Bài Học Từ Phi-e-rơ Đi Trên Mặt Nước
Câu chuyện Phi-e-rơ bước ra khỏi thuyền, đi trên mặt nước để đến với Chúa Giê-xu, là một trong những phân đoạn sinh động và giàu hình tượng nhất trong Tân Ước. Nó không chỉ là một phép lạ kỳ diệu, mà còn là một ẩn dụ sâu sắc về hành trình đức tin của mỗi Cơ Đốc nhân. Sự kiện này được chép duy nhất trong sách Phúc Âm Ma-thi-ơ (Ma-thi-ơ 14:22-33), mang những bài học thần học và thực tiễn vô cùng quý giá cho Hội Thánh qua mọi thời đại.
I. Bối Cảnh Kinh Thánh: Khung Cảnh Của Sự Thử Thách
Để hiểu trọn vẹn bài học, chúng ta phải đặt câu chuyện vào đúng ngữ cảnh. Ngay trước đó, Chúa Giê-xu vừa thực hiện phép lạ hóa bánh ra nhiều để cho năm nghìn người ăn (Ma-thi-ơ 14:13-21). Đám đông phấn khích và muốn tôn Ngài làm vua (Giăng 6:15). Trước tình huống đó, Chúa Giê-xu "buộc môn đồ xuống thuyền mà qua trước bờ bên kia" (câu 22). Từ "buộc" (Hy Lạp: ἠνάγκασεν, ēnankasen) mang sắc thái mạnh, ám chỉ sự cưỡng ép, thúc giục. Có lẽ các môn đồ, đặc biệt là Phi-e-rơ, còn đang ở trong tâm trạng hưng phấn sau phép lạ và muốn ở lại với đám đông. Chúa Giê-xu biết họ cần một khoảng lặng và một bài học mới.
Chúa ở lại để giải tán đám đông và lên núi cầu nguyện một mình. Trong khi đó, chiếc thuyền của các môn đồ "đã ra giữa biển, bị sóng đánh, vì gió ngược" (câu 24). Biển hồ Ga-li-lê nổi tiếng với những cơn bão chợt nổi. Họ đang vật lộn giữa biển khơi, cách bờ chừng năm sáu mươi ếch-ta-đơ (câu 25, tức khoảng 5-6 km). Đây là bối cảnh của sự cô đơn, mệt mỏi và sợ hãi. Họ xa cách Chúa, cả về địa lý lẫn cảm xúc.
II. Hành Trình Đức Tin Của Phi-e-rơ: Một Phân Tích Chi Tiết
Hành động của Phi-e-rơ có thể được chia thành ba giai đoạn rõ rệt: Lời Thỉnh Cầu, Bước Đi và Sự Chìm Xuống.
1. Lời Mời và Lời Thỉnh Cầu (Ma-thi-ơ 14:28):
Khi thấy Chúa Giê-xu đi trên mặt nước, các môn đồ hoảng hốt, tưởng là ma. Chúa liền trấn an: "Hãy yên lòng, ấy là ta đây, đừng sợ!" (câu 27). Phản ứng của Phi-e-rơ rất đặc trưng: "Lạy Chúa, nếu phải Chúa, xin khiến tôi đi trên mặt nước mà đến cùng Chúa".
Phi-e-rơ không nhảy xuống nước ngay lập tức. Ông hỏi và xin phép. Lời nói "nếu phải Chúa" (εἰ σὺ εἶ, ei sy ei) thể hiện một đức tin tìm kiếm sự xác quyết. Ông không muốn hành động ngoài ý muốn của Chúa. Đây là điểm then chốt đầu tiên: Đức tin chân chính luôn bắt nguồn từ Lời mời gọi của Chúa và tìm kiếm ý muốn Ngài. Phi-e-rơ muốn đến với Chúa, ngay cả trong hoàn cảnh bất khả thi. Ước muốn đó là chính đáng.
