Thuyết Ngộ Giáo Cơ Đốc
Trong hành trình lịch sử của Hội Thánh, nhiều trào lưu tư tưởng đã nổi lên thách thức nền tảng chân lý của Phúc Âm. Một trong những thách thức lớn và tinh vi nhất trong những thế kỷ đầu tiên chính là Thuyết Ngộ Giáo Cơ Đốc (Christian Gnosticism). Đây không chỉ là một dị giáo lịch sử, mà những tàn dư và biến thể của nó vẫn tiếp tục ảnh hưởng đến tư tưởng tôn giáo và thậm chí xâm nhập vào một số cách hiểu Kinh Thánh sai lạc ngày nay. Hiểu rõ về Thuyết Ngộ Giáo là điều thiết yếu để mỗi Cơ Đốc nhân “giữ vững đạo lành” (Tít 1:9) và bảo vệ sự thuần khiết của lẽ thật.
Thuật ngữ “Ngộ Giáo” (Gnosticism) bắt nguồn từ từ Hy Lạp “gnosis” (γνῶσις), có nghĩa là “sự hiểu biết” hay “tri thức”. Tuy nhiên, gnosis mà các môn phái Ngộ Giáo theo đuổi không phải là sự hiểu biết thông thường hay sự khôn ngoan dựa trên đức tin, mà là một sự hiểu biết huyền bí, bí truyền, được cho là chỉ dành cho một nhóm người được khai sáng đặc biệt. Sự hiểu biết này được xem là chìa khóa để giải thoát linh hồn khỏi thế giới vật chất xấu xa.
Thuyết Ngộ Giáo không phải là một phong trào thuần nhất mà là một tập hợp các hệ tư tưởng pha trộn giữa triết học Hy Lạp (đặc biệt là thuyết nhị nguyên của Plato), tư tưởng phương Đông và một số yếu tố Do Thái giáo-Cơ Đốc giáo. Nó nở rộ vào thế kỷ thứ 2 và thứ 3 sau Chúa. Khi tiếp xúc với Cơ Đốc giáo, những người theo Thuyết Ngộ Giáo đã cố gắng “Cơ Đốc hóa” giáo lý của họ, tạo ra Thuyết Ngộ Giáo Cơ Đốc, sử dụng danh xưng Chúa Giê-xu và các khái niệm Kinh Thánh nhưng gán cho chúng những ý nghĩa hoàn toàn khác biệt và trái ngược với sứ điệp Phúc Âm nguyên thủy.
Để nhận diện tà giáo này, chúng ta cần phân tích những giáo lý nền tảng của nó và đối chiếu với lẽ thật Kinh Thánh.
1. Thuyết Nhị Nguyên Cực Đoan (Vật Chất là Xấu, Tâm Linh là Tốt):
Giáo lý trung tâm của Ngộ Giáo là sự phân chia tuyệt đối giữa thế giới tâm linh (tốt lành, thuộc về Đức Chúa Trời) và thế giới vật chất (xấu xa, độc ác). Họ dạy rằng Đức Chúa Trời chí thánh và thuần khiết không thể nào trực tiếp tạo dựng nên thế giới vật chất ô uế này. Do đó, thế giới vật chất là sản phẩm của một vị thần thấp kém, thường được gọi là Demiurge (trong một số hệ phái, họ đồng hóa vị thần này với Đức Chúa Trời trong Cựu Ước).
Lẽ Thật Kinh Thánh: Kinh Thánh tuyên bố rõ ràng rằng thế giới vật chất là tốt lành do chính Đức Chúa Trời tạo dựng. “Ban đầu Đức Chúa Trời dựng nên trời đất... Đức Chúa Trời thấy các việc Ngài đã làm thật rất tốt lành” (Sáng Thế Ký 1:1, 31). Sự xấu xa không nằm trong bản chất của vật chất, mà nằm trong tội lỗi đã xâm nhập vào thế giới qua sự sa ngã của con người (Sáng Thế Ký 3).
2. Chúa Giê-xu Christ “Ảo Thể”:
Do tin rằng vật chất là xấu, những người theo Ngộ Giáo từ chối niềm tin vào sự nhập thể thật sự của Chúa Giê-xu. Họ cho rằng Đấng Christ thuần tâm linh không thể mang lấy một thân thể vật chất tội lỗi. Vì vậy, họ dạy thuyết Docetism (từ Hy Lạp dokeō, “dường như”). Theo đó, Chúa Giê-xu chỉ “dường như” có thân thể, chỉ “dường như” chịu khổ nạn và chết trên thập tự giá. Ngài là một thực thể thuần tâm linh mang hình dạng con người.
