“Đá Sẽ Kêu Lên” Trong Lu-ca 19:40
Trong hành trình cuối cùng của Chúa Giê-su tiến về thành Giê-ru-sa-lem, sự kiện Ngài được đám đông tung hô như một Đấng Mê-si-a đã dẫn đến một tuyên bố đầy quyền năng và bí ẩn: “Ta bảo các ngươi, nếu họ nín lặng, thì đá sẽ kêu lên” (Lu-ca 19:40). Câu nói này không chỉ là một lời đáp trả những người Pha-ri-si, mà còn là một mặc khải sâu sắc về bản tính, sứ mệnh của Chúa Cứu Thế và bổn phận không thể trốn tránh của cả tạo vật trong việc tôn vinh Đức Chúa Trời. Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khám phá ngữ cảnh, ý nghĩa nguyên văn, và những áp dụng thiết thực cho đời sống đức tin của chúng ta ngày nay.
Sự kiện được chép trong Lu-ca 19:28-40, thường được gọi là “Cuộc Khải Hoàn Vào Thành Giê-ru-sa-lem”, diễn ra vào Chúa Nhật Lễ Lá. Chúa Giê-su, với tư cách là Vua, đã cố ý ứng nghiệm lời tiên tri trong Xa-cha-ri 9:9: “Nầy, Vua ngươi đến cùng ngươi; Ngài là công bình và được cứu rỗi, nhu mì, cỡi lừa, tức là con của lừa cái”. Hành động cỡi lừa con, chứ không phải ngựa chiến, tượng trưng cho sự bình an, khiêm nhường và vương quyền thuộc linh của Ngài.
Đám đông môn đồ trải áo và cành cây trên đường, reo hò bằng những lời từ Thi thiên 118:26: “Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến! Bình an ở trên trời, và vinh hiển trong nơi rất cao!” (Lu-ca 19:38). Sự tung hô này công khai xưng nhận Chúa Giê-su là Đấng Mê-si-a, là Vua của Y-sơ-ra-ên. Tuy nhiên, giữa không khí hân hoan ấy, một nhóm người Pha-ri-si đứng ngoài cuộc, với lòng ghen tức và sợ hãi về mặt chính trị, đã yêu cầu Chúa Giê-su quở trách các môn đồ (câu 39). Lời đáp của Ngài trong câu 40 chính là một sự khẳng định tuyệt đối về tính tất yếu của sự ngợi kwan này.
Để thấu hiểu trọn vẹn ý nghĩa của câu nói này, chúng ta cần phân tích từ ngữ và các mối liên hệ Kinh Thánh.
1. “Họ nín lặng” – Sự im lặng không thể chấp nhận được: Lời reo hò của đám đông là một sự đáp ứng chính đáng trước sự hiện diện của Đấng Mê-si-a. Đó là sự ứng nghiệm lời tiên tri. Yêu cầu của người Pha-ri-si muốn dập tắt tiếng reo mừng ấy, thực chất là muốn ngăn cản sự thật được công bố. Chúa Giê-su phán rằng việc đó là bất khả thi. Sự im lặng trước một chân lý vĩ đại như vậy là điều trái với trật tự của tạo vật.
2. “Đá sẽ kêu lên” – Chứng cớ từ tạo vật vô tri: Đây là điểm then chốt. Trong nguyên văn Hy Lạp, từ “kêu lên” là κράξω (krazō), có nghĩa là kêu lớn, la lên, công bố cách mạnh mẽ. Chúa Giê-su dùng hình ảnh “đá” (λίθος – *lithos*), một vật thể vô tri, vô giác nhất, để nhấn mạnh rằng: Nếu con người – là tạo vật có lý trí, có tâm linh – từ chối làm chứng về Ngài, thì chính những vật vô tri vô giác cũng sẽ buộc phải lên tiếng.