2. Bước Đi Trong Đức Tin (Ma-thi-ơ 14:29):
Chúa Giê-xu đáp lại bằng một từ đơn giản: "Hãy đến!" (ἔρχω, erchou). Đó là lệnh truyền đầy quyền năng. Kinh Thánh chép: "Phi-e-rơ ở trên thuyền bước xuống, đi trên mặt nước mà đến cùng Đức Chúa Jêsus". Trong giây phút đó, đôi mắt Phi-e-rơ đặt trên Chúa Giê-xu, và ông đã làm được điều phi thường, vượt trên mọi quy luật tự nhiên. Ông đang thực sự "bước đi bởi đức tin, chẳng phải bởi mắt thấy" (2 Cô-rinh-tô 5:7). Phép lạ xảy ra khi ông vâng lời và tập trung vào Đấng Christ.
3. Sự Xao Động và Hậu Quả (Ma-thi-ơ 14:30-31):
Tuy nhiên, bức tranh thay đổi: "Nhưng khi thấy gió lớn, thì sợ hãi; và đang khi hòng chìm, thì la lên rằng: Lạy Chúa, xin cứu lấy tôi!" Phi-e-rơ đã "thấy gió lớn". Ông chuyển sự tập trung từ Chúa Giê-xu sang hoàn cảnh đe dọa xung quanh. Từ ngữ Hy Lạp diễn tả hành động "thấy" (βλέπω, blepō) ở đây có thể hiểu là "chăm chú nhìn", "để ý đến". Ông bắt đầu phân tích, đánh giá mối nguy bằng lý trí tự nhiên, và nỗi sợ hãi tràn ngập. Đức tin bị thay thế bởi sự hoảng loạn. Kết quả tất yếu: ông bắt đầu chìm.
Điều quan trọng cần lưu ý: Ngay cả khi chìm, Phi-e-rơ vẫn kêu cầu đúng người: "Lạy Chúa, xin cứu lấy tôi!" Lời cầu nguyện ngắn gọn này là lời cầu nguyện của sự tuyệt vọng nhưng đầy đức tin. Ông không cố vùng vẫy tự cứu; ông kêu xin sự cứu giúp. Chúa Giê-xu "liền đưa tay nắm lấy" ông. Hành động "nắm lấy" (ἐπελάβετο, epelabeto) mang ý nghĩa nắm chặt, giữ lấy. Chúa không để ông chìm.
Lời quở trách của Chúa Giê-xu nhẹ nhàng nhưng thấm thía: "Hỡi người ít đức tin kia, sao ngươi hồ nghi?" (câu 31). Chúa không quở ông vì đã bước ra, mà vì đã "hồ nghi" (δίσταζω, distazō) – có nghĩa là do dự, phân vân giữa hai lựa chọn (tin vào Lời Chúa hay tin vào hoàn cảnh). Bài học ở đây không phải là thất bại của Phi-e-rơ, mà là sự trung tín của Chúa Giê-xu trong sự thất bại của con người.
III. Bài Học Ứng Dụng Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân
Câu chuyện này là một hình mẫu sống động cho mối quan hệ giữa đức tin, hoàn cảnh và quyền năng Chúa.
1. Bước Ra Khỏi "Vùng An Toàn":
Chiếc thuyền tượng trưng cho sự an toàn, quen thuộc và khả năng tự nhiên của con người. Đức tin đòi hỏi chúng ta phải sẵn sàng bước ra khỏi nơi an toàn ấy khi nghe tiếng Chúa phán "Hãy đến!". Đó có thể là lời mời làm chứng cho một người khó tính, dấn thân vào một chức vụ mới, tha thứ cho một người đã làm tổn thương mình, hay bước vào một giai đoạn khó khăn với sự tín thác. Phi-e-rơ đã ở trong thuyền với các bạn, nhưng ông đã chọn bước ra một mình. Đức tin đôi khi là một hành trình cá nhân.
2. Giữ Mắt Nhìn Chằm Chằm Vào Đấng Christ:
Nguyên tắc then chốt cho sự chiến thắng: Đức tin được nuôi dưỡng bởi sự tập trung. Sứ đồ Phi-e-rơ sau này viết: "Hãy chăn bầy của Đức Chúa Trời... trở nên kẻ mẫu mực cho bầy. Đến khi Vua sáng láng hiện ra, anh em sẽ được mão triều thiên vinh hiển không hề héo" (1 Phi-e-rơ 5:2-4). Chính ông học rằng sức mạnh đến từ việc nhìn về Đấng Christ, không nhìn vào sóng gió. Trong đời sống hằng ngày, điều này có nghĩa là tập trung vào lời hứa của Chúa, tính cách của Ngài và sự thành tín trong quá khứ, thay vì nhìn vào quy mô của vấn đề.
