thật đáng chú ý: Ngài “rất bất bình” (Mác 10:14 – ēganaktēsen, diễn tả sự phẫn nộ mạnh mẽ, bực tức sâu sắc). Sự “bất bình” này của Đấng Christ cho thấy đây không phải là một sai lầm nhỏ, mà là một sự hiểu lầm nghiêm trọng về bản tính của Nước Đức Chúa Trời mà Ngài đang công bố.

Giải Nghĩa Nguyên Ngữ & Ý Nghĩa Thần Học

Chúng ta cần đi sâu vào từ ngữ Chúa Giê-su đã dùng:

1. “Hãy để… đến” & “đừng ngăn cấm”: Động từ “ngăn cấm” trong tiếng Hy Lạp là kōlyō (κωλύω), có nghĩa là cản trở, ngăn chặn, không cho phép. Chúa Giê-su ra lệnh dứt khoát: Hãy ngừng ngay việc ngăn cản này! Điều này áp dụng không chỉ cho các môn đồ ngày ấy, mà cho mọi thế hệ. Bất kỳ hành động, thái độ hay giáo lý nào của Hội Thánh cản trở trẻ nhỏ đến gần Chúa Giê-su đều khiến Ngài bất bình.

2. “Vì nước Đức Chúa Trời thuộc về những kẻ giống như con trẻ”: Đây là mấu chốt của vấn đề. Chúa Giê-su không nói “nước Đức Chúa Trời thuộc về con trẻ” theo nghĩa đen, mà là thuộc về “những kẻ giống như” (tōn toioutōn) con trẻ. Ngài đang chỉ ra một bản tính, phẩm chất, hay thái độ tâm linh mà trẻ nhỏ sở hữu cách tự nhiên, và đó chính là điều kiện để thuộc về Vương Quốc của Ngài. Vậy, những phẩm chất đó là gì?

  • Sự Phụ Thuộc Tuyệt Đối & Tin Cậy Trọn Vẹn: Một đứa trẻ hoàn toàn biết mình không tự túc được. Chúng phụ thuộc vào cha mẹ để được nuôi dưỡng, bảo vệ và dẫn dắt. Tương tự, vào Nước Đức Chúa Trời đòi hỏi một sự nhận biết rằng mình không thể tự cứu mình, và phải hoàn toàn tin cậy, phó thác vào ân điển của Chúa Cha (Ma-thi-ơ 18:3-4).
  • Sự Khiêm Nhường & Không Tự Công Bố: Trẻ nhỏ không có thành tích, địa vị xã hội hay sự kiêu ngạo tôn giáo để khoe khoang. Chúng đến trong sự đơn sơ. Đây chính là tinh thần mà Chúa Giê-su tán dương trong Bài Giảng Trên Núi: “Phước cho những kẻ có lòng khó khăn, vì nước thiên đàng là của những kẻ ấy!” (Ma-thi-ơ 5:3).
  • Sự Sẵn Sàng Đón Nhận & Lòng Tin: Một đứa trẻ thường dễ dàng đón nhận quà tặng mà không mặc cảm hoài nghi. Chúa Giê-su đã phán: “Quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai không nhận lãnh nước Đức Chúa Trời như một đứa trẻ, thì chẳng được vào đó bao giờ” (Mác 10:15). Cụm từ “như một đứa trẻ” (hōs paidion) nhấn mạnh đến cách thức: bằng đức tin đơn sơ, tiếp nhận như một ân tứ.
Sự Đối Lập Với Tâm Lý Người Lớn & Người Lãnh Đạo Tôn Giáo

Sự kiện này xảy ra ngay sau khi Chúa Giê-su dạy về sự thánh khiết của hôn nhân (Ma-thi-ơ 19:1-12) và trước câu chuyện người thanh niên giàu có (Ma-thi-ơ 19:16-30). Có một sự tương phản rõ rệt:

  • Các môn đồ (đại diện cho những người muốn phục vụ Chúa): Có thể tự cho mình có thẩm quyền quyết định ai là “quan trọng” đáng đến với Thầy. Đó là tâm lý của sự “phục vụ” dựa trên sự ưu tiên theo quan điểm thế gian.
  • Người thanh niên giàu có (đại diện cho người tuân giữ luật pháp): Anh ta đến với sự tự tin vào thành tích đạo đức và của cải của mình (“Tôi đã giữ các điều răn đó từ thuở nhỏ”). Anh ta thiếu sự phụ thuộc và khiêm nhường như trẻ nhỏ, nên đã “buồn rầu bỏ đi”.

Chúa Giê-su đặt trẻ nhỏ làm tiêu chuẩn mẫu mực để vào Nước Trời, đảo lộn hoàn toàn thang giá trị của thế gian và cả của tôn giáo. Nước Đức Chúa Trời không thuộc về kẻ mạnh, khôn ngoan, giàu có hay quyền thế nhất, nhưng thuộc về những ai có tấm lòng tin cậy và đơn sơ như trẻ thơ.

Hình Ảnh Chúa Giê-su Và Thẩm Quyền Của Ngài

Hành động của Chúa Giê-su cũng mang ý nghĩa thiên sai trọng đại:

“Ngài bồng chúng, và đặt tay trên chúng mà chúc phước” (Mác 10:16).