Khái niệm này không phải hoàn toàn mới trong Kinh Thánh: - Ha-ba-cúc 2:11 cảnh báo về sự phán xét: “Vì đá trong tường sẽ kêu lên, và cây đà nơi mái nhà sẽ trả lời” (nghĩa bóng: chính nhà cửa, của cải bất chính sẽ làm chứng nghịch lại chủ). - Lu-ca 3:8 (Giăng Báp-tít): “…đừng tự nói rằng: Áp-ra-ham là tổ phụ chúng ta; vì ta nói cùng các ngươi, Đức Chúa Trời có thể khiến đá nầy sanh ra con cái cho Áp-ra-ham”. Điều này cho thấy quyền năng Đức Chúa Trời có thể khiến vật vô tri làm nên công việc thuộc linh nếu con người cứng lòng. - Ngay cả trong Cuộc Sáng Tạo, các từng trời “rao truyền sự vinh hiển của Đức Chúa Trời” (Thi thiên 19:1).
Như vậy, lời của Chúa Giê-su trong Lu-ca 19:40 mang nhiều tầng ý nghĩa: - Ý nghĩa Mê-si-a: Sự xuất hiện của Ngài là một biến cố vũ trụ, có tầm quan trọng đến mức toàn bộ tạo vật không thể làm ngơ. Việc công nhận Ngài là Vua không còn là chuyện của riêng dân Y-sơ-ra-ên nữa, mà là của cả vũ trụ. - Ý nghĩa Phán Xét: Lời nói hàm ý một sự cảnh cáo. Nếu dân sự được chọn (Y-sơ-ra-ên) từ chối và im lặng, thì họ sẽ bị thay thế, và sự ngợi khen sẽ đến từ nơi khác (xem Lu-ca 3:8; Rô-ma 11:11-12). Sự im lặng của họ sẽ khiến cho đá (tượng trưng cho các dân ngoại, hay chính sự sáng tạo) lên tiếng, và điều đó sẽ là bằng chứng nghịch lại họ. - Ý nghĩa Tuyệt Đối của Sự Thờ Phượng: Việc thờ phượng và tôn vinh Đức Chúa Trời chân thần là mục đích tối thượng của mọi tạo vật (Khải huyền 4:11). Điều này không tùy thuộc vào ý muốn hay tâm trạng của con người. Nó là một sự tất yếu thuộc linh.
Lời tuyên bố “đá sẽ kêu lên” không chỉ là một sự kiện lịch sử, mà còn là một nguyên tắc thuộc linh sống động cho Hội Thánh và mỗi tín hữu ngày nay.
1. Bổn Phận Không Thể Ủy Thác: Làm Chứng Cho Chúa Cứu Thế. Chúng ta là những người đã biết Chúa Giê-su là Vua và Cứu Chúa. Nếu những tảng đá vô tri còn phải kêu lên khi con người im lặng, thì huống chi chúng ta – những người đã được cứu chuộc bằng huyết báu của Ngài? Sự im lặng của chúng ta trước một thế giới hư mất là điều trái với trật tự thuộc linh. Chúng ta được kêu gọi để “rao truyền những đức tính của Đấng đã gọi anh em ra khỏi nơi tối tăm, đến nơi sáng láng lạ lùng của Ngài” (1 Phi-e-rơ 2:9).
2. Sự Thờ Phượng Xuất Phát Từ Lòng Biết Ơn. Tiếng reo hò của đám đông xuất phát từ việc họ nhìn thấy các phép lạ và hy vọng Chúa Giê-su sẽ giải phóng họ (Lu-ca 19:37). Tiếng reo hò của chúng ta ngày nay phải xuất phát từ lòng biết ơn sâu xa vì sự giải phóng khỏi tội lỗi và sự chết. Sự thờ phượng chân thật không phải là một lựa chọn, mà là một phản ứng tất yếu khi gặp gỡ Chân Lý.