Lẽ Thật Kinh Thánh: Sứ đồ Giăng thẳng thừng bác bỏ giáo lý này ngay trong thế kỷ đầu tiên: “Bởi điều nầy, hãy nhận biết Thánh Linh của Đức Chúa Trời: phàm thần nào xưng Đức Chúa Jêsus Christ lấy xác thịt mà ra đời, thần đó là bởi Đức Chúa Trời” (1 Giăng 4:2). Phao-lô cũng khẳng định sự nhập thể trọn vẹn: “Vì trong Ngài có mọi sự đầy đủ của bản thể Đức Chúa Trời thể xác” (Cô-lô-se 2:9, chú ý từ Hy Lạp sōmatikōs nhấn mạnh tính thể xác). Sự cứu rỗi của chúng ta tùy thuộc vào sự chết thật và sự sống lại thật của Đấng Christ trong thân thể Ngài (1 Cô-rinh-tô 15:3-4, 12-17).
3. Sự Cứu Rỗi Nhờ “Tri Thức Bí Truyền”, Không Phải Bởi Ân Điển Qua Đức Tin:
Đối với người theo Ngộ Giáo, vấn đề của nhân loại không phải là tội lỗi phản nghịch chống lại Đức Chúa Trời, mà là sự vô minh. Con người là những tia linh hồn thuần khiết bị mắc kẹt trong thân xác vật chất xấu xa. Vì vậy, sự cứu rỗi là quá trình thức tỉnh, nhận lấy gnosis (tri thức bí mật) về nguồn gốc thiêng liêng thật sự của mình để thoát khỏi nhà tù vật chất này khi chết. Chúa Giê-xu trong quan điểm của họ là một “Đấng Khải Huyền” đến từ cõi tâm linh để truyền đạt tri thức cứu rỗi này, chứ không phải là Đấng Cứu Chuộc chết thay cho tội lỗi.
Lẽ Thật Kinh Thánh: Phúc Âm công bố rằng sự cứu rỗi đến bởi ân điển qua đức tin nơi sự chết chuộc tội của Chúa Giê-xu Christ, chứ không bởi tri thức hay công đức nào của con người. “Vả, ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em, bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời. Ấy chẳng phải bởi việc làm đâu, hầu cho không ai khoe mình” (Ê-phê-sô 2:8-9). Khải tượng của Phao-lô không phải là một tri thức bí truyền, mà là sự gặp gỡ với chính Con Đức Chúa Trời (Ga-la-ti 1:11-12, 15-16).
4. Sự Khinh Thường và Hủy Hoại Thân Thể:
Xuất phát từ thuyết nhị nguyên, có hai thái cực trong cách đối xử với thân thể trong các nhóm Ngộ Giáo:
- Chủ Nghĩa Khổ Hạnh Cực Đoan: Vì thân thể là xấu, cần phải hành xác, đè nén và khước từ mọi nhu cầu tự nhiên để linh hồn được tự do.
- Chủ Nghĩa Khoái Lạc Vô Độ: Vì thân thể là xấu và không liên quan gì đến sự cứu rỗi của linh hồn, người ta có thể thỏa mãn mọi dục vọng thể xác mà không ảnh hưởng đến đời sống tâm linh.
Lẽ Thật Kinh Thánh: Kinh Thánh xem thân thể chúng ta là đền thờ của Đức Thánh Linh và kêu gọi chúng ta tôn vinh Đức Chúa Trời trong thân thể mình (1 Cô-rinh-tô 6:19-20). Chúng ta được kêu gọi không phải để hủy diệt hay thỏa mãn xác thịt cách vô độ, mà để “làm chết các việc của thân thể” (tội lỗi) và dâng thân thể mình “làm của lễ sống và thánh” cho Đức Chúa Trời (Rô-ma 8:13; 12:1).
Nhiều sách Tân Ước được viết một phần để chống lại những sai lầm tiền Ngộ Giáo này. Thư tín Cô-lô-se là một ví dụ điển hình. Phao-lô cảnh báo: “Hãy giữ chừng, kẻo có kẻ lấy triết học và lời hư không, theo truyền thống của loài người, theo sơ học của thế gian, mà không theo Đấng Christ, bắt anh em phục chăng” (Cô-lô-se 2:8). Ở đây, “triết học... sơ học của thế gian” có thể ám chỉ những hệ thống tư tưởng pha trộn ngoại giáo đang đe dọa Hội Thánh tại Cô-lô-se.
Ông nhấn mạnh sự đầy đủ trọn vẹn của Đấng Christ: “Vì trong Ngài có mọi sự đầy đủ của bản thể Đức Chúa Trời thể xác” (Cô-lô-se 2:9) và sự đầy đủ trọn vẹn của công tác cứu chuộc Ngài: “Ấy chính Ngài đã xóa tờ khế lập nghịch cùng chúng ta... Ngài đã truất bỏ các quyền cai trị cùng các thế lực, dùng thập tự giá chiến thắng chúng nó, và nộp ra tỏ tường giữa thiên hạ” (Cô-lô-se 2:14-15). Điều này trực tiếp phủ nhận quan điểm Ngộ Giáo về một Đấng Christ “ảo thể” và một sự cứu rỗi chỉ là tri thức.