3. Lời Cầu Nguyện Trong Lúc Nguy Khốn:
Khi bắt đầu chìm, Phi-e-rơ không cố gắng bơi vào bờ hay quay lại thuyền. Ông kêu cầu Chúa. Đây là bài học về sự cầu nguyện trong khủng hoảng. Lời cầu nguyện không cần phải dài dòng, đẹp đẽ. "Lạy Chúa, xin cứu!" là đủ. Thi Thiên 34:6 chép: "Kẻ khốn cùng nầy có kêu cầu, Đức Giê-hô-va bèn nhậm lời người, Giải cứu người khỏi các điều gian truân." Chúa luôn sẵn tay nắm lấy chúng ta, ngay cả khi chúng ta là nguyên nhân của rắc rối do đức tin yếu kém.
4. Đức Tin và Sự Hồ Nghi Cùng Tồn Tại:
Phi-e-rơ là hình ảnh của sự pha trộn giữa đức tin mạnh mẽ và sự hồ nghi sâu sắc. Ông có đủ đức tin để bước ra, nhưng không đủ để bước đi xa. Điều này an ủi chúng ta. Đức tin của chúng ta thường không hoàn hảo. Nó lớn lên qua những lần vấp ngã và được Chúa đỡ dậy. Chúa Giê-xu không từ chối Phi-e-rơ vì đức tin ít ỏi; Ngài quở rồi cứu. Chúng ta có thể đến với Chúa bằng đức tin nhỏ bé, và Ngài sẽ phát triển nó.
5. Cuối Cùng, Mọi Vinh Quang Thuộc Về Chúa:
Khi Chúa và Phi-e-rơ lên thuyền, gió lặng ngay. Kết quả là gì? "Những người ở trong thuyền bèn đến thờ lạy Ngài, mà nói rằng: Thầy thật là Con Đức Chúa Trời!" (câu 33). Câu chuyện không kết thúc với hình ảnh một Phi-e-rơ anh hùng, mà với hình ảnh cả thuyền người thờ lạy Con Đức Chúa Trời. Mục đích tối thượng của mọi phép lạ và mọi bài học đức tin là đưa chúng ta đến chỗ thờ phượng và tôn cao Chúa Giê-xu Christ.
Kết Luận: Hành Trình Của Chúng Ta Trên Mặt Nước Cuộc Đời
Câu chuyện Phi-e-rơ đi trên mặt nước không phải là câu chuyện về siêu nhân, mà là câu chuyện về ân điển. Nó dạy chúng ta rằng đức tin là phương tiện để kinh nghiệm quyền năng siêu nhiên của Chúa. Sóng gió cuộc đời – bệnh tật, khủng hoảng tài chính, mối quan hệ đổ vỡ, lo lắng về tương lai – là có thật và đáng sợ. Nhưng Lời Chúa phán với chúng ta hôm nay: "Hãy yên lòng, ấy là ta đây, đừng sợ!"
Chúa vẫn mời gọi chúng ta bước ra khỏi sự an toàn giả tạo, bước đi bằng đức tin trong lĩnh vực Ngài kêu gọi. Khi chúng ta chìm trong nỗi sợ hãi và nghi ngờ, hãy nhớ rằng tay Ngài vẫn luôn giơ ra để nắm lấy chúng ta. Hãy học như Phi-e-rơ: dám bước ra, dám kêu cầu, và cuối cùng, dẫn mọi người đến chỗ thờ lạy Đấng Christ. Hành trình đức tin không đảm bảo sẽ không có sóng gió, nhưng đảm bảo sự hiện diện của Đấng đã chiến thắng cả biển lẫn sóng, và Ngài hứa: "Ta sẽ chẳng lìa ngươi, chẳng bỏ ngươi đâu" (Hê-bơ-rơ 13:5).