3. Đừng Để Sự Chỉ Trích Của “Người Pha-ri-si” Làm Chúng Ta Nín Lặng. Trong đời sống, chúng ta có thể đối diện với áp lực từ “những người Pha-ri-si” hiện đại – có thể là sự chế giễu của đồng nghiệp, áp lực văn hóa, chủ nghĩa tương đối, hay thậm chí là những luật lệ tôn giáo hình thức khiến chúng ta ngại công khai đức tin. Lời Chúa nhắc nhở: Đừng để họ bịt miệng chúng ta. Sự tôn vinh Chúa phải tiếp tục.
4. Nhận Biết Tiếng “Đá Đang Kêu” Trong Thời Đại Chúng Ta. Có một cách hiểu thiết thực khác: ngày nay, khi Hội Thánh ở nhiều nơi trở nên trì trệ, im lặng, hoặc hòa mình với thế gian, thì Đức Chúa Trời thường dấy lên sự ngợi khen và làm chứng từ những nơi bất ngờ – từ những nhóm nhỏ, những cá nhân bình thường, hay thậm chí từ những hoàn cảnh khó khăn (như trong ngục tù). Đôi khi, “tiếng kêu của đá” chính là sự thức tỉnh thuộc linh đang diễn ra ở những vùng đất mà Hội Thánh truyền thống đã lãng quên. Chúng ta cần có đôi tai thuộc linh để nhận biết và hòa cùng tiếng kêu đó.
5. Khiêm Nhường Nhận Ra Rằng Chúa Không Cần Chúng Ta, Nhưng Ngài Muốn Dùng Chúng Ta. Chân lý sâu sắc nhất từ câu này là: Công việc tôn vinh Đức Chúa Trời sẽ không thể bị ngăn cản. Nếu chúng ta không làm, Ngài sẽ khiến đá kêu lên. Điều này không hạ thấp vai trò của chúng ta, mà đặt chúng ta vào đúng vị trí: Đó là đặc ân được tham gia vào công việc tất yếu của vũ trụ. Chúng ta phục vụ trong tinh thần khiêm nhường và biết ơn, chứ không phải trong tinh thần “Chúa cần tôi”.
Câu nói “Đá sẽ kêu lên” của Chúa Giê-su trong Lu-ca 19:40 vang vọng xuyên suốt lịch sử như một lời khẳng định về uy quyền tuyệt đối của Ngài và bổn phận tối thượng của tạo vật. Nó vừa là một lời hứa về sự chiến thắng của Phúc Âm (sẽ có tiếng ngợi khen dù bất cứ giá nào), vừa là một lời cảnh cáo nghiêm trọng cho những ai cứng lòng và im lặng.
Là những người đã được Ngài “xé lòng” (Ê-xê-chi-ên 36:26) thay vì “khiến đá kêu”, chúng ta được mời gọi sống mỗi ngày với tấm lòng biết ơn và đôi môi ca ngợi. Hãy để cuộc đời chúng ta trở thành một bài ca không dứt, công bố rằng “Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến!” Đừng bao giờ, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, để cho sự im lặng chiếm ngự, kẻo chúng ta phải nghe thấy tiếng kêu tố cáo từ những nơi mà chúng ta không ngờ tới.
Cuối cùng, hãy nhớ rằng, sau khi Chúa tuyên bố điều này, Ngài đã khóc thương thành Giê-ru-sa-lem vì họ không nhận biết thời điểm mình được thăm viếng (Lu-ca 19:41-44). Tình yêu và lòng thương xót vẫn là nền tảng của mọi lời cảnh báo. Ngài muốn chúng ta lên tiếng trong tình yêu, để nhiều người có thể nhận biết Ngài và tránh khỏi sự phán xét.
“Hãy cảm tạ Chúa, vì Ngài là thiện; Sự nhân từ Ngài còn đến đời đời. Nguyện Y-sơ-ra-ên nói rằng: Sự nhân từ Ngài còn đến đời đời.” (Thi thiên 118:1-2)