Sứ đồ Giăng, trong thư tín của mình, cũng liên tục nhấn mạnh đến sự nhập thể thật (1 Giăng 1:1-3), sự thừa nhận tội lỗi (1 Giăng 1:8-10), và tình yêu thương thực tế giữa vòng các tín hữu (1 Giăng 3:16-18) như những bằng chứng của đức tin chân thật, chống lại thứ tâm linh “trên mây” và kiêu ngạo của Ngộ Giáo.
Mặc dù Thuyết Ngộ Giáo cổ điển đã suy tàn, nhưng tinh thần của nó – sự kiêu ngạo tri thức, thuyết nhị nguyên, và sự khinh thường vật chất/thân thể – vẫn tồn tại dưới nhiều hình thức. Dưới đây là một số ứng dụng thực tế để chúng ta đề phòng và sống vững vàng trong lẽ thật.
1. Giữ Vững Phúc Âm Đơn Giản và Trọn Vẹn về Chúa Giê-xu Christ:
Hãy cảnh giác với bất kỳ giáo lý nào làm giảm nhẹ hoặc phủ nhận thân thể thật, sự chết chuộc tội thật, và sự sống lại thật của Chúa Giê-xu. Sự cứu rỗi của chúng ta được xây dựng trên nền tảng lịch sử này. Mỗi ngày, hãy suy ngẫm về Phúc Âm đơn giản: “Đấng Christ vì tội lỗi chúng ta chịu chết... đã được chôn, đến ngày thứ ba, Ngài sống lại” (1 Cô-rinh-tô 15:3-4).
2. Tránh Tinh Thần Kiêu Ngạo Tri Thức và “Giáo Lý Bí Mật”:
Kinh Thánh là mặc khải công khai cho mọi người tin. Hãy đề phòng những ai tuyên bố có “sự khải thị đặc biệt”, “chân lý bí mật” mà chỉ một nhóm nhỏ “được khai sáng” mới hiểu được. Sự khôn ngoan thật bắt nguồn từ sự kính sợ Đức Chúa Trời (Châm Ngôn 9:10) và sự dạy dỗ của Đức Thánh Linh qua Lời Ngài, dành cho mọi con cái Ngài.
3. Quý Trọng Thân Thể Và Công Tác Thực Tế:
Đức tin Cơ Đốc không tách rời khỏi thế giới thực tại. Thay vì khinh thường thân thể hoặc xem nhẹ những nhu cầu vật chất, chúng ta được kêu gọi:
- Quản lý thân thể cách thánh khiết, vì đó là đền thờ của Đức Chúa Trời.
- Quản lý thế giới vật chất (công việc, tài chính, môi trường) cách trách nhiệm với tư cách là người quản gia của Chúa.
- Thể hiện đức tin qua việc làm và tình yêu thương thực tế (Gia-cơ 2:14-17), chứ không chỉ bằng lời nói hay “tri thức” thuần túy.
4. Sống Trong Sự Hiệp Một Của Hội Thánh:
Ngộ Giáo thường dẫn đến chủ nghĩa cá nhân cực đoan – chỉ cần “tri thức” cá nhân là đủ, không cần đến cộng đồng. Nhưng Kinh Thánh dạy chúng ta sống trong sự hiệp một với thân thể Đấng Christ (1 Cô-rinh-tô 12:12-27). Sự trưởng thành thuộc linh và sự hiểu biết lẽ thật thường đến qua sự gây dựng, sửa dạy và thông công trong Hội Thánh địa phương.
Thuyết Ngộ Giáo Cơ Đốc đại diện cho một nỗ lực tinh vi nhằm biến đổi Phúc Âm thành một triết lý cứu rỗi dựa trên tri thức bí truyền và thuyết nhị nguyên, làm mất đi trung tâm là thập tự giá và sự phục sinh của Chúa Giê-xu Christ. Bằng việc nghiên cứu và hiểu rõ những sai lầm này, chúng ta càng thêm trân quý sự trọn vẹn và đầy đủ của Đấng Christ và công tác cứu chuộc Ngài.
Lời kêu gọi cho mỗi chúng ta ngày nay vẫn là lời của sứ đồ Giăng: “Hỡi kẻ rất yêu dấu, chớ tin cậy mọi thần, nhưng hãy thử cho biết các thần có phải đến bởi Đức Chúa Trời chăng; vì có nhiều tiên tri giả đã hiện ra trong thiên hạ” (1 Giăng 4:1). Hãy gốc rễ sâu trong Lời Chúa, trung tín với Phúc Âm giản dị mà quyền năng, và sống một đời sống thờ phượng trọn vẹn cả tâm linh lẫn thể xác, để tôn vinh Đức Chúa Trời, Đấng đã sáng tạo và cứu chuộc chúng ta toàn vẹn.