Trong Cựu Ước, việc “đặt tay chúc phước” là đặc quyền của các tổ phụ (như Gia-cốp chúc phước cho các con, Sáng-thế Ký 48) và các thầy tế lễ. Bằng việc làm này, Chúa Giê-su không chỉ bày tỏ tình yêu thương, mà còn tự xưng mình là Đấng có thẩm quyền tối thượng để ban phước thiêng liêng thật sự. Ngài là Đấng Mê-si, là Đấng Trung Bảo giữa Đức Chúa Trời và con người, kể cả trẻ nhỏ. Hành động “bồng ẵm” (enankalisamenos) diễn tả sự âu yếm, gần gũi, hoàn toàn trái ngược với sự xa cách của các nhà lãnh đạo tôn giáo thời bấy giờ.

Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc

Lời dạy này không chỉ là một sự kiện lịch sử, mà là nguyên tắc sống động cho Hội Thánh, gia đình và mỗi cá nhân tín hữu.

1. Đối Với Cá Nhân Tín Hữu: Mỗi chúng ta cần thường xuyên tự vấn: Tôi có còn giữ được tấm lòng đơn sơ, tin cậy như trẻ nhỏ trước mặt Chúa không? Sự trưởng thành thuộc linh không phải là trở nên phức tạp, tự lực hay kiêu ngạo, mà là trở nên giống Chúa Christ trong sự nhu mì và khiêm nhường (Ma-thi-ơ 11:29). Chúng ta cần từ bỏ sự tự tin nơi thành tích, kiến thức hay kinh nghiệm tôn giáo của bản thân, và mỗi ngày lại tiếp nhận ân điển Ngài như một đứa trẻ háo hức đón nhận món quà từ cha mình.

2. Đối Với Gia Đình & Việc Dạy Dỗ Con Cái: Câu Kinh Thánh là nền tảng cho thần học về trẻ em trong gia đình tin lành. - Trách nhiệm của cha mẹ: Là “đem con cái mình” đến với Chúa Giê-su (những người trong phân đoạn Kinh Thánh). Điều này thể hiện qua việc dạy dỗ Lời Chúa (Phục-truyền 6:7), cầu nguyện cho và với con, sống gương mẫu và tạo môi trường thuộc linh lành mạnh trong nhà. - Quan niệm về con cái: Con cái không phải là vật sở hữu, càng không phải là gánh nặng. Chúng là “cơ nghiệp bởi Đức Giê-hô-va mà ban” (Thi-thiên 127:3), là những linh hồn quý giá cần được dẫn dắt đến với Chúa. Việc “ngăn cản” con cái có thể diễn ra tinh vi khi cha mẹ sống đạo giả hình, coi nhẹ giờ gia đình lễ bái, hoặc ưu tiên công việc/giải trí thế tục hơn đời sống thuộc linh của con.

3. Đối Với Hội Thánh Địa Phương: - Thái độ đón tiếp: Hội Thánh phải là nơi an toàn và được chào đón nhất đối với trẻ nhỏ. Các chương trình Trường Chúa Nhật, hướng dẫn thiếu nhi không phải là “dịch vụ giữ trẻ”, mà là chức vụ quan trọng bậc nhất, đầu tư vào những công dân tương lai của Nước Đức Chúa Trời. - Lời cảnh báo nghiêm trọng: Chúa Giê-su phán: “Kẻ nào làm cho một đứa trong những đứa trẻ nầy đã tin ta vấp phạm, thì thà buộc cối đá lớn vào cổ nó mà quăng xuống biển còn hơn” (Ma-thi-ơ 18:6). Hội Thánh phải hết sức thận trọng trong mọi hành vi, giáo lý và văn hóa để không trở thành vật vấp phạm, cản trở đức tin non trẻ. - Lời hứa quý báu: “Hãy coi chừng, chớ khinh dể một đứa nào trong những đứa trẻ nầy; vì ta nói cùng các ngươi, các thiên sứ của chúng nó trên trời thường thấy mặt Cha ta, là Đấng ở trên trời” (Ma-thi-ơ 18:10). Trẻ nhỏ được các thiên sứ riêng của Đức Chúa Trời chăm sóc và bảo vệ – một địa vị cao trọng mà chúng ta không được khinh dể.

Kết Luận: Trung Tâm Là Ân Điển

Cuối cùng, lời “Hãy để trẻ nhỏ đến với Ta” là một bức tranh sống động về ân điển cứu rỗi. Chúng ta được cứu không phải vì chúng ta khôn ngoan, mạnh mẽ hay đạo đức, mà bởi chúng ta, như trẻ nhỏ, nhận biết sự nghèo khó tâm linh của mình và đơn sơ tiếp nhận món quà cứu rỗi qua đức tin nơi Chúa Giê-su Christ. Lời mời gọi này vẫn còn vang vọng đến hôm nay, cho mọi lứa tuổi. Dù bạn là một đứa trẻ, một thanh niên, một người trưởng thành hay đã cao tuổi, cửa vào Nước Đức Chúa Trời vẫn luôn mở ra cho những ai có lòng tin cậy và khiêm nhường như trẻ thơ.

Hãy đến. Đừng để bất cứ điều gì – sự kiêu ngạo, tội lỗi, nghi ngờ, hay sự bận rộn của chính những người trong Hội Thánh – ngăn cản bạn. Vì Chúa Giê-su, với đôi tay rộng mở và trái tim đầy yêu thương, vẫn đang phán: “Hãy để chúng đến với Ta.”

Quay Lại Bài